Đế Vương Luyện Thần – Chương 2 – Botruyen
  •  Avatar
  • 92 lượt xem
  • 3 năm trước

Đế Vương Luyện Thần - Chương 2

Có 1 hấp lực vô hình nào đó như kéo lấy linh hồn hắn một cách mãnh liệt, bao nhiêu hình ảnh mới lạ hiện lên trong đầu hắn làm hắn đầu đau như búa bổ.
Màn hình chập chờn ánh sáng .
– Vậy mà chưa chết sao ….
Hắn tự hỏi, nhưng cũng nhận ra điều gì đó không đúng.
Tiếng la hét rất nhiều, kim khí va chạm, nổ, âm thanh muốn chấn hỏng màng nhĩ.
Những con cơ giáp khổng lồ đổ uỳnh uỵch xuống ngay bên cạnh.
Với tình hình này, hắn không sớm thì muộn cũng sẽ lại chết ah. Nhưng được sống tiếp, lẽ nào lại từ bỏ ?
Hắn vận hành cơ giáp 1 cách trơn tru nhờ mớ kí ức cùng thói quen của cái thân thể này.
Rất rõ ràng, màn hình với 1 tâm ngắm, 1 thanh năng lượng, 1 hình ảnh trạng thái của cơ giáp.
Năng lượng thì gần hết, giáp ngực trước khoang lái cũng hư hao nặng nề. Mà hắn đang trong vùng hỗn chiến, cần phải trở lại đội hình thì mới có đường sống. Nhưng khoảng cách quá xa. Hẳn trước đó thằng này là con bò lạc ah, thích lao nên thể hiện mới bị đánh sấp mặt thế này, nhưng có lẽ do sấp mặt sớm nên lại thoát 1 kiếp chết sớm đi…À mà chết rồi, giờ đây là linh hồn của Anh Kiệt ah.
Cách đó không xa có 2 con cơ giáp ‘ khác bọt ‘ hẳn so với số đông.
Mọi thứ trang hoàng lộng lẫy hơn hẳn cũng được bảo vệ rất nhiều, hẳn là chủ tướng phe địch.
Mà đội quân bên bọn chúng đang từ từ áp đảo, chủ tướng cũng từng bước dâng lên.
Một trong 2 con cơ giáp có hành vi ‘ ngáo ‘ , nó bắt đầu riêng lẻ chạy lên trước, tuy được mấy con cơ giáp khác bảo vệ, nhưng đến gần chỗ của hắn hơn bao giờ hết.
– Ca , huynh xem con cơ giáp này , nó nhìn có vẻ không nặng lắm, để đội thu dọn đem về cũng được ah,…
Tiếng nữ nhân vang lên.Con cơ giáp kia xoay về phía con còn lại.
Cơ hội đến !!!
Cơ giáp của hắn nằm im bất động nãy giờ, thời cơ ngàn năm không thể bỏ qua, nhẹ nhàng khóa lấy con cơ giáp kẻ địch.Cự kiếm chém lấy bộ phản lực, khớp nối 2 tay 2 chân.
Khống chế toàn diện.
Cự kiếm nhắm ngay trước ngực giáp, nơi đặt khoang lái.
Tứ phía bị bao vây nhưng không dám manh động.
Bọn chúng hiểu, chủ tử của bọn họ là đang bị uy hiếp ah.
Thế công vậy mà dừng lại !
– Ừm, như vậy mới dễ bàn.
Hắn giờ đây mới lên tiếng.
– Các ngươi thả ta thì nàng ta sống, còn không, có thể thử xem.
Cự kiếm đâm xuyên giáp ngực làm nữ nhân bên trong hoảng hốt kêu lên.
– Ca , cứu ta…!!!
– Hoàng muội, ngươi không sao chứ ?
– Chút nữa chạm đến ta rồi….
Hai người trao đổi một chút , con cơ giáp hoàng kim đi đến trước mắt, cách hắn 1 khoảng khá xa.
Thủ vệ xung quanh nới lỏng vòng vây, mở ra 1 đường.
Nhưng là hắn sợ chẳng còn đủ năng lượng ah. 1 kiếm đâm xuyên giáp vừa rồi không ngờ lại rất tốn năng lượng ah, đủ thấy giáp dày cỡ nào.
Bây giờ còn phải kéo theo 1 con cơ giáp nữa thì không ổn.
– Để người của ngươi đưa chúng ta qua bên đó !!!
Hắn ra lệnh.
Thực sự hắn muốn người phe mình hơn, nhưng là nhìn lại cái đám đằng sau thực không có hi vọng gì. Chủ soái lùi sâu không thấy mặt mũi đâu, khiên giương cao hơn đầu , dù đã được nhượng nhưng vẫn không ngừng tiến lùi, giống như hắn chỉ là 1 thứ câu giờ để đám đó rút lui vậy.
Một lũ nhát gan với nhau cả !!! Chiến bại cũng không cần giải thích nhiều!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.