Đế Vương Sủng Ái – Chương 390: Chương 390 – Botruyen

Đế Vương Sủng Ái - Chương 390: Chương 390

Lâu Thất cúi đầu nhìn mới phát hiện quần áo của mình dính đầy bùn đất, nàng nhớ ra lúc ngã xuống đất đã bị dính phải. Nửa năm mặc đồ cổ trang, nàng phát hiện ra nàng có chút hoài niệm với các mốt thời trang ở hiện đại rồi.

Nàng đứng lên, chuẩn bị về phòng thay đồ, đi được mấy bước lại quay đầu nói: “Lão đạo sĩ thối, có phải là thứ gì con cũng có thể mang đi không?”

Nếu như có thể mang, a, nàng trực tiếp mang mấy khẩu súng đi à, còn có một số vũ khí nữa, đem qua bên đó, xem ai không vừa mắt thì trực tiếp giết kẻ đó luôn.

Hiên Viên Lại không hổ là đã nuôi lớn nàng, liếc mắt là có thể biết được cách nghĩ của nàng, lập tức lắc đầu: “Chỉ được mang theo một số thứ tương đối nhỏ mà không có tính nguy hiểm thôi. Bởi vì lúc tiến vào kẽ hở thời không sẽ có ma sát, nếu như con mang theo chai lọ hoặc súng ống các loại, trong quá trình có thể sẽ phát nổ, sẽ rất nguy hiểm, con không muốn sống nữa sao?”

Được rồi, chỉ đành từ bỏ kế hoạch này thôi.

Lâu Thất trở về phòng của mình, mở cửa ra, phát hiện tất cả mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, được dọn dẹp không có một hạt bụi nào, trong thoáng chốc nàng cảm thấy có chút phức tạp. Thực ra ở đây nàng cũng có thể sống tốt, cũng rất tự tại, dù sao trước đây nàng cũng đã có được thành tựu, cũng không có ai dám gõ lên đầu nàng, còn khi trở lại thời không kia, nàng còn một đống việc phải làm, còn phải vượt qua rất nhiều mưa gió…

Nhưng mà Lâu Thất cũng không dừng lại nhiều, thời gian của lão đạo sĩ thối không nhiều, nhất định sẽ không kịp để nàng hưởng thụ trong bồn tắm có chức năng massage rồi. Cho nên Lâu Thất chỉ vội vàng tắm nước nóng, sau đó thay một bộ quần áo mà trước đó nàng rất thích. Mở tủ quần áo ra, lấy ra một cái túi cực kỳ mềm nhẹ, chiếc túi này nhìn thì có vẻ mềm mỏng nhưng chất liệu lại là công nghệ cao, chống nước chống cháy, kéo cũng không cắt được.

Nàng bỏ những đồ vật tư nhân nhỏ mà mình thích vào trong túi, đeo lên lưng rồi ra khỏi phòng.

Hiên Viên Lại thấy nàng mang vẻ mặt vui vẻ, âm thầm gật đầu, đứa cháu gái này của ông thật đúng là ý chí kiên cường, không uổng công ông tốn nhiều tâm tư bồi dưỡng như vậy.

“Lão đạo sĩ thối, nếu như người vẫn ở bên này thì trông nom căn phòng này cho tốt nhé.”

“Nha đầu chết tiệt này, không biết nói những câu đại loại như bảo ta phải chăm sóc tốt bản thân à.” Cái gì mà trông nom căn phòng chứ…

“Người sẽ chăm sóc tốt cho bản thân hơn bất kỳ ai.”Lâu Thất cười nhạt.

Tuy nàng thấy được lần này vì sử dụng bí pháp để kéo nàng qua mà thân thể lão đạo sĩ thối tổn thương rất nhiều, nhưng nàng cũng biết ông là người biết chừng mực, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến bản thân chết một cách ngu ngốc. Điểm này nàng cũng giống vậy. Nếu như lão đạo sĩ thối không phải là người như thế, sao có thể dạy dỗ được nàng thành ra thế kia cơ chứ.

