Lúc đầu, Lâu Thất muốn thu tay lại, sau đó suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới không nhúc nhích nữa.
Hách Liên Quyết cụp mắt xuống, im lặng bắt mạch cho nàng, nhưng rất nhanh, hắn mở to hai mắt khiếp sợ nhìn nàng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Sao rồi?” Lâu Thất cảm thấy không có chuyện gì lớn, nhưng bị biểu cảm của hắn khiến cho không nhịn được mà run lên. Vẻ mặt này là có ý gì, chẳng lẽ nàng thật sự không sống được lâu nữa sao?
Sắc trời tối dần, ánh sáng yếu ớt chiếu vào gương mặt anh tuấn vô song của hắn, lộ ra vẻ thâm trầm, nhưng vẫn anh tuấn vô cùng.
“Ngươi…” Hách Liên Quyết không ngờ nàng lại như thế, quả thực khiến cho người ta không cách nào tin được, hắn cảm thấy câu nói tiếp theo có chút khó khăn: “Ngươi hấp thu Tuyền Tâm rồi…”
Đúng vậy, vốn dĩ người nuốt phải Tuyền Tâm thì hẳn là sẽ phải chết nhưng bây giờ trong cơ thể nàng lại không có bất kì sự xung đột nào, ngược lại còn khỏe mạnh hơn. Có thể nói, thể chất mạnh mẽ như vậy trước giờ hắn chưa từng gặp…
Cũng không biết trước khi nuốt Tuyền Tâm thì nàng đã có thể chất như vậy hay là sau khi nuốt Tuyền Tâm thì thể chất của nàng đã mạnh mẽ hơn?
Nhưng cho dù như thế nào thì hắn cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Chỉ là thân thể của nàng bây giờ quả thật rất tốt, không có chút nào không ổn.
“Cái gì?” Lâu Thất ngẩn người nhìn hắn, nàng cũng không thể tin được là nàng lại không có chuyện gì. Nhưng hiện giờ nàng cũng cảm thấy bản thân mình chẳng có chuyện gì cả, hơn nữa cả người còn khỏe hơn rất nhiều, tai thính mắt tinh.
Đúng, tai thính!
Lâu Thất vừa nghĩ tới từ này, quả nhiên cảm nhận được rất rõ ràng.
Trước đó nàng đã có thể nghe thấy âm thanh mà Hách Liên Quyết không nghe được, nàng còn cảm thấy rất kì lạ, nhưng hiện giờ thì nàng hiểu rồi, có lẽ là do nàng nuốt phải Tuyền Tâm, trong Tuyền Tâm có linh dược gì đó có thể đề cao thính giác cho nên thính giác của nàng hiện giờ tăng lên rất mạnh. Ngay cả sóng âm mà chỉ động vật mới có thể nghe được thì hiện giờ nàng cũng có thể nghe được rồi.
Vậy liệu có chức năng nào mạnh mẽ hơn mà nàng chưa phát hiện ra hay không?
Lâu Thất nghĩ đến đây, suýt nữa thì không kìm chế được sự vui vẻ trong lòng mà nhảy dựng lên, hét lớn vài tiếng. Có lẽ là nàng phải hét mấy tiếng “Lão đạo sĩ thối vạn tuế” cũng nên. Nhất định đây là do hiệu quả của mấy thứ thuốc tắm mà ông ta đưa cho nàng, thay đổi thể chất của nàng, khiến máu của nàng đã mang theo dược tính, ngoài ra còn có thể dung nạp được các loại thuốc khác, hấp thu cả Tuyền Tâm. Nhưng dược tính của Tuyền Tâm này thật sự quá mạnh, cho nên trước đó nàng mới đau bụng lâu như vậy. Có lẽ muốn hấp thu hoàn toàn nó thì cần phải có thời gian.
Nhưng cho dù như nào thì hiện giờ nàng cũng rất vui vẻ, đáng tiếc lại không có ai chia sẻ cùng với nàng, nàng vẫn phải giả vờ ngây thơ, không thể để cho Hách Liên Quyết phát hiện quá nhiều được.
Nàng nhìn sang Hách Liên Quyết, thấy ánh mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nàng thầm kêu không ổn, chẳng lẽ vì nàng hấp thu dược hiệu của Tuyền Tâm nên hiện giờ nàng đã trở thành vật dẫn để hắn “mở khóa” cái gì gì đó của hắn rồi sao? Nếu Hách Liên Quyết thật sự coi nàng là vật “mở khóa” thì hắn có đưa nàng đến đại lục Long Ngâm không? Hay là hắn muốn mạng của nàng? Lúc này, Lâu Thất không muốn có quan hệ thù địch gì với hắn, bởi vì võ công của Hách Liên Quyết thật sự quá cao, nàng cũng không xác định được bản thân mình có thể đánh thắng được hắn hay không, hơn nữa, nàng cũng không có chút hiểu biết nào đối với đại lục Long Ngâm kia…
“Ngươi có thể hấp thu Tuyền Tâm sao? Chẳng lẽ thể chất của ngươi chính là thể chất trong truyền thuyết?” Hách Liên Quyết nhìn nàng, hơi nhíu mày.
