Đế Vương Sủng Ái – Chương 392: Chương 392 – Botruyen

Đế Vương Sủng Ái - Chương 392: Chương 392

Lúc này, Ác Long đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Trên trời có người rớt xuống!”

Trước khi hắn lên tiếng, Trầm Sát đã ngẩng đầu nhìn lên, trái tim vốn đã chém giết tới cứng lạnh của hắn bỗng run lên.

Bóng hình từ trên trời rớt xuống kia sao thân thuộc tới vậy.

Hắn lập tức quất sợi xích xuống dưới, sợi xích đánh vào mạng lưới do Ác Liên Kỵ Binh dệt thành, mượn lực xông lên, giơ tay ôm lấy người đó vào lòng.

Ôm nàng thật chặt và hạ xuống.

Đám người Ác Long nhìn thấy cảnh này kinh ngạc rớt cằm.

Kẻ kéo sợi xích, kẻ cầm đuốc chiếu sáng bên ngoài, kẻ nào kẻ nấy đều trợn tròn mắt như gặp phải ma. Sao trên trời lại có một người rơi xuống.

Một cô gái.

Ác Lông ở góc độ này có thể nhìn thấy gương mặt của cô gái đó, một cô gái vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nhắm chặt.

Đế phi Phá Vực!

Bọn chúng ở Phá Vực Hoang Nguyên đương nhiên rất rõ việc của Cửu Tiêu Điện, gần như mọi thế lực đều nghe ngóng về tướng mạo của Lâu Thất sau khi Trầm Sát tuyên bố phong phi, bọn chúng không hề biết tu vi võ công của Lâu Thất, bời những công lao nàng lập được, bọn chúng không biết nàng phải bỏ ra bao nhiêu công sức, hơn nữa trước đây Lâu Thất hoàn toàn không có chút tiếng tăm gì, giống như bất ngờ xuất hiện, đại đa số mọi người đều cho rằng nàng ta chỉ dựa vào nhan sắc và chút tài khôn vặt, lợi hại nhất chắc cũng là bản lĩnh thuần thú đã làm Trầm Sát si mê điên đảo, nói chỉ cần có một mình nàng, đúng là nực cười.

Nhưng không biết có bao nhiêu người đã coi Lâu Thất là điểm yếu của Trầm Sát, người muốn giết nàng cũng rất nhiều.

Ác Long không chỉ giết người vô số mà còn rất háo sắc. Khi nhìn thấy dung mạo của Lâu Thất nước miếng lập tức chảy ra rào rào, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy! Lại nhìn y phục mà Lâu Thất mặc, người hắn lập tức nóng bừng!

Vì phát hiện là Lâu Thất, hắn lập tức bỏ qua việc nàng đột ngột rơi từ trên trời xuống.

“Các huynh đệ, mau giết Trầm Sát! Nữ nhân của hắn ông đây không ngại ngủ giúp hắn!”

Thiên Nhất và Địa Nhị rùng mình, gã này ăn gan hùm mật gấu gì sao mà dám nói những lời này? Họ có thể tiên đoán Ác Long sẽ chết rất thê thảm.

Trầm Sát ôm lấy Lâu Thất hạ xuống lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên mặt Ác Long, nhưng lại nhanh chóng thu lại, khi nhìn xuống mặt Lâu Thất, sự lạnh lùng đó lập tức biến mất.

Hắn không ngờ Lâu Thất lại rơi từ trên trời xuống, hơn nữa lần này lại vẫn rơi vào lòng hắn!

“Điều này phải chăng nói lên rằng, số phận an bài nàng là nữ nhân của bổn đế quân.” Môi hắn thì thầm bên tai nàng, giọng nói chỉ có nàng mới nghe được.

Gương mặt lạnh lùng suốt một đêm của Trầm Sát lúc này nở một nụ cười, mặc dù là đàn ông nhưng cho dù là đám người Ác Long thì cũng bị nụ cười thoáng qua đó của hắn làm lóa mắt.

Nhưng nụ cười đó ngay lập tức biến mất. Lâu Thất lại rơi từ trên trời xuống, điều đó nói lên điều gì? Nói lên điều gì?

Nói rằng nàng lại về rồi!

Trở về “nơi đó”, nơi đó hắn không biết là ở đâu, hắn không đi được, thậm chí cũng chưa từng nghe nói tới! Như vậy là sao?

Ôm lấy nàng trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, nàng lại về rồi, vậy nếu như nàng không trở lại thì làm sao?

Lúc này hắn mới nhìn thấy trang phục của Lâu Thất, lập tức càng ôm chặt nàng hơn. Y phục thế này lần trước nàng cũng từng mặc khi rơi từ trên trời vào lòng hắn, sao bây giờ lại mặc loại y phục này?

Áo bó sát người, quần bó sát người, để lộ ra đường cong hoàn mỹ của nàng.

Người cổ đại thực sự không thể hiểu được áo t-shirt bó cổ chữ V và quần bò bó eo ôm mông!