Hơn nữa trước đó nàng đã để thuốc lại cho lão, thuốc sẽ có tác dụng trị liệu tẩm bổ cho thân thể của lão.

Hai người cũng không còn thời gian để nói nhiều nữa. Hiên Viên Lại đã chuẩn bị để đưa nàng trở về. Lâu Thất đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại vội vàng hỏi: “Lão đạo sĩ thối người có biết cách giải Tuyệt Mệnh Cổ không?”

Độc trong người Trầm Sát chỉ cần đủ thuốc dẫn là được, tìm đủ thuốc dẫn thì Thần Y có thể giải được độc. Duy chỉ có Tuyệt mệnh ổ là không ai giải được.

Người có thể giải được độc cổ là Tây Phi Hoan cũng đã chết trong tay nàng. Bây giờ tính mạng của Trầm Sát hơn phân nửa là nằm trên người nàng, hắn dám giao tính mạng cho nàng, tất nhiên nàng sẽ cố gắng hết mình rồi.

Hiên Viên Lại nghe thấy Tuyệt Mệnh cổ liền hoảng sợ: “Ai trúng Tuyệt Mệnh Cổ?”

“Không phải con.”

“Hù, may quá.”

“Trượng phu tương lai của con.”

“Ai?” Hiên Viên Lại không coi đó là chuyện đùa, mắt trợn cực lớn, bộ dạng khó thể tin nổi. Ông không nghe nhầm đấy chứ, từ nhỏ nha đầu này đã không có nhiều hứng thú với đàn ông, với tình yêu, không có khát khao gì với chuyện nam nữ. Bây giờ mới chỉ tới bên kia nửa năm, thì đã có bạn trai rồi.

Ông ngây người sửng sốt một chút rồi mới phản ứng: “Không được, không được, con không thể tìm một người đàn ông bị trúng Tuyệt Mệnh Cổ được. Độc này rất khó giải, lỡ như hắn chết rồi không phải con sẽ đau lòng tuyệt vọng hay sao. Nhân lúc bây giờ tình cảm còn chưa sâu đậm, quay về thì chia tay đi, có nghe không, không cần chia tay, trực tiếp đá hắn luôn.”

Lâu Thất nói: “Đã nói là dân chủ tiến bộ mà, không phải trước đây người lo lắng con không tìm được chồng sao? Bây giờ đã có một người, mà người lại muốn chia rẽ uyên ương ư?”

“Uyên ương?” Hiên Viên Lại gấp gáp muốn hỏi rõ về tình hình của nam nhân kia. Nhưng lúc này đã có luồng khí chuyển động trước mặt ông, kẽ hở thời gian đã xuất hiện, ông không có thời gian để hỏi nữa, Lâu Thất cũng không có thời gian để hỏi về những chuyện liên quan tới Tuyệt Mệnh Cổ nữa, chỉ đành khẩn cấp hỏi: “Lão nói xem người có giải được không?”

“Ta không có cách.”

Hiên Viên Lại nhìn thấy tinh thần nàng tốt nên đã yên tâm, nhưng bây giờ lại phải đích thân đưa nàng quay về, ông mới phát hiện lòng mình chua xót, vô cùng luyến tiếc…

Nhưng có luyến tiếc đi nữa cũng phải đưa nàng quay về, nhiệm vụ trên vai nàng còn rất nặng.

Đột nhiên Lâu Thất nhớ tới cái gì đó, lập tức đánh vỡ một vài bình sứ, tự rạch lên cánh tay mình một đường, cầm một mảnh vỡ khác lấy ít máu của mình. Hiên Viên Lại trợn mắt, suýt chút thì tát cho nàng một cái: “Lão tử dạy con tự làm mình bị thương sao?”

