Tiểu Ngưu đi đầu tiên, họ ra khỏi thôn, phải đi qua cánh rừng chuối kia.
“Các người không thể hái trộm chuối, đây là chuối của người trong thôn trồng.” Tiểu Ngưu xoay đầu lại nói.
Lâu Thất phì cười, “Yên tâm, kẻ nào hái một ta phạt một trăm.”
“Cô là thủ lĩnh của họ à? Cô có phải là đại tiểu thư nhà quan?” Tiểu Ngưu chớp mắt hỏi.
Đại tiểu thư nhà quan?
“Vậy nhóc cảm thấy hắn là ai?” Lâu Thất gãi cằm, nhìn về phía Trầm Sát.
Tiểu Ngưu gãi đầu, nói với vẻ rất không khẳng định lắm: “Thị vệ của đại tiểu thư?”
“Sặc!”
Lâu Thất và Ưng bị sặc cùng một lúc.
“Tiểu tử thối ngươi chết chắc rồi…”
Ưng vẫn còn chưa nói xong, Lâu Thất đã đã bịt mồm ngắt lời hắn: “Ta là mặt của Ưng Vệ, hắn không cần ta nữa rồi, hu hu hu.”
Trầm Sát: “…”
Ưng: “…”
Có nghĩa quỷ quái gì đây!
Lâu Tín đi phía sau, hắn không nhịn được bèn cười trộm, hắn giải thích: “Câu này chẳng khác gì đang nói Ưng Vệ Đại Nhân không biết xấu hổ không cần mặt mũi chứ?”
“Sặc.” Ấn Dao Phong không nhịn được phải bật cười. Cô dựa vào Trần Thập, khẽ nói: “Hóa ra khi ở bên ngoài, Đế Phi lại bình dị dễ gần đến thể nhỉ?”
Mặt mày Trần Thập không cảm xúc: “Cô nương lúc nào cũng rất bình dị dễ gần.”
“Ưng Vệ đại nhân to gan thật, nhìn y trừng mắt với Đế Phi kìa.”
Trần Thập tiếp tục nói: “Ưng Vệ đại nhân đang tìm ngược.”
“Sao thuộc hạ lại trở thành không biết xấu hổ rồi?” Phía trước, Ưng không phục.
Lâu Thất trợn mắt: “Một đại nam nhân như ngươi lại đi dù dọa một đứa con nít, chẳng phải không biết xấu hổ à?”
Ưng nghẹn họng, hắn không hù dọa nó né! Thằng nhóc này dám nói chủ tử bọn hắn như vậy, xem chủ tử thành thị vệ, dựa theo tính cách của chủ tử, làm gì còn quan tâm đến việc nó có phải là con nít hay không? Ít nhất cũng sẽ túm nó lại quẳng ra phía sau.
Nhưng khi hắn nhìn lại nhìn về phía Đế Quân, thì lại phát hiện ra vẻ mặt Đế Quân vẫn lạnh lùng như cũ, cứ như hoàn toàn không hề nghe thấy đứa nhóc kia nói gì, không chỉ như thế, ngài ấy còn chẳng quan tâm đến chuyện hắn đấu võ mồm với Lâu Thất!
Lâu Thất cũng nhìn Trầm Sát, dùng ngón tay cái quệt lên mũi, hất cằm với Ưng, “Sao nào, không phục à? Chủ tử của các người làm thị vệ cho ta thì đã sao nào? Sao các người biết chủ tử các người không thấy mừng thầm trong lòng chứ?”
Sặc!
Mừng thầm á?
Sao nàng không lên trời luôn đi?
Ưng tức nghẹn họng, trừng mắt với nàng, rồi nói: “Dáng vẻ như cô mà còn đòi làm Đế Phi á, không hề có một chút phong thái nào của Đế Phi.”
“Dáng vẻ ngươi mà còn đòi làm Tứ Vệ á, làm gì có thị vệ nào lại đi đấu võ mồm với chủ tử chứ?”