Lâu Thất từ nhỏ đã vận động và huấn luyện nên đường cong cơ thể vô cùng hoàn mỹ, mọi đường nét đều vô cùng nuột nà, cao thấp nhấp nhô vô cùng quyến rũ. Đường cong như vậy sẽ bị che lấp đi vài phần nếu như mặc trang phục cổ trang, đặc biệt là đôi chân dài miên man của nàng, khi mặc cổ trang sẽ không còn nhìn thấy nữa, nhưng bây giờ chỉ mặc quần bó bò. Tình yêu à, có biết trang phục nào là sáng tạo ma tính nhất, lợi hại nhất và hấp dẫn nhất trong lịch sử thời trang không? Cải cách lớn nhất trong lịch sử thời trang chính là sự ra đời của quần bò!

Nói xa quá rồi!

Dù sao thì bây giờ để một cổ nhân, à không, một đống đàn ông cổ đại nhìn thấy Lâu Thất mặc quần bò bó, biết sẽ kinh ngạc tới mức nào không?

Trầm Sát lập tức muốn nổi điên.

Bây giờ là mùa hạ, hắn không mặc áo choàng, nếu không chắc chắn hắn sẽ lập tức dùng áo choàng quấn chặt lấy nàng.

Có điều…

Ánh mắt hắn nhìn về phía Ác Long, sau đó lại nhìn gần một trăm người có mặt ở đây, một luồng vụ khí u ám khát máu dấy lên trong mắt hắn. Những kẻ này đều phải chết.

Hắn vốn không định tha cho bọn chúng, nhưng trước khi Lâu Thất rưỡi uống, sát khí và sự tàn bạo của hắn chưa nặng nề tới mức này, nhưng lời Ác Long vừa nói ban nãy cùng với việc Lâu Thất lại một lần nữa rời đi và rơi xuống cùng y phục này, những điều này đều làm dấy lên sát khí cuồng bạo trong lòng hắn.

“Thiên Nhất.”

Hắn ôm chặt Lâu Thất nhưng lại gọi tên thuộc hạ.

“Đế quân, có thuộc hạ!”

Thiên Nhất ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ánh mắt của Trầm Sát liếc nhìn hắn, hắn lập tức hiểu được ý của đế quân nhà mình, liền gật đầu.

Trầm Sát lại nhìn Lâu Thất.

Hơi thở của nàng đều đặt, không giống như xảy ra chuyện, trong tình hình này hắn không thể nào ôm nàng được. Tiếp tục ôm nàng phi ngựa đi, hắn chỉ một tay ôm Lâu Thất, một tay cầm kiếm, ánh mắt lạnh lùng bất ngờ nhìn về phía Ác Long, Ác Long nghiến răng: “Chắc là chiêu bắt giặc trước tiên phải bắt kẻ cầm đầu? Các huynh đệ, xông lên!”

Nhưng hắn ta không ngờ rằng, Trầm Sát nhìn như thế xông về phía hắn lại đột ngột đổi hướng, bay về phía Thiên Nhất.

Thiên Nhất cũng phi ngựa lên trước, khi bọn chúng còn chưa kịp phản ứng gì, Trầm Sát đã giao Lâu Thất cho Thiên Nhất sau đó quay đầu lại, trường kiếm trong tay chém đi, một luồng kiếm khí vô hình giống như sóng khí hất văng bảy tám kẻ ra xa! Trên người bảy tám kẻ đó đều có một vết kiếm rất dài, vết thương rất sâu không ngừng chảy máu.

Lần ra tay này hắn đã kéo giãn khoảng cách giữa Thiên Nhất, Địa Nhị và đám người Ác Liên Kỵ Binh.

“Bảo vệ đế phi!”

Trầm Sát trầm giọng nói một câu, huýt một tiếng sáo, Phi Ngân lập tức phi đến bên hắn.

Ác Long rất run sợ trước sự dũng mãnh của hắn, nhưng cho rằng một mình hắn không thể địch lại nhiều người thế này, huống hồ bây giờ xem ra Lâu Thất còn là tử huyệt của hắn.

Hắn ta lập tức gào lên: “Xông lên, bắt lấy ả kia!”

Trầm Sát càng muốn bảo vệ nữ nhân đó thì hắn ta càng phải bắt cho bằng được, chỉ cần bắt được Lâu Thất, nói không chừng còn có thể bắt Trầm Sát quỳ xuống xin tha!

Chỉ có điều hắn không thể ngờ được rằng, người của hắn sau đó căn bản không tài nào vượt qua được Trầm Sát!

Trầm Sát một mình chặn đánh, trường kiếm vung lên, hắn như hóa thân thành ác ma, mỗi lần kiếm chém đi tuyệt đối sẽ không chỉ chết một tên, chí ít cũng phải có hai tên mất mạng!

Lập tức, Ác Liên Kỵ Binh như thể trở thành cừu non, hoàn toàn không thoát nổi sự tàn sát đơn phương của Trầm Sát.

Những sợi dây xích giết vô số người trước đây của bọn chúng ngược lại lại trở thành gánh nặng, chỉ cần Trầm Sát túm được một sợi trong số đó, bọn chúng căn bản không kéo nổi, bị hắn túm xích cuồng sát một vùng.

