Đế Tôn – Chương 74: Hoàng Đế Băng Hà. (2) – Botruyen

Đế Tôn - Chương 74: Hoàng Đế Băng Hà. (2)

– Thủy Hỏa rèn luyện, Luyện Thể thành cương!

Giang Nam tâm niệm vừa động, thần thủy thần hỏa phun dũng, nhiều lần rèn luyện
tạp chất trong cơ thể, chữa trị tổn thương của thân thể, cùng lúc đó, tu vi
của hắn đã liên tiếp kéo lên.

Hắn cùng với Tô Hoảng đại chiến hơn trăm lần, Luyện Thể thành cương đã hơi có
tiểu thành, cường độ thân thể rất có tinh tiến, giờ phút này tiếp dẫn Thái
Dương nguyên khí vô cùng tinh thuần trên bầu trời, vẫn là đem nhục thể của hắn
chấn đến tan vỡ, bất quá còn trong phạm vi thừa nhận của hắn.

Hắn một bên tu luyện Luyện Thể thành cương, một bên tu luyện Luyện Khí thành
cương, chung đồng tiến, tu vi thực lực tiến triển nhanh chóng, thậm chí còn
muốn vượt qua tiến cảnh lúc đại chiến cùng Tô Hoảng!

Tốc độ tu vi tăng trưởng của hắn, thậm chí còn muốn vượt qua phục dụng Xá Lợi
Linh Đan, có thể thấy được loại tốc độ này là kinh người bực nào!

Thần Thứu Yêu Vương thành thành thật thật ngồi xổm trên đầu vai của hắn, rụt
lại cổ, ngẫu ngươi hết nhìn đông tới nhìn tây, thay Giang Nam hộ pháp.

Hai ngày thời gian, Giang Nam liền nhất cổ tác khí xông lên Hỗn Nguyên đỉnh
phong, trong cơ thể bành trướng cương khí, không có nửa phần chân khí, lực
lượng của hắn càng là đạt tới chín Tượng chín Hổ chi lực, chỉ kém một đường,
liền có thể đạt tới nhất Long chi lực!

Một Long chi lực, suốt mười vạn cân cự lực, chỉ có Ngoại Cương cường giả mới
có thể có được thần lực như thế, hắn vậy mà sắp có được lực lượng bực này.

Phải biết rằng, mặc dù là Thần Luân cường giả, cũng không quá đáng có được một
Long mười Tượng chi lực, Giang Nam mới Hỗn Nguyên đỉnh phong, liền cơ hồ đạt
tới một nửa lực lượng thân thể của Thần Luân cường giả, thật là khiến người
khiếp sợ.

Giang Nam đột nhiên khẽ nhíu mày, đình chỉ tu luyện, chân khí của hắn đã triệt
để hóa thành cương khí, nhưng thủy chung còn không tính là Nội Cương cảnh, chỗ
khác nhau lớn nhất của Nội Cương cùng Hỗn Nguyên đỉnh phong, là cương khí của
Hỗn Nguyên đỉnh phong cường giả dùng một phần thiếu một phần, lúc tu vi khôi
phục, khôi phục là chân khí, phải trải qua Luyện Khí thành cương, mới có thể
đem chân khí hóa thành cương khí.

Mà Nội Cương thì là Cương khí thể nội sinh sôi không ngừng, lúc tu vi khôi
phục, khôi phục cũng là cương khí, bởi vậy được xưng là Chân Cương.

Chỉ có vận chuyển tâm pháp, trực tiếp luyện ra Chân Cương, mới thật sự là bước
vào Nội Cương cảnh, đây mới thực sự là biến chất!

– Tỷ tỷ đã từng nói, muốn đột phá đến Nội Cương cảnh, chỉ có để cho cương khí
bản thân không ngừng ân cần săn sóc thân hình, để cho thân hình tiếp nhận
cương khí, biến thành một bộ phận của thân thể, sau đó liền có thể tự nhiên mà
tiến vào Nội Cương.

Giang Nam lẳng lặng suy tư, thầm nghĩ:

– Ta không chỉ tu luyện Luyện Khí thành cương, đồng dạng luyện thể thành
cương, nếu có thể luyện thành Luyện Thể thành cương, lại luyện không đi một
phần một hào tạp chất, thân hình cùng cương khí khẳng định hoàn mỹ kết hợp,
hồn nhiên như một, tự nhiên sẽ bước vào Nội Cương cảnh, hơn nữa thành tựu
tuyệt đối nếu so với những người khác lớn hơn rất nhiều!

Luyện Khí thành cương, Luyện Thể thành cương, cả hai hợp lại làm một, khí cùng
thân hỗn hợp, hỗ trợ lẫn nhau, đây cũng là lĩnh ngộ của hắn đối với Nội Cương
cảnh.

Đợi cho hắn Luyện Thể thành cương hoàn thành, thân thể ở vào trạng thái hoàn
mỹ vô khuyết chưa từng có, cương khí cũng là như thế, để cho thân hình tự phát
sinh ra cương khí, lột xác thành Chân Cương, liền có thể thuận thuận lợi lợi
bước vào Nội Cương cảnh, giảm bớt đi rất nhiều thời gian ân cần săn sóc thân
thể.