“Chẳng lẽ tên oắt con Lâu Tín kia chưa từng đấu võ mồm với cô à?” Thấy chủ tử không nói gì, Ưng cũng to gan hơn, dù sao trước giờ họ vẫn luôn như thế.
Vừa nghe thấy bỗng nhiên nhắc đến hắn, Lâu Thất kêu toáng lên, “Cô nương, tình cảnh giờ đây của thuộc hạ gọi là gì vậy?”
Lâu Thất cười: “Gọi là nằm cũng trúng đạn.”
Ưng và Lâu Tín vẫn chưa nói gì, thì Trầm Sát lại đột nhiên chen vào: “Đạn là gì?”
Cái túi nàng mang về lần này, bên trong có rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy qua bao giờ, hắn còn túm lấy Lâu Thất bắt nàng giải thích và minh họa cách sử dụng, vì thế khi vừa nghe nàng nói đạn, hắn liền khẳng định đó không phải là loại thương dài có mũi nhọn ở đầu mà họ đang sử dụng trong thời này.
Lâu Thất bị hắn hỏi như thế, nàng trầm mặc trong chốc lát.
Ặc, súng đạn, nên giải thích thế nào đây?”
“Hử?” Trầm Sát liếc tới.
“Một loại vũ khí, tóm lại có nói thì chàng cũng không hiểu đâu.”
Trầm Sát nghẹn họng, hắn thật sự rất ghét câu này! Nói ra hắn cũng không hiểu, điều này khiến hắn cảm thấy giữa hắn và nàng có một khoảng cách không thể vượt qua được.
Hắn im lặng, rồi bỗng dưng lên tiếng: “Đợi làm xong chuyện này, bổn Đế Quân sẽ đi cùng nàng đến sư môn của Hiên Viên Lại.” Hắn phải giúp nàng đi tìm các sư phụ sư huynh của Hiên Viên Lại kia, nhanh chóng kéo lão về, nếu không việc lão ở lại bên kia sẽ là một nhân tố không an toàn, tuy Lâu Thất đã nói tình trạng hiện tại của lão đã không thể kéo nàng về, nhưng ai mà biết được chứ? Lâu Thất không biết Trầm Sát đã quyết định sẽ không rời xa nàng trước khi lão đạo sĩ thối kia trở về Tứ Phương Đại Lục, cho dù nàng bị kéo về, thì hắn cũng có thể kéo nàng lại kịp thời hoặc cùng đi với nàng.
Các thế lực và các thôn trang lớn bé nằm rải rác trên hoang nguyên Phá Vực không hề biết rằng, chỉ vì muốn nhanh chóng đi đến sư môn của lão đạo sĩ thối kia với Lâu Thất, Trầm Sát sắp sửa sẽ triển khai một cuộc chinh phục chớp nhoáng máu lửa, tranh thủ thu phục toàn bộ trong thời gian ngắn nhất.
Chờ đợi họ chỉ có hai kết quả.
Trở thành thần dân của hắn, hoặc là… chết!
Đi ra khỏi rừng chuối lại đến một rừng cây gai, mọi người đều cảm thấy may mắn vì trước khi vào thôn hai thôn dân kia đã nhắc nhở họ, bây giờ trên người họ đều đã được trang bị đầy đủ.
Nhưng Lâu Thất lại nhìn thấy Tiểu Ngưu cau mày, nàng đang định lấy y phục trong túi của nàng ra cho nó thay, thì Trầm Sát lại kéo nàng lại: “Ưng.”
Lâu Thất kinh ngạc vì hắn lại hiểu nàng như thế, nàng vẫn còn chưa lấy túi xuống cơ mà, hắn đã biết nàng muốn làm gì rồi?
Nàng giải thích: “Y phục của ta nhỏ hơn…” khá phù hợp với Tiểu Ngưu. Nhưng nàng vẫn chưa nói xong, thì Trầm Sát đã đen mặt, “Bổn Đế Quân tuyệt đối không cho phép nam nhân khác mặc y phục của nàng!”