Đêm đen mang theo máu tanh, đây là một trận sát lục.

“Đại ca, không xong rồi, nếu như như thế này chúng ta nhất định phải dùng một chiêu khác.” Một gã thấp bé phóng ngựa tới bên cạnh Ác Long, Ác Long vẫn đang nấp ở phía sau cùng, khi giết những người khác hắn sẽ xông lên đầu, tâm trạng khi hành hạ người khác tới chết rất tuyệt vời, nhưng bây giờ phát hiện ra công phu của Trầm Sát vượt xa dự đoán, hắn căn bản không dám xông lên trước.

Nghe lời thuộc hạ nói, hắn nhíu mày: “Nhưng thứ đó là do vị đó cho, nói phải đợi tới khi có lệnh của hắn mới được dùng, nếu như bây giờ dùng…”

“Đại ca, không kịp nữa rồi, vị đó không phải muốn có Phá Vực sao? Bây giờ chúng ta gặp phải đế quân Phá Vực lẽ nào lại không thể dùng? Nếu không dùng các huynh đệ sẽ chết hết.”

Lúc này, một tia máu đỏ tươi bay tới, bắn đầy mặt Ác Long, hắn giật mình lập tức nhìn về phía trước, tai nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của các huynh đệ, bảy tám tên đồng loại bị hất văng lên trời, Trầm Sát một tay cầm một sợi xích một tay cầm bảo kiếm, gió đêm thổi bay mái tóc đen của hắn, Ác Long vừa hay nhìn đôi mắt mà tóc bay qua, đôi mắt đó vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, mang theo sát khí cuồn cuộn, chỉ nhìn thoáng qua thôi trong lòng hắn cũng cảm thấy run rẩy.

Tới lúc dùng thứ đó rồi.

Địa Nhị chắn trước mặt Thiên Nhất, nếu như phía Trầm Sát có kẻ lọt lưới thì hắn sẽ lập tức giết ngay.

Bọn họ cũng không ngờ đế quân nhà mình lại dũng mãnh tới vậy.

Thiên Nhất và Địa Nhị đâu biết rằng đám người kia dùng ánh mắt đó nhìn Lâu Thất, Trầm Sát đã không có ý định giữ lại mạng sống cho chúng.

Trường kiếm vung lên, kiếm khí sắc bén, đồng thời chém đứt chân trước của mấy con ngựa, tiếng ngựa hí vang, đồng loạt ngã khuỵu xuống đất. Người trên ngựa không kịp đề phòng liền lăn xuống khỏi ngựa, có kẻ vội vàng bay lên.

“A…” Tiếng kêu này của Lâu Thất vừa hay bị tiếng ngựa hí át đi. Nàng tỉnh dậy dường như ngay lập tức phát hiện ra mình đang ngồi trên lưng ngựa.

Bên cạnh có người, tay đang đặt trên vai nàng.

Nàng có thể phán đoán người này không có ác ý, đồng thời cũng nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết và tiếng ngựa hí ở xung quanh, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nàng lập tức mở choàng mắt.

Thiên Nhất không dám tiếp xúc nhiều với nàng, vì thế chỉ dùng một tay đỡ lấy vai nàng, thấy nàng tỉnh dậy lập tức vui mừng: “Đế phi!”

“Ừ!” Khi hắn lên tiếng, Lâu Thất liền nhìn rõ tình hình trước mặt, nàng vừa hay nhìn thấy một kẻ nhảy xuống ngựa, lén lút cầm một chiếc bình và một bó đuốc bước về phía bên này.

Lâu Thất lập tức ngồi thẳng dậy vì nàng nhìn thấy thứ nước màu đỏ trong bình sau khi đổ lên bó đuốc, lửa sẽ không tắt ngược lại càng cháy mạnh hơn.

Tiếp theo đó bọn chúng đốt thêm nhiều đuốc hơn.

Lửa trên những ngọn đuốc đó trở lên đỏ hơn, ánh lửa kì dị!

Lại nhìn Trầm Sát, hắn đang đứng trong vòng vây quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lâu Thất.

“Đợi đấy, bổn đế quân giết hết bọn chúng sẽ tính sổ với nàng.”

Trong tình hình này mà hắn vẫn có thể nói ra những lời này. Lâu Thất lập tức nhướng mày: “Ta có món nợ nào cần chàng phải tính sổ chứ?”

“Hừ!”

Trầm Sát hừ nhẹ một tiếng, đảo tay đâm trường kiếm, trường kiếm đâm xuyên qua bụng kẻ định đánh lén sau lưng.

Lâu Thất rút roi Thí Hồn, nhảy xuống khỏi mình ngựa, xông về phía hắn.

“Chi bằng hãy cùng giết.”

Roi trong tay nàng liền quấn lấy ngọn đuốc trong tay kẻ vừa chạy qua.

Thứ nước màu đỏ ban nãy rất kì lạ, nàng muốn nhìn xem đó là gì!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.