“Chân khí của hắn sao lại hùng hậu như vậy?”
Trong lòng Võ Tư Giang cảm thấy rất kinh sợ, chân khí của Giang Nam hung hồn
vượt qua suy tính của hắn, ít nhất phải gấp bốn, năm lần so với mấy tên cùng
cảnh giới. Coi như là mấy tên đệ tử Tề gia cũng tu luyện Giang Nguyệt Phá Lãng
quyết có cùng cảnh giới với tên này thì chân khí cũng không thể hung hậu bằng
hắn được
Có thể nói rằng chân khí của Giang Nam đủ hùng hậu để có thể so sánh với một
kẻ được xếp vào hạng cao thủ ở cấp độ luyện khí như hắn.
Đây là lần đầu tiên Giang Nam giao thủ cùng người khác, nếu như kinh nghiệm
chiến đấu, khả năng điều khiển chân khí thành thạo của hắn có thể thuần thục
như Võ Tư Giang thì một chiêu này hoàn toàn có thể đánh cho y trọng thương
“Đại Giang Bạn Triều Sinh!”
Một chiêu “Minh Nguyệt Chiếu Đại Giang” của Giang Nam vừa thu được kết quả,
chân khí lại đột ngột biến đổi, hóa thành “Đại Giang Bạn Triều Sinh”, chân khí
cuồn cuộn như Trường Giang sóng cồn, một lớp rồi lại một lớp, lớp sau đè lớp
trước, mạnh mẽ bành trướng hướng về Võ Tư Giang lao tới, ngay lập tức nó khiến
cho lục phủ ngũ tạng của Võ Tư Giang trọng thương.
Võ Tư Giang nhịn không được mà phun ra một ngụm máu, trong lòng cực kì kinh
hãi, vội vàng đánh ra một thức Hóa Huyết Thần Công, một hơi liên tục bảy
chưởng hướng về ngực mà đánh khiến Giang Nam bị văng hẳn ra mấy trượng.
Giang Nam phun ra một ngụm máu, cả người tại giữa không trung đột nhiên tựa
như một chiếc đinh lớn vững vàng cắm phập xuống, cả người như cắm rễ trên mặt
đất, cực kì vững chắc. Sau đó thân hình của hắn lay động hệt như một con báo
vọt lên tấn công, chớp mắt đã tới trước mặt Võ Tư Giang, chiêu thức hai tay
bỗng nhiên biến đổi, không phải là tuyệt học Giang Nguyệt Phá Lãng quyết mà là
Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ.
Một tay như búa, một tay như chùy, búa đập, chùy nện, hắn trở nên vô cùng dũng
mãnh, chớp mắt đã biến Võ Tư Giang trở thành một tấm bia tự do đập phá.
Võ Tư Giang cực kỳ tức giận, trước đây ít phút hắn còn hoàn toàn chiếm thượng
phong, đem Giang Nam ép cho dẹp lép giống như mèo vờn chuột vậy, vậy mà chỉ
trong thời gian ngắn ngủn tình thế đã lập tức đảo ngược, Giang Nam vậy mà đã
chiếm lấy thương phong, đánh cho hắn cực kỳ chật vật.
“Tiểu tử này đánh nhau thật liều mạng, chẳng khác nào một thằng điên.”
Đối mặt với thế công không ngừng không nghỉ của Giang Nam, trong lòng hắn đã
cảm thấy hơi sợ hãi.
Tuy nhiên hắn dù gì cũng là một kẻ thân chinh bách chiến, làm sao có thể sợ
loại nhãi ranh mới ra đời như Giang Nam, tình huống như vậy ngay cả bản thân
hắn cũng còn không muốn tin tưởng.
Lại nói, Giang Nam vốn là trúng liền hơn mười chưởng Hóa Huyết Thần Công,
thương thế đã rất nặng, tất cả chỉ có thể nhờ vào chân khí chống đỡ, theo lý
mà nói kẻ sợ hãi ắt hẳn phải là hắn mới đúng, ấy vậy mà tình cảnh thực tế lại
khác biệt hoàn toàn.
“Võ Tư Giang, ngươi ý định sau khi đạt được Giang Nguyệt Phá Lãng quyết liền
giết ta nhằm giết người diệt khẩu sao. Thật ra ta…cũng có ý định giết người
giết khẩu đấy.”
Giang Nam cười lạnh theo cách không nên có ở một thiếu niên mười bốn mười lăm
tuổi, hắn lúc này tỉnh táo đến đáng sợ, hai tay lúc giang, lúc hợp, bàn tay
đánh xuống lại có thể một chưởng đánh tan nát lưới chưởng ảnh phòng thủ của Võ
Tư Giang.