Lâu Thất ngơ ngác nhìn thằng nhóc Tiểu Ngưu chỉ cao đến bụng nàng, nàng câm nín. Nó chẳng phải là một đứa bé thôi sao? Nam nhân?
Đế Quân Đại Đại, người được lắm!
Ưng cũng cạn lời, hắn chỉ mang theo một bộ y phục thôi nhé? Vả lại, y phục của hắn có thể nhét hết bốn đứa bé vào đấy nhé, không thích hợp đâu!
Ấn Dao Phong đi đến, “Dùng y phục của thuộc hạ vậy.”
“Ta không mặc y phục của nữ nhân.” Tiểu Ngưu la lên.
Cuối cùng, một binh sĩ khác phải đưa y phục của mình cho Tiểu Ngưu, Lâu Thất cắt phần thừa bó chặt ống tay và bắp đùi cho nó, nhìn vào trông khá rộng rãi thoải mái, cũng có thể ngăn ngừa gai đâm. Tiểu Ngưu nhìn nàng, nó cắn môi, trong lòng bỗng cảm thấy rất ấm áp.
Thôn trưởng cũng biết chỗ này có bụi gai, nhưng thôn trưởng lại không nghĩ đến việc bảo vệ nó, còn vị đại tiểu thư xinh đẹp này lại chú ý đến những điều nhỏ nhặt này như vậy.
Vân Phong lẳng lặng quan sát, ánh mắt hắn lóe lên.
Nữ nhân này có biết nàng ta thường vô tình tỏa ra tia sáng thu hút người khác hay không?
Một tia sáng lạnh tia đến, Vân Phong ngước mắt lên, nhìn vào ánh mắt của Trầm Sát, con tim hắn run lên, lập tức rũ mắt xuống.
Thật nhỏ nhen, không cho người khác ngắm nghía dù chỉ một chút.
Trong rừng gai không hề có trở ngại nào, họ dùng không đến nửa canh giờ là đã có thể đi ra khỏi khu rừng kia. Nếu không có Tiểu Ngưu dẫn đường, chọn một lối tuy không giống đường nhưng lại có rất ít gai, thì e rằng họ đã phải tốn nhiều thời gian hơn.
Tiểu Ngưng từng nói vì muốn kiếm bạc, có một lần nó thấy Hồng Dương qua đây, muốn lén đi theo đào dược liệu nên mới biết được con đường này. Nó cũng sợ Tiên Nộ Sơn, nhưng có Hồng Dương đi ở phía trước, nó cảm thấy chắc không có vấn đề gì.
“Nếu Tiên Nộ Sơn đáng sợ như thế, thì Hồng Dương cũng không thể an toàn trở về được đúng không?” Lâu Thất nói. Tiểu Ngưu thì lại lắc đầu như trống bỏi, “Không phải không phải, Hồng Dương là mèo mù vớ được chuột chết mới có thể trở về được ấy.”
Theo lời Tiểu Ngưu kể, khi ấy Hồng Dương vốn đã xảy ra chuyện rồi, nhưng may sao hắn ta lại bước hụt chân ngã lăn xuống, may sao rơi trúng vào một bụi cây, mới giữ được mạng nhỏ. Tiểu Ngưu không đi theo hắn lên Tiên Nộ Sơn, nó vẫn cứ ở dưới chân núi đợi Hồng Dương nên mới nhìn thấy được cảnh hắn rơi xuống.
Sau rừng gai là một vùng đất trống rất rộng, mọc đầy hoa dại cỏ dại. Vùng đất này chắc là chỗ những người kia chọn dựng thôn vào 100 năm trước. Chỗ này không tồi, phía trước là một rừng gai to, bên trái có một chiếc hồ, hai bên còn lại đều là núi cao, giống hệt như vùngthế ngoại đào viên nằm biệt lập với thế giới bên ngoài.
“Ngọn núi kia chính là Tiên Nộ Sơn.” Tiểu Ngưu chỉ vào ngọn núi nằm ở đối diện, “Ta không đi theo các người đâu, bây giờ các người phải đưa ngân lượng cho ta.”
