Đế Tôn – Chương 9: Ý chí võ đạo – Botruyen

Đế Tôn - Chương 9: Ý chí võ đạo

Một cước của Giang Nam vừa giáng xuống lập tức bạo phát lực lượng khổng lồ của
Long Hổ Tượng Lực quyết ra bên ngoài, khó mà tưởng tượng được lực lượng kinh
khủng như thế lại có thể ẩn giấu trong cơ thể một người thường, hắn bước một
bước xông đến gấu chó đang đứng trước mặt, hung hãn đưa tay đánh mạnh về phía
trước.

Cánh tay của hắn giống như một chiếc vòi voi, một chưởng được đánh ra kèm theo
một tiếng “ba” vang lên, con gấu chó bị đánh bay lên giữa không trung khoảng
bốn năm trượng rồi rơi xuống bờ bên kia cầu đá khiến một thân cây đại thụ bị
gãy làm đôi tại chỗ!

Đại thụ vừa ngã xuống làm cho khói bụi tỏa ra mù mịt khắp bốn phía, con gấu
chó gầm rú, xoay người bật dậy, vừa sợ hãi vừa giận dữ.

Đông!

Giang Nam bước ra bước thứ hai, một bước này sải chân cực rộng, trực tiếp vượt
qua cây cầu tiến đến trước mặt gấu chó rồi đánh ra thêm một chưởng. Con gấu
chó thấy vậy nổi giận, nó đưa hai chân trước ôm lấy gốc đại thụ bị gãy, gầm
lên một tiếng rồi lao thẳng về phía Giang Nam.

Một chưởng của Giang Nam đánh lên thân cây khiến nó vỡ tan thành từng mảnh,
các mảnh vỡ cùng vụn gỗ bay tứ tán khắp nơi, một bàn chân gấu đen xì lẩn vào
những mảnh vỡ đang bay đánh về phía sau gáy của Giang Nam!

Một chưởng của gấu chó đánh vào gáy Giang Nam khiến máu tươi bay tứ tán, thiếu
niên giống như một cái đinh bị một chưởng này nện sâu vào trong bùn đất trên
bờ sông.

Cùng lúc đó, tay còn lại của Giang Nam đánh mạnh một chưởng vào trên người con
gấu chó khiến cho con gấu nặng hơn ngàn cân này một lần nữa bị đập văng đi!

Giang Nam bị một chưởng của gấu chó đánh cho lún sâu vào bên trong bùn đất,
nhưng hắn cũng trả lễ một chưởng. Không quan tâm đến việc cả thân hình đang bị
lún sâu vào trong đất, hắn nhấc chân tung ra một cước đem tất cả đất đá trước
mặt đá cho nổ tung, bay tán loạn khắp nơi. Dường như không gặp chút trở ngại
nào, hắn lại một lần nữa lao đến trước mặt gấu chó!

Thần Tượng Đạp Sơn bao gồm mười ba bước, mười ba chiêu, đây chính là chiêu
thức hung mãnh nhất, bá đạo nhất mà hiện tại Giang Nam biết, mười ba bước liên
tục, mười ba chiêu không hề gián đoạn, không có một chút ngưng nghỉ giữa
chừng.

Trong núi rừng lúc này truyền đến những tiếng bước chân thùng thùng, những âm
thanh va chạm BA …BA… cùng với âm thanh giống như tiếng gấu đang gào rú.

Một thân cây đại thụ kêu răng rắc rồi đổ xuống, sau một lúc lâu đột nhiên vang
lên những tiếng động nặng nề rồi im lặng dần, Giang Nam từng bước đi từ trong
núi đi ra, cả người dính đầy máu tươi, trên cánh tay đang giơ lên cao của hắn
là thi thể khổng lồ của con gấu chó.

Phía sau lưng hắn lúc này là một đống bừa bộn, khắp nơi đều có cây cối bị đổ
ngã, cành lá gãy xơ xác.

Mười ba bước, mười ba chiêu, hắn dùng một thức này đánh tay đôi với con gấu
chó, quần nhau hơn bảy mươi trượng trong rừng, hơn mười gốc cây bị đánh gãy
trên đường đi, lúc đó mới có thể đem con quái này đánh gục.

Tuy nhiên hắn cũng chả khá hơn là mấy, gấu chó chỉ là yêu thú chưa tu luyện
thành yêu, nhưng lực lượng của nó lại vô cùng lớn, có thể xem là một đối thủ
khó nhai, trên người Giang Nam lúc này có tới sáu bảy vết thương, những chỗ bị
dính tát của con gấu yêu gần như bị dập nát, máu thịt bầy nhầy.