Lâu Thất nguýt lão một cái: “Người tưởng con ngốc sao, con đã ăn Thạch Túy Ngàn Năm, Ma Ly Đàm, còn có Tuyền Tâm. Người thử nghiên cứu, dùng chút máu này để chế tạo thuốc viên, nói không chừng sẽ có lợi cho người đấy.”

Máu của nàng rất quý, trước đây máu có Thạch Túy Ngàn Năm và Ma Ly Đàm này có thể áp chế độc cổ trong người Trầm Sát. Nếu như người khác thì nàng sẽ không cho, cho rồi cũng không có nhiều tác dụng. Nhưng mà bản lĩnh luyện chế thuốc viên của lão đạo sĩ thối rất giỏi, bản lĩnh của nàng là do ông dạy. Tuy nàng bây giờ đã là trò giỏi hơn thầy nhưng cũng không thể phủ nhận sự lợi hại của lão đạo sĩ thối trong phương diện này. Để lại một chút máu cho ông, nói không chừng ông có thể nghiên cứu ra cái gì đó.

Không gian đã tạo ra một vòng xoáy dập dờn trong suốt, xuất hiện ngay sau lưng Lâu Thất. Mỗi lần có kẽ hở thời không, đều là trước sau phân thành hai lần xuất hiện, vừa lúc có thể giữ một khoảng thời gian cho nàng.

“Thất Thất à, hãy chăm sóc bản thân thật tốt.” Hiên Viên Lại hét một tiếng.

“Con biết rồi.”

Âm thanh của Lâu Thất rất nhanh đã bị nuốt chửng, biến mất ngay trước mắt Hiên Viên Lại. Hiên Viên Lại lại thở dài, bưng lấy vết thương trên ngực. Vì lần nữa bị tổn hao tu vi mà đau đến muốn chết, ngã ngồi trên sô pha. Khóe mắt ông nhìn liếc qua một chút máu mà Lâu Thất để lại kia, trong đầu mới nhớ tới lời nàng vừa nói.

Đã ăn Thạch Túy Ngàn Năm, Ma Ly Đàm, Tuyền Tâm.

Tuyền Tâm!

Hiên Viên Lại thiếu chút thì nhảy dựng lên.

Đùa gì vậy chứ, Thạch Túy Ngàn Năm dễ có như vậy, Ma Ly Đàm dễ tìm như thế sao? Còn Tuyền Tâm nữa, Tuyền Tâm Dược Thi, dễ kiếm như vậy sao?

Nàng mới ở đó nửa năm mà đã ăn cả ba thứ quý giá đó.

“Xem ra nha đầu chết tiệt này trở lại là muốn nói với lão tử, vận khí của con rất nghịch thiên đúng không? Có bản lĩnh thì tới sư môn chúng ta ăn luôn Long Diên đi.”

Hiên Viên Lại không quan tâm đến thương thế của mình mà hét lớn lên.

Lâu Thất vẫn lờ mờ nghe được câu nói này của lão. Long Diên là cái quái gì?

Vẻ mặt Thúc Trọng Châu thâm trầm, đạp mạnh lên một thân cây bên cạnh, khiến lá cây lao xao rơi xuống.

U U đứng trên một cây khác, kêu lên hai tiếng ô ô.

“Tiểu hồ ly, ngươi nói xem, chủ tử nhà người biến mất rồi phải không?”

“Ô ô.” Tử Vân Hồ biểu thị mình cũng rất bất đắc dĩ, không biết, chuyện này rất kỳ dị, nó thấy qua nhiều việc đời nhưng chưa từng gặp tình huống này…

Nhưng mà, Tử Vân Hồ U U tin rằng chủ tử nhà mình sẽ không sao. Hơn nữa, làm gì có ai đủ lợi hại để làm chủ tử của nó chứ?

Thúc Trọng Châu không biết suy nghĩ của U U, nếu như hắn biết tiểu hồ ly nghĩ như vậy thì hẳn là sẽ đập đầu vào tường.