Lâu Thất nhìn nó rồi cười: “Được, không thiếu nhóc đâu mà lo, nhưng nhóc phải hứa với ta, sau khi lấy được ngân lượng rồi thì phải cẩn thận một chút, một đứa bé như nhóc cầm nhiều ngân lượng như thế, e rằng sẽ có nhiều kẻ xấu dòm ngó, biết chưa?”
“Ta lanh lợi lắm nhé!” Tiểu Ngưu nói đầy kiêu ngạo, nhưng vẫn nghiêm túc đồng ý với Lâu Thất.
Lúc này họ không hề biết rằng, nhờ vào một câu dặn dò của Lâu Thất, đã giúp Tiểu Ngưu thoát khỏi một kiếp nạn, từ đó cũng thay đổi vận mệnh của nó, con đường nhân sinh của nó, từ hôm nay sẽ có một bước ngoặc lớn.
Lâu Thất kêu Trần Thập đưa 50 lượng ngân phiếu, bốn đĩnh bạc mỗi đĩnh mười lượng và một ít bạc vụn cho nó, Vân Phong đứng bên cạnh cười, hắn nói: “Cô chu đáo thật.” Không đưa hẳn một trăm lượng ngân phiếu cho thằng nhóc đó, cũng không đổi hết sang đĩnh bạc.
“Tất nhiên, kiểu người vừa lương thiện vừa chu đáo như bổn cô nương không còn nhiều nữa đâu.”
Mọi người không nhịn được bèn bật cười, nàng ta không biết khiêm tốn là gì thật.
Tiểu Ngưu nhận ngân lượng, lại nhìn Lâu Thất, cậu nhóc đột nhiên khom người xuống chào nàng, sau đó nó chạy nhanh trở về.
“Lên núi.” Trầm Sát túm lấy tay Lâu Thất, kéo nàng về lại bên cạnh mình, hắn không thích nàng đặt quá nhiều tâm tư lên người kẻ khác, nàng nên nghe lời hắn nhìn về hắn nghĩ về hắn, mọi thứ liên quan đến hắn.
Nhìn lên ngọn núi Tiên Nộ Sơn kia, quả nhiên nhìn thấy phần đỉnh nhọn nhất bị tách làm đôi, giống như bị một chiếc dao lớn bổ thẳng xuống, trông như một chiếc nĩa hai nhánh khổng lồ.
Không phải Lâu Thất không tin những lời thôn trưởng nói, tình huống này rất có khả năng do thiên tai tạo thành, vài hôm trước Cầm Sơn còn bị động đất thì việc Tiên Nộ Sơn bị sét đánh đất lỡ vào trăm năm trước là việc hết sức bình thường, chỉ có điều cổ nhân mê tín, cứ phải nói là do thần tiên tức giận mới chịu.
Dưới chân núi có rất nhiều lư hương cũ được làm bằng đất hoặc đồng, trong lư hương đã không còn hương hỏa gì nữa, cũng không biết những thôn dân kia thấy được khói hương nghi ngút từ chỗ nào, chắc là do sợ hãi nghi thần nghi quỷ mà ra. Nhưng ở nơi hoang sơ hẻo lánh thế này, quả thật có một vài thứ khiến người ta thấy nghi kỵ trong lòng.
Lúc mới leo lên núi, đường không quá khó đi, đợi leo lên lưng chừng rồi thì đường lại bắt đầu gập ghềnh. May mà họ vẫn còn có thể tìm được một vài dấu chân, chắc là do Hồng Dương để lại, ít nhiều gì cũng giúp họ tiết kiệm được một ít thời gian. Nhưng Lâu Thất hy vọng có thể tiện thể chỉ dạy thêm cho họ.
“Hoàn cảnh nơi này khá tốt, các người học cách né tránh trùng cổ trong rừng rậm đi.” Lâu Thất nói xong, nàng vô ý nhìn lướt qua Vân Phong.
Vân Phong cho rằng nàng không muốn hắn thấy nàng dạy học, nên cười nói: “Lâu cô nương, tại hạ đi qua bên kia xem thử.”