“Thể chất trong truyền thuyết? Thể chất gì mà lại hấp thu được Tuyền Tâm vậy?” Lâu Thất căng thẳng vô cùng, thật ra đã rất lâu rồi nàng không có tâm lý đề phòng đối với một người như vậy. Lúc đầu thì còn có Trầm Sát, nhưng nàng biết nàng có tác dụng rất lớn với hắn, cho nên sẽ không có vấn đề gì, về sau hắn lại càng lúc càng dung túng nàng, để cho nàng không có cơ hội đề phòng nữa.
Bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy giữa nàng và Trầm Sát cũng khá thuận lợi…
Nàng còn tưởng rằng vì trước kia nàng tắm bằng nước thuốc của lão đạo sĩ nên mới như vậy, nhưng nghe lời của Hách Liên Quyết thì chẳng lẽ còn có bí mật gì liên quan tới thể chất trong truyền thuyết sao?
“Dược Hải.” Hách Liên Quyết chậm rãi nói: “Trong truyền thuyết có một loại thể chất gọi là Dược Hải Chi Thể, loại thể chất này không sợ độc dược, cũng là bách độc bất xâm bẩm sin, hơn nữa còn là thuốc bổ, cho dù dùng các loại dược liệu khác nhau cùng lúc thì vẫn có thể hấp thu toàn bộ.”
“Đó không phải là dược nhân sao?” Lâu Thất kinh sợ, nếu như cơ thể nàng có tác dụng hấp thu các loại dược hiệu thì đúng là vô cùng phù hợp với miêu tả của thể chất Dược Hải này.
“Ngươi cũng có thể nói như vậy.” Hách Liên Quyết nhìn nàng: “Quan trọng nhất chính là ngươi có biết thể chất Dược Hải có tác dụng gì không?”
Lâu Thất lắc đầu.
Hách Liên Quyết im lặng nhìn nàng, sau đó không nói gì nữa. Lâu Thất đón ánh mắt của hắn, không hề tránh né. Sau khi tiếp xúc với Hách Liên Quyết, nàng cảm thấy dường như nàng được biết thêm một thế giới khác, phát hiện trên đời này còn rất nhiều chuyện nàng không hiểu rõ, điều này cũng khiến cho nàng biết thêm một chút về đại lục Long Ngâm. Bọn họ thật sự chưa chuẩn bị kĩ càng, ở nơi đó quả thật có quá nhiều thứ mà bọn họ không hiểu…
Nàng không muốn trốn tránh, cũng không muốn hỏi hắn muốn làm gì nàng. Có đôi khi, bản thân càng suy nghĩ nhiều, càng hỏi nhiều thì sẽ càng chết nhanh, ngược lại, nếu bản thân luôn tỏ ra ngây thơ thì có lẽ đối phương sẽ tha cho một mạng…
Chỉ là Hách Liên Quyết là người có tâm tư thâm trầm, nàng cũng không dám khẳng định hắn có làm gì nàng hay không.
Hai người nhìn nhau rất lâu, sắc trời càng lúc càng tối, U U ở bên cạnh bắt đầu cắn váy Lâu Thất.
Hách Liên Quyết dời mắt đi, một lúc sau mới nói ra: “Làm con chim ưng kia tỉnh lại, mau chóng ra ngoài đi.”
Lâu Thất nhẹ nhàng thở hắt ra, vui vẻ đáp lời: “Được!”
Nàng đi đến đầu bên kia, vỗ vỗ đầu Bạch Ưng Vương, gọi vài tiếng, nhưng lại không có động tĩnh gì: “Gọi không dậy, chắc một lúc nữa nó mới tỉnh.” Nàng cũng không muốn nói ra chuyện sóng âm vừa rồi, dù sao đó cũng là phỏng đoán của nàng mà thôi, nhưng lực công kích của sóng âm kia quả thực rất lợi hại.
Bóng đêm chậm rãi bao phủ, Bạch Ưng Vương vẫn không tỉnh lại, bọn họ chỉ có thể lựa chọn ở lại trong cái khe hẹp này cả một đêm mà thôi.
Hiện giờ không giống lúc trước ở trong ngọn núi kia nữa. Không biết bọn họ đã bay bao xa, nếu như đám người Trần Thập thoát hiểm thì cũng không thể tìm được nàng nhanh như vậy, cho nên nàng cũng không tránh được việc phải cùng Hách Liên Quyết qua đêm ở đây.
Mà khi bọn họ đi tìm nơi thích hợp để qua đêm thì Trầm Sát đã nhận được thư do Thiên Ảnh gửi về.
Hắn đứng bật dậy, tấu chương trong tay lập tức rơi xuống bàn, Nguyệt và Ưng nhanh chóng nhìn sang.
“Thất Thất xảy ra chuyện rồi?”
“Làm sao có thể? Đế Phi có bản lĩnh lớn như vậy, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện được?” Ưng nói.
Mặt Trầm Sát tối sầm lại: “Có một nam tử bí ẩn không rõ lai lịch đi cùng nàng.”
Nguyệt khẽ giật mình, Ưng lại không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Người không rõ lai lịch đó cũng xuất hiện giống như lúc Đế Phi xuất hiện sao?”