“Nếu không biến mất thì làm sao nàng lại đột nhiên từ trên lưng chim ưng ngã xuống, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy chứ?” Trong lòng Thúc Trọng Châu gần như tan vỡ, lúc nãy đang yên đang lành, Lâu Thất đột nhiên ngã từ trên lưng chim ưng xuống, bởi vì việc xảy ra quá đột ngột, hắn căn bản không kịp phản ứng để kéo nàng lại.

Mà Đại Bạch lại như phát điên, chính là trong nháy mắt vừa rồi, dường như nó cảm nhận được một thứ gì đó rất khủng khiếp. Vì vậy, tốc độ lại tăng lên cực hạn trong chớp mắt, một lát sau thì xông về phía chân trời, chớp mắt thì bay về phía xa xôi. Hại hắn sau khi tiếp đất lại phải đuổi về phía đó, trong lòng nôn nóng muốn chết, Lâu Thất rơi từ nơi cao như vậy xuống, vẫn còn mạng sao?

Nếu như nàng mất mạng…

Vị biểu huynh đệ kia của hắn có xé xác hắn ra không?

Hơn nữa, hắn còn chưa làm rõ sao nàng lại biết Chính Dương Hộ Thể công. Thúc Trọng Châu âm thầm đi theo tới Cầm Sơn, lại theo dõi Lâu Thất rất chặt, chính là vì nàng biết Chính Dương Hộ Thể Công, mà hắn muốn làm rõ sao nàng lại biết. Liệu có phải Hiên Viên vương tộc vẫn còn người sống sót không?

Nếu như biết Hiên Viên vương tộc vẫn còn người sống sót, phụ thân hắn sẽ vui mừng đến phát điên mất.

Chỉ là hắn không ngờ, còn chưa kịp hỏi thì Lâu Thất lại xảy ra chuyện như thế. Nếu như Lâu Thất chết rồi, phụ thân hắn biết có một người biết Chính Dương Hộ Thể Công, nhưng lại chưa kịp nói đã chết rồi, vậy phụ thân hắn có bực tới phát điên không?

Thúc Trọng Châu dẫn theo U U, Đại Bạch bay trên đỉnh đầu. Khi hắn đang tìm Lâu Thất khắp núi thì hai tên thị vệ đã tìm được Hách Liên Quyết.

Phạm vi rất rộng, hơn nữa sau trận động đất thì bề mặt đã bị hủy hoại nghiêm trọng, bây giờ đang là đêm tối, muốn tìm thấy một người khó khăn biết bao. Cho nên hai người này có thể rất nhanh đã tìm được Hách Liên Quyết, thật sự khiến người ta khiếp sợ.

Bọn họ cởi trói ra, Hách Liên Quyết rất nhanh nhẹ nhàng rời khỏi khe sâu kia.

“Gia, không sao chứ?”

“Ừ.” Hách Liên Quyết thản nhiên đáp một tiếng: “Lam Y, đi điều tra xem, vị cô nương tên Lâu Thất kia có địa vị gì trong Phá Vực. Còn nữa, quan hệ giữa nàng ta và Đế Quân Phá Vực là thế nào. Thanh Y, chế luyện Tầm Điệp, tìm nàng ta.” Nói xong, hắn vươn tay, lọn tóc dài kẹp ở đầu ngón tay phất phơ trong gió.

Đó là tóc của Lâu Thất.

Lam Y và Thanh Y đều ngẩn ra, nhịn không được, hỏi: “Lẽ nào Gia không giết nữ tử kia, lấy lại Tuyền Tâm Dược Thi?” Sở dĩ bọn họ không hỏi là bởi vì họ nghĩ rằng nữ nhân kia sớm đã bị Hách Liên Quyết giết chết rồi, Tuyền Tâm Dược Thi cũng đã nằm trong tay rồi mới đúng.

Trong mắt vương gia của họ thì người ở đại lục Tứ Phương này đều là loài giun dế, huống hồ nữ tử kia lại dám cướp Tuyền Tâm Dược Thi trong tay họ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.