Nếu như Giang Nam không tu luyện Ma Ngục Huyền Thai kinh, lại luyện được tuyệt
học Long Hổ Tượng Lực quyết đến tầng thứ năm thì chỉ sợ ngày hôm nay hắn không
phải là đối thủ của con gấu chó này.

“Tỷ tỷ, biểu hiện của ta như thế nào?” Giang Nam đi qua chiếc cầu đá, đem thi
thể của gấu chó thả xuống, hắn vừa thở hổn hển chửi đổng vài câu, lúc này cơ
bắp toàn thân hắn đều cảm thấy đau buốt nhưng hắn vẫn cố nén đau, cười cười
hỏi.

Trận đấu này thời gian không dài lắm nhưng lại khiến cho thể lực của hắn gần
như không còn gì, nếu như trong cơ thể hắn không có cái chuông ma kì diệu kia
thì trận chiến ngày hôm nay chắc chắn hắn sẽ là kẻ thua.

Tố chất thân thể của hắn quá yếu, tuy đã tu luyện đến cảnh giới luyện cốt
nhưng ăn uống lại thiếu thốn, chỉ cần một trận đánh như thế này liền khiến thể
lực của hắn suy kiệt không còn.

Bên cạnh cầu đá, một nữ tử mặc áo lông chồn màu trắng, hình dạng xinh đẹp đang
đứng trên bờ sông, nàng cất giọng nhẹ nhàng nói: “Tử Xuyên, ngươi miễn cưỡng
có thể coi là một kẻ đã tiến vào võ đạo rồi, so với lúc giao thủ với Võ Tư
Giang thì ngươi chín chắn hơn rất nhiều. Tuy nhiên ở trước mặt cao thủ võ đạo
chính thức thì ngươi vẫn chỉ là một tay mơ mà thôi.”

“Tỷ tỷ yên tâm, ta hiểu điều này.”

Giang Nam điều động chân khí toàn thân, thầm nghĩ: “Giang Tuyết tỷ tỷ nói
không sai, vừa rồi con gấu chó kia còn chưa có tu luyện thành yêu khí, còn
chưa tính là yêu thú, không có cách nào tiến hóa để trưởng thành. Hơn nữa, nó
mặc dù có vũ khí nhưng lại không tinh thông võ học, chỉ biết dùng sức mạnh để
chiến đấu, hẳn là do linh trí chưa được khai mở, nếu so sánh với cao thủ võ
đạo thì chênh lệch rất lớn.”

Cho tới lúc này hắn mới hiểu rõ vì sao Giang Tuyết nói cái loại cùi bắp như
hắn thích hợp nhất với việc đánh nhau với yêu thú. Trong các loài yêu thú thì
gấu yêu là loài trời sinh đã có kỷ xảo chém giết, nhưng dù sao nó cũng không
như loại yêu thú tinh thông võ đạo, nếu như gặp phải loại yêu thú này thì còn
nguy hiểm hơn gấp mười lần.

Con gấu yêu này nếu như tinh thông võ đạo … thì chỉ cần một đao đầu tiên
cũng đủ để lấy tính mạng của hắn!

Chân khí trong cơ thể của Giang Nam gào thét, chúng di động với tốc độ cực
nhanh một hồi lâu, sau đó chân khí giống như một đôi bàn tay vô hình bắt đầu
mát xa toàn bộ những nơi nó đi qua, đem máu đen đẩy ra bên ngoài thông qua các
lỗ chân lông, thậm chí những mảnh xương cốt bị vỡ cũng có thể bị bài xuất ra
bên ngoài cơ thể.

Khi tu thành tứ đại cảnh giới của võ đạo là da, thịt, gân, cốt thì lập tức có
thể làm được điều này, cơ thể lúc đó có khẳ năng tự chữa trị tổn tương, đây là
điều rất nhiều người làm được.

Hắn tu luyện Ma Ngục Huyền Thai kinh khiến chân khí cực kì bá đạo, thậm chí
tốc độ chữa thương cũng nhanh hơn một phần so với người khác. Tuy nhiên muốn
hồi phục triệt để trở lại như cũ, không lưu lại hậu hoạn gì thì cũng cần phải
tĩnh dưỡng mười ngày.

Trong mắt Giang Nam lập lòe tinh quang, trải qua trận chiến vừa rồi giúp hắn
thu hoạch rất nhiều, không chỉ giúp cho hắn đặt bước chân đầu tiên vào trong
võ đạo mà còn khiến ý thức chiến đấu, tốc độ phản ứng, kỹ xảo chiến đấu, năng
lực tùy cơ ứng biến, cùng với tâm tính của hắn đều được gột rửa, tôi luyện một
lần.