– Hoàng đế băng hà!

Dược Vương thành nguyên bản rỗng tuếch, đại chiến qua đi, mới có trăm họ lục
tục ngo ngoe phản hồi trong thành, tu sửa phòng ốc, đột nhiên, chỉ nghe mặt
đường truyền đến một tiếng ồn ào, có người hô to nói:

– Cảnh Đức Hoàng đế băng hà!

Trong thành tiếng gọi ầm ĩ như thủy triều, sau đó liền có đồn đãi nói, Cảnh
Đức hoàng đế bị cao nhân bên trong hỏa sơn trọng thương, sau khi trở lại Hoàng
thành liền bệnh nặng không dậy nổi, rốt cục bỏ mình.

Lại có đồn đãi nói, Giang Nam ở trước mặt hắn giết thái tử Tô Triệt, Cảnh Đức
hoàng đế thật sự khó có thể nuốt xuống cơn tức này, ra Dược Vương thành liền
thổ huyết đấu dư, chưa trở lại Hoàng thành liền chết bất đắc kỳ tử ở trên
đường.

Còn có đồn đãi nói, mấy đại Vương phủ Hầu phủ chứng kiến bản thân Cảnh Đức
hoàng đế bị trọng thương, cao thủ Hoàng thất chết hết thảy, nhân cơ hội này
xuất động Thần Luân Thần Thông cường giả ở nửa đường hạ sát, rốt cục ở Yên sơn
đánh gục Cảnh Đức hoàng đế.

Lại có tin tức nho nhỏ truyền thuyết, lần này hơn nửa Thần Luân, Thần Thông
cường giả của Kiến Vũ quốc bị diệt, là âm mưu của Dược Vương phủ, Dược Vương
phủ đem quần hùng thiên hạ càn quét hơn phân nửa, đúng là vì quân lâm thiên
hạ.

Về Cảnh Đức hoàng đế chết, có đủ loại phiên bản, bất quá hào khí của Dược
Vương phủ lạo dần dần áp lực, mặc dù là Nhạc Linh Nhi cũng rất ít lộ diện.

Nhạc Thế Đình dã tâm bừng bừng, cộng thêm nhân mạch của Dược Vương phủ, bắt
đầu triệu tập các lộ chư hầu. Giang Nam cũng bị hắn lôi kéo, chỉ là Giang Nam
đối với cái này không có hứng thú, Nhạc Thế Đình cũng không dám miễn cưỡng
hắn.

– Tỷ tỷ như thế nào còn không có luyện xong linh đan? Chẳng lẽ trong trận
chiến ấy, nàng cũng bị thương?

Trong lòng Giang Nam căng thẳng, đang lúc lo lắng Giang Tuyết an nguy, ý định
tiến vào bên trong hỏa sơn tự mình đi nhìn xem, đột nhiên chỉ thấy một nữ tử
áo trắng hướng hắn đi tới, tình cảnh kia như thơ như vẽ, mặt trời sáng quắc
cũng ảm đạm, ánh mặt trời giống như Nguyệt trở nên mông lung.

Mấy ngày không thấy, khí tức của Giang Tuyết càng thêm mờ ảo, cho Giang Nam
cảm giác phảng phất nàng không phải nhân vật nhân gian, mà là nữ tử từ bầu
trời đi xuống, ngẫu rơi phàm trần, tẩy đi trần ai cuối cùng muốn phiêu nhiên
mà đi.

– Tỷ tỷ. . .

Trong nội tâm Giang Nam run lên.

– Đệ đệ, hôm nay chính là thời điểm ta và ngươi tỷ đệ phân biệt.

Giang Tuyết ôn nhu cười cười, ý cảnh mông lung giống như Nguyệt đột nhiên tiêu
tán, ánh mặt trời đột nhiên trở nên vô cùng sáng lạn, trong nháy mắt phảng
phất thiên hạ gặp xuân, xuân về hoa nở, đẹp không sao tả xiết:

– Ta muốn rời đi, đi tìm lại đồ đạc của ta.

Giang Nam im lặng, trong lòng có chút đắng chát.

– Ngươi nguyện ý theo ta đi sao?

Giang Tuyết đưa tay, ngón tay ngọc phật qua bên tóc mai, cười nói:

– Ngươi dù sao cũng là đệ đệ của ta, ta như thế nào nhẫn tâm vứt bỏ ngươi?

Giang Nam đột nhiên ngẩng đầu, vừa mừng vừa sợ, ngơ ngác nhìn xem Giang Tuyết,
cơ hồ hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không.

Giang Tuyết lẳng lặng chờ hắn trả lời thuyết phục, trên mặt Giang Nam do dự,
trầm mặc một lát, đột nhiên nói:

– Ta không muốn!

– Tỷ tỷ, ta không muốn!

Hắn lặp lại một câu, chém đinh chặt sắt.

Đúng vậy, ta không muốn.

Ta không muốn ngươi che gió che mưa cho ta, không muốn ngươi vì ta hao tâm tổn
trí, không muốn ở dưới cánh chim của ngươi phát triển, lại càng không nguyện
liên lụy ngươi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.