Tuy Lâu Thất tránh được cú ngã trên đất nhưng cũng không thấy nàng cảm kích. Ngược lại còn tóm lấy ngực hắn, sau khi đứng dậy liền lùi một bước, trừng hắn.
Đám người Trần Thập chỉ cảm thấy không khí trong sơn động trở nên kỳ quái, không chỉ có Đế Quân của họ mà hơi thở cô nương nhà họ bây giờ cũng đang rất lạnh, khiến người ta vô thức run lên.
Sao vậy?
Có chuyện gì xảy ra?
Lâu Thất rất muốn nói, nàng muốn giết người.
“Chàng đừng nói với ta là chàng đứng ở đây hai canh giờ đấy!” Họ ở bên ngoài đấu chú thuật, làm trận pháp, thời gian không ngắn, ít nhất cũng phải hai canh giờ. Thời gian nhiều như thế, nàng còn tưởng Trầm Sát sẽ nằm ở trong sơn động nghỉ ngơi, thân thể hắn bây giờ chỉ còn huyết trận ở ngực để áp chế nên rất yếu ớt. Đừng nói đứng hai canh giờ, dù đứng dậy một lúc, đi hai bước cũng sẽ không chịu nổi…
Nhưng mặt hắn bây giờ trắng như giấy, rõ ràng đã đến cực hạn.
“Đế Phi.” Ưng thấy không ổn liền nhịn không được nói giúp Trầm Sát hai câu: “Chủ tử chỉ vì lo lắng cho người thôi.”
Lời còn chưa dứt, lại thấy Lâu Thất lạnh giọng nói: “Ta cảm ơn nhiều! Hắn đây là lấy sự ngu xuẩn của bản thân trừng phạt ta thì có. Mẹ kiếp! Lão đại sĩ thối…” Nàng dùng lực phất tay, phỉ nhổ hai tiếng lại bắt đầu mắng lại: “Cái tên lão đạo thối không đáng tin. Lúc đầu không nên để ta rơi vào người tên khốn kiếp này. Đều nói đầu thai là một kĩ năng sống, ai biết xuyên không cũng là một kĩ năng chứ. Lúc đầu bổn cô nương tìm một nơi tốt để xuyên đến thì không chừng bây giờ có thể ăn ngon uống ngon tiêu dao tự tại, đâu phải ngày nào cũng mất máu thế này!”
Đám người bao gồm cả Trương Mệnh đều há hốc mồm nhìn nàng. Nàng đang mắng cái gì thế. Đầu thai là một kĩ năng sống thì họ hiểu, nhưng xuyên không là gì? Cái này có liên quan gì đến đầu thai?
Chỉ có Trầm Sát hiểu được đại khái ý của nàng, nhưng hắn cũng có chút không hiểu, chỉ nghe được nàng nói tìm một địa phương tốt xuyên đến: “Ý của nàng là nàng còn muốn rơi vào lòng một tên nam nhân khác?”
Lúc đó nàng rơi vào trong lòng hắn, đã thế thì nàng chính là người của hắn, chẳng lẽ nàng còn muốn rơi vào lòng nam nhân khác?
Vừa nghĩ đến khả năng này, cả người Trầm Sát vốn đã lạnh lại càng lạnh hơn, khiến mọi người không nhịn được run lên, vô thức lùi về sau, Trần Thập còn tốt bụng kéo Trương Mệnh ra.
Sơn động này cứ để lại cho hai người họ đi!
“Đế Phi, người…” Ưng có chút không muốn ra, còn muốn ở lại khuyên một câu thì lại bị Lâu Tín kéo ra.
Đôi phu thê này rõ ràng là quan tâm lẫn nhau, chỉ là tính khí của cả hai chẳng ra làm sao, quan tâm cũng không nói ra, kết quả lại thành đấu nhau như bây giờ. Theo Lâu Tín thì lúc này Đế Quân chỉ cần ôm cô nương hôn một cái thì không còn gì nữa. Chỉ là không biết Đế Quân có hiểu không?
Còn hắn thì không có gan đi dạy chuyện này.
“Khi nào thì ta nói muốn rơi vào lòng nam nhân khác chứ?” Lâu Thất tức giận. Hắn có thể đừng bẻ cong lời nàng nói được không? Chẳng lẽ nàng xuyên không thì trừ việc rơi vào lòng nam nhân ra lại không có đường khác để đi chắc?
“Vậy bổn Đế Quân hỏi nàng. Gặp bổn Đế Quân khiến nàng bất mãn thế sao?” Trên khuôn mặt trắng bệch của Trầm Sát mang theo nét âm u, trong mắt còn có đốm lửa sáng rực, lời này hỏi ra khiến lồng ngực hắn đau đớn khó chịu. Hắn nhìn nàng, nếu nàng dám gật đầu thì hắn sẽ túm lấy nàng cắn một miếng thật mạnh để nàng biết đau là thế nào.