Thân hình mập mạp của Võ Tư Giang lắc lư như con báo lách mình, mũi chân bấm
nhẹ một cái liền lui về sau hơn mười trượng, tăng tốc chạy nhanh về phía phủ
Tề vương bỏ lại âm thanh lạnh lùng: “Giang Tử Xuyên, người nhất định phải
chết, lão phu nhất định bẩm bảo với nội phủ việc ngươi học trộm…”
Hắn chưa dứt lời thì Giang Nam cũng đã vọt tới gần, khi khoảng cách khoảng ba
thước thì một quyền nặng như chùy đã đập thẳng vào lồng ngực hắn, chỉ nghe một
tiếng răng rắc do xương cốt đứt gãy gây nên, Võ Tư Giang kêu lên thảm thiết,
thân hình bắn vọt lên cao, ngã bật về phía sau.
Cùng lúc đó Giang Nam cũng tung người nhảy lên theo sát Võ Tư Giang, bàn tay
như búa sắt bổ xuống một chưởng, chưởng phong sắc bén như đao, chỉ kình phong
đã cắt nát quần áo trên người Võ Tư Giang khiến cho trên làn da trắng nõn của
gã từ lúc nào đã lưu lại một vết máu đỏ thẫm.
Một chưởng kia của Giang Nam cuối cùng cũng đánh xuống, phảng phất như một
thanh rìu lớn chém mạnh vào đầu vai Võ Tư Giang khiến cho cả cánh tay y bị cắt
đứt lìa. Lúc này chiêu thức đã biến đổi thành Giang Nguyệt Phá Lãng quyết.
“Minh Nguyệt Quải Trường Không!”
Giang Nam quát lớn đánh ra một chưởng, chân khí tựa như trăng sáng bay lên
trời, một chưởng này đánh bay Võ Tư Giang lên không trung, uy lực ẩn chứa
trong một chiêu này trong nháy mắt bộc phát ra khiến cho tất cả xương cốt, lục
phủ ngũ tạng của đối phương đều bị dập nát.
Thi thể Võ Tư Giang rơi ùm một tiếng xuống dòng sông Dương Xuyên, sau đó bị
nước sông cuốn lấy không còn thấy tăm hơi gì nữa.
Giang Nam đáp xuống đất, cơ thể lập tức nghiêng ngả, hai chân lảo đảo, một vết
máu từ khóe miệng trào ra, hắn hít vào một hơi thật sâu, rồi vội vàng điều
động chân khí tới áp chế thương thế.
Sau một lúc, hắn cuối cùng đã có thể trấn áp được, bèn nhẹ nhàng thở ra một
hơi, hắn chỉ cảm thấy miệng vết thương trên thân vẫn rất đau rát, nhức nhối
giống như trước, không hề giảm bớt.
“Thật nguy hiểm, nếu không có sự kì diệu vô cùng của Ma Ngục Huyền Thai kinh
ta căn bản không phải là đối thủ của Võ Tư Giang.”
Hắn thầm nghĩ may mắn, Hóa Huyết Thần Công thật sự rất bá đạo, nếu không phải
hắn tu luyện Ma Ngục Huyền Thai kinh, đặc tính chân khí cao hơn nhiều so với
Hóa Huyết Thần Công thì chỉ sợ vừa giao thủ hắn đã bị Võ Tư Giang hủy hết tu
vi.
Vốn đã quen nhìn cảnh sống chết trên đường chạy nạn, nên cho dù tự tay đánh
chết Võ Tư Giang, trong lòng hắn cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Giang Tuyết vô thanh vô tức đi tới gần, lẳng lặng đứng bên cạnh hắn nói: “Tử
Xuyên, cảm nhận về trận chiến này như thế nào?”
Nàng vừa rồi chỉ đứng ngoài quan sát, cho dù Giang Nam có thật sự gặp nguy
hiểm nàng cũng không hề ra tay giúp đỡ.
Giang Nam suy nghĩ một lúc, nhớ lại quá trình chiến đấu của mình, hắn lập tức
phát hiện ra đủ thứ sai lầm, không khỏi cảm thấy xấu hổ: “Kinh nghiệm thực
chiến của ta quá ít, cho nên vừa động thủ liền trở nên bị động. Nếu như có
kinh nghiệm phong phú như Võ Tư Giang thì chắc chắn không để tới mức bị
thương, cũng như không tốn nhiều thời gian như vậy, chỉ cần vài chiêu là có
thể phân ra thắng bại.
Giang Tuyết gật đầu cười nói: “Trừ việc đó ra, người còn thiếu sót thứ gọi là
tâm chí trong võ đạo.”
Giang Nam ngạc nhiên, tâm chí hắn vô cùng cứng cỏi, tại sao Giang Tuyết lại
nói rằng hắn thiếu đi tâm chí?
“Tử Xuyên, tâm chí của võ đạo không phải chỉ là nội tâm mạnh mẽ, mà nó còn là