Trong khi chiến đầu, các loại sát chiêu liên tục thi triển khiến hắn có được
những lý giải sâu sắc, rõ ràng, thành thạo hơn, đồng thời giúp hắn nhận ra
những thiếu sót của bản thân.

Tương tự, trong khi chiến đấu chân khí của hắn cũng biến đổi theo xu hướng
tích cực chưa từng có xưa nay, mức độ tinh thuần của chân khí ngày càng được
đề cao, tốc độ vận hành nhanh hơn, thời gian phản ứng rút ngắn lại!

“Liều mạng đánh một trận còn hơn khổ tu vạn năm, những lời này tuy có hơi bốc
phét nhưng không phải không có điểm đúng.”

Giang Nam không tốn nhiều thời gian để suy ngẫm về những cách thức biến hóa
chiêu thức, chỉ ra những chỗ thiếu sót của hắn trong trận chiến vừa rồi. Hắn
phát hiện Long Hổ Tượng Lực quyết vẫn còn rất nhiều sơ hở cần phải tiến hành
hoàn thiện lại.

“Tỷ, thực lực của ta hôm nay so với mấy tên thế gia đệ tử trong phủ Tề Vương
kia thì thế nào?” Trong lòng Giang Nam khẽ động, liền hỏi.

Giang Tuyết đi đến đầu cầu, nàng nhìn về phía hắn lắc đầu nói: “Mấy tên đệ tử
phủ Tề vương hằng ngày đều được ăn nhân sâm, lộc nhung, máu thịt của yêu thú
là món chính, thậm chí có linh đan dưỡng khí để tẩm bổ cơ thể, củng cố cảnh
giới. Đồ ăn lúc trước của ngươi quá tệ, thân thể còn xa mới có thể mạnh mẽ
bằng bọn chúng, huống chi cho đến nay ngươi đã tu luyện được bao lâu, ngươi
nghĩ ngươi có thể thắng được bọn chúng ư? Nhưng ngươi cũng không cần nhụt chí,
sau này ngươi tự săn giết yêu thú, ăn uống máu thịt của bọn chúng thì thể chất
của ngươi tự nhiên sẽ tăng lên, thân thể sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ, hơn hẳn
bọn chúng.”

Giang Nam yên lặng gật đầu, hắn ở Tề Vương phủ làm việc đã sớm nghe nói đồ ăn
của những đệ tự trong vương phủ cực kì xa hoa, buổi sáng được bắt đầu bằng một
chén sữa để bổ sung thể lực, vương phủ còn chuyên mua sắm một ít nhân sâm, tổ
yến, lộc nhung, linh chi nấu nhừ với các loại dược liệu thành món súp đại bổ
cho những đệ tử thế gia sử dụng.

Kinh khủng hơn chính là phòng ăn của vương phủ trong một ngày làm thịt hết
mười con yêu thú to lớn, lấy…máu huyết của chúng làm nguyên liệu nấu ăn.

“Tử Xuyên, sắc trời đã tối rồi, chúng ta trở về thôi.”

Giang Tuyết lại hóa thành một con bạch hồ, nhảy lên đầu vai của hắn khẽ nói:
“Thời điểm này buổi tối là lúc phần lớn yêu thú trên Lạc Hà sơn hoành hành,
thực lực của ngươi ngày hôm nay tối đa chỉ có thể thủ thắng trước một con, nếu
như đổi thành một đàn chắc chắn ngươi chỉ có đường chết… Đúng rồi, mùi vị
của thịt gấu vô cùng ngon, lại có thể chữa thương, cường hóa gân cốt, không
thể lãng phí.”

Giang Nam hiển nhiên đồng ý, hắn tiến lên cắt hai tay trước của gấu chó, sau
đó lại lấy hơn mười cân thịt rồi mới rời đi.

Sau khi trở lại nơi ở, Giang Tuyết lấy ra mấy đĩnh bạc lớn nhét vào trong tay
Giang Nam: “Ngươi coi như là đệ đệ của ta, sao có thể đi làm nô bộc cho kẻ
khác? Chuyện này nếu để người khác biết được thì còn gì thể diện của một vị tỷ
tỷ như ta nữa. Nơi này có một ít tiền, ngươi đi Tề Vương phủ chuộc lại văn tự
bán mình đi, sau này ngươi sẽ là người tự do.”

Trong lòng Giang Nam cảm thấy buồn bực, nghi ngờ hỏi: “Tỷ, bạc này ngươi lấy
từ nơi nào vậy?”

Giang Tuyết hé miệng cười nói: “Hồ ly tinh như ta sao lại không tinh thông một
ít thủ đoạn kiếm tiền chứ? Số tiền tài này lấy từ trong kim khố của một gia
đình giàu có mà thôi.”

Giang Nam lúc này mới tỉnh ngộ, hắn từng nghe Thiết Trụ đề cập đến những
chuyện tương tự, truyền thuyết nói hồ ly yêu mị, mê hoặc người đọc sách, ngoại
trừ sắc đẹp, còn có tiền tài, chúng xuất ra rất nhiều ngân lượng để dụ dỗ các
thư sinh, nếu đối phương nhận lấy thì họ sẽ đem sinh mệnh của mình bán cho hồ
yêu, đêm hôm đó họ sẽ bị hồ ly ăn hết ruột gan.

“Yên tâm, tỷ tỷ sẽ không ăn trái tim nhỏ bé của ngươi đâu.” Giang Tuyết giống
như nhìn thấy được ý nghĩ của hắn, bật cười nói.

Sắc mặt Giang Nam đỏ hồng lên, hắn nhận lấy ngân lượng rồi đi về phía Tề Vương
phủ, quản sự vương phủ thấy hắn có thể xuất ra một khoản tiền tài lớn như vậy
để chuộc thân cho chính mình liền hỏi xuất xứ của chúng, Giang Nam chỉ nói do
vị tỷ tỷ bị thất lạc của mình đưa đến nên cũng không khiến cho quản sự kia
sinh nghi.

Giang Tuyết sau khi thấy hắn chuộc văn tự bán mình về liền nói: “Học võ cũng
giống như học văn, nếu cả ngày bôn ba vì kế sinh nhai thì sẽ trì hoãn việc tu
hành, võ đạo của ngươi sẽ tiến triển chậm chạp, tốc độ ta khôi phục cũng sẽ
chậm hơn rất nhiều. Ta ở đây còn có một chút tiền bạc, ngươi đi mua một căn
nhà, đảm bảo vấn đề cơm áo gạo tiền, chuyên tâm mà tu luyện.”

Nàng laị lấy ra một ít ngân lượng đưa cho Giang Nam đi mua một căn hộ cấp bốn
ở trong thành, sau đó mua thêm một ít đồ dùng trong nhà, lại mua thêm hai nha
hoàn phục vụ cuộc sống hằng ngày. Sau đó nàng cùng Giang Nam bắt đầu chuyên
tâm vào tu luyện

Giang Nam ngơ ngác nhìn nơi ở mới của bản thân, hắn lắc lắc đầu không tin vào
mắt mình. Mọi thứ đến với hắn quá nhanh, lúc trước hắn vẫn là gã sai vặt ở bên
trong vương phủ, được xem như là một tiểu tử nghèo, ngoảnh mặt một cái, giờ
đây hắn biến thành một lão gia trong nhà có nô bộc hầu hạ, áo đến thì giang
tay mặc, cơm đến thì há miệng ăn.

Thiết Trụ biết việc Giang Nam thoát khỏi nô tịch, lại mua nhà mua cửa, liền
mang theo rượu đến chúc mừng, Giang Nam dặn dò nha hoàn mang tay gấu đi làm đồ
ăn, hai huynh đệ ăn uống đến say mèm, hưởng trọn niềm vui rồi mới chia tay.

“Giang Tuyết tỷ tỷ nói thật sự không sai, thoát khỏi kiếp nô bộc, từ nay về
sau mình không cần phải lo cơm ăn áo mặc, tu hành càng thuận buồm xuôi gió,
tuy nhiên do lúc trước ăn uống quá tệ nên thân thể vẫn còn phải bồi bổ thêm
một thời gian nữa.”

Mấy ngày nay, Giang Nam cùng Giang Tuyết đi vào núi Lạc Hà, liên tiếp tìm yêu
thú riêng lẻ chiến đấu, Giang Nam lúc này mới ý thức sâu sắc được rằng thể lực
hạn chế đã ảnh hưởng tới việc tăng trưởng tu vi của hắn, tuy nhiên sau mỗi
cuộc chiến đấu hắn đều thu được khá nhiều bài học, ăn uống máu thịt yêu thú
khiến cho tố chất thân thể hắn ngày càng mạnh mẽ hơn.

“Thân thể của mình tuy được cải thiện nhưng vẫn còn lâu mới đủ, dùng thực lực
hiện tại quyết đấu với đệ tử Tề Vương phủ cùng cảnh giới luyện cốt thì nhất
định phải giải quyết được đối phương trong vòng hai mươi chiêu, nhiều hơn nữa
thì kẻ thua cuộc chính là mình. Thể lực của minh căn bản là không có cách nào
có thể so sánh cùng mấy tên thế gia đệ tử trong phủ Tề vương được.” Giang Nam
thở dài, thầm nghĩ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.