“Ta…”
Lâu Thất vừa nói một chữ liền cảm thấy áp thấp giảm mạnh, nàng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt đang rực lửa của hắn, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.
“Ta không nghĩ thế mà.” Giọng điệu nàng không khỏi dịu xuống, hơi thất bại mà nói: “Được rồi, không cãi nữa. Còn không phải vì chàng không biết yêu thương bản thân nên ta mới tức giận sao. Chàng rõ ràng biết ta tốn bao nhiêu công sức để vẽ huyết trận kia…”
“Bổn Đế Quân không muốn thấy nàng chịu khổ chịu mệt bên ngoài mà mình lại nằm yên ổn bên trong.”
Lâu Thất há miệng, sững sờ.
Đột nhiên tim như bị đâm nhẹ một cái, nhất thời nàng hiểu được cảm nhận của hắn.
Vì nàng liều mạng bên ngoài nên dù hắn không thể ra thì hắn vẫn nhịn nỗi đau để cùng chịu với nàng.
“Cuối cùng còn không phải muốn mệt chết ta sao?”
Nàng lầm bầm một câu, giơ tay ra khoác lên tay hắn: “Vào trong nghỉ ngơi đi.”
Lúc này nàng cũng mệt muốn chết, tối qua vốn đã mất máu và tinh thần để vẽ huyết trận thay hắn, hôm nay lại thi triển chú thuật lâu như vậy, còn dạy nhiều người như thế, nàng thật sự không phải người sắt.
Hai người có thể nói là dìu lẫn nhau, như một cặp bệnh nhân.
Khó khăn lắm mới tới “giường cỏ” đơn sơ tối qua, cả hai gần như đồng thời nằm xuống không thể động đậy. Lâu Thất nằm một lúc, mò lấy thuốc cho vài viên vào miệng mình, lại nhét cho hắn vài viên. Tuy nàng đã để cho thần y nhiều thứ, nhưng thuốc tốt bồi bổ tinh thần, dưỡng vết thương này nàng cũng mang không ít.
Thuốc tốt có hiệu quả nhanh, nàng rất nhanh đã hồi phục nửa sức lực và tinh thần. Còn Trầm Sát thì không phải uống những thứ thuốc này là có thể trị khỏi, còn phải tiếp tục vẽ huyết trận mới được.
Lâu Thất bò dậy, giơ tay kéo vạt áo của hắn, đột nhiên nhớ đến tảng đá kia, nhất thời híp mắt cười: “Chàng có biết tảng đá kia có tác dụng gì không?”
Trầm Sát còn chưa kịp nhìn tảng đá đó, cũng chưa kịp hỏi gì, giờ đây thấy giọng nàng mang theo vui vẻ liền nhíu mày: “Có tác dụng gì?”
“Đá Thiên Tâm.” Sau khi Lâu Thất nhớ đến cái tên này xong mới nhớ ra đá Thiên Tâm là gì, nói trắng ra, nó thực ra là một số ngọc thạch tốt có thể hấp thu năng lượng tốt, sau đó biến thành một loại đá thuốc có tác dụng mạnh. Nếu mài nó thành bột, dùng để làm thành nguyên liệu, phủ lên các dược liệu quý thì chỉ cần ba mươi ngày là hiệu quả của thuốc này liền tăng lên một trăm lần.
Có nghĩa là nếu dùng để nuôi nhân sâm bình thường thì sau ba mươi ngày, nhân sâm đó sẽ có tác dụng của nhân sâm nghìn năm.
Nghe lời nàng nói, Trầm Sát hơi không hiểu: “Thế thì sao?”
Đúng là một thứ tốt, nhưng đâu đến mức khiến nàng vui vẻ như vậy chứ, bởi vì nàng từng có được nhiều thứ tốt hơn rồi.
Lâu Thất liếc hắn một cái, nói: “Chàng là người ngoài nghề, không hiểu đâu. Không phải chàng còn thiếu mấy loại thuốc dẫn sao? Trong đó có Hổ Phách Quả, không phải nó rất khó tìm sao? Giờ đây còn không biết ở đâu có nữa. Nhưng nếu dùng bột đá Thiên Tâm này nuôi dưỡng Diễm Dương Quả thì hiệu quả của Diễm Dương sẽ thay đổi, cuối cùng có thể thay thế Hổ Phách Quả!”
Trầm Sát ngây ra, sau đó ánh mắt sáng lên.
Một hòn đá mà lại có tác dụng thần kỳ như thế.
“Nếu thế thì giờ đây đã lấy được một loại thuốc dẫn rồi.”
Lâu Thất gật mạnh đầu, vì thế nàng mới nói đây là thứ tốt, là thứ cực tốt.
Không ngờ thế mà lại có thu hoạch như vậy. Xem ra tên Trương Mệnh kia biết thứ này quý giá khó tìm nên mới ôm khư khư nó như thế.
“Vậy dưới Hố trời kia chắc có rất nhiều đá Thiên Tâm nhỉ.” Ánh mắt Lâu Thất sáng bừng.
Trầm Sát lắc đầu: “Có một hòn là đủ tồi, dưới hố trời có rất nhiều trùng quái dị, nếu có thể không đi mạo hiểm thì đừng đi.” Hòn đá đó đủ lớn, nếu mài thành bột thì không biết có thể nuôi được bao nhiêu thuốc tốt nữa. Đợi sau này nếu thật sự cần thì lại đào lên cũng không muộn.”
Lâu Thất nghĩ thấy cũng đúng, giờ đủ là được, còn phải giữ mạng tìm những loại thuốc dẫn khác nữa.
Mười loại thuốc dẫn đã có được năm, giờ Hổ Phách Quả được thay bằng Diễm Dương Quả, thế là sáu loại. Lại thêm Hắc Châm Thảo mà Hỏa vệ đang tìm nữa, nếu hắn có thể thuận lợi lấy thì là bảy loại. Chỉ còn thiếu ba loại nữa.
Mà trước đó nàng còn có được Thiên Tinh Quả, dùng quả này ép thành nước ngâm với cơm là có thể bắt được cá băng, sẽ có được một loại thuốc dẫn là Băng Ngư Cốt, loại này không khó có được. Nếu thế thì chỉ còn thiếu Ngọc Hồ Điệp và Hồng Tùng Trùng mà thôi.
“Dù sao thì thắng lợi cũng trong tầm mắt rồi.” Nàng phấn khích đến mức hai mắt mở to, nhìn quyến rũ chết người, khiến cho mắt Trầm Sát càng sâu thêm.
“Ừm, Thất Thất là phúc tinh của bổn Đế Quân.” Hắn giơ tay dùng bụng ngón tay sờ nhẹ mặt nàng, nói: “Độc có thể giải, vậy cổ tuyệt mệnh thì sao? Thất Thất có thể nhớ ra cách giải cổ không?”
Ồ, cách giải cổ?
Hai người đồng thời nghĩ đến cái cách nghe không đáng tin kia.
“Thật sự phải cần đến thiếu nữ giờ âm ngày âm tháng âm năm âm ư?” Lâu Thất nhíu mày.
Trầm Sát nhìn nàng, đột nhiên mi khẽ động: “Thời gian sinh của Thất Thất là lúc nào?”
Lâu Thất nhìn hắn, lắc đầu: “Ta chỉ biết mình sinh dương lịch, nhưng không biết giờ, loại này ta cũng không biết tính, không biết bát tự là âm hay dương.”
Tính cái này chắc nên tra giờ âm lịch trước, bát tự toàn âm này còn phải có giờ cụ thể, lão đạo thối không biết thì nàng có thể đi hỏi ai đây?
Vừa nghĩ đến đây thì Trầm Sát liền nói: “Đợi Lâu Hoan Thiên đến thì hỏi hắn.”
Nếu Lâu Thất thật sự là muội muội hắn thì không chừng hắn sẽ dẫn mẫu thân của nàng đến, lúc đó chắc sẽ biết thôi.
Lâu Thất biết hắn ôm hi vọng như thế, nàng chỉ nhún vai, không nói nhiều.
Nàng không biết mình có phải thuần âm hay không, nàng chỉ biết mình sẽ không nhận thua dễ như vậy, dù nàng không phải thì nàng cũng sẽ không để hắn gì đó với nữ nhân khác.
Nàng là người có tính ưa sạch sẽ, nam nhân của mình dù thế nào thì cũng không thể bị nữ nhân khác nhiễm bẩn.
Sau đó Trầm Sát nói với nàng bí mật mà Trương Mệnh nói khi cầu mạng sống, điều này khiến Lâu Thất kinh ngạc vô cùng.
“Năm mươi vạn binh mã ở đâu ra vậy?”
Chuyện này khó tin quá, năm mươi vạn binh mã không biết từ đâu mà có, vậy họ nghe theo ai? Cũng không thể là ai tìm thì nghe theo người đó được nhỉ?
Đang muốn hỏi cho rõ thì bên ngoài truyền đến âm thanh của Trần Thập.
“Cô nương, đám người Lâm Thịnh Uy đã đánh bại Liên Tâm công tử kia, bắt sống được công tử Liên Tâm và thị nữ, Liên Tâm công tử đang náo loạn muốn gặp người.”
Lời vừa dứt, Trầm Sát đã lạnh giọng nói: “Ái phi của bổn Đế Quân, là người mà thứ chó mèo gì cũng gặp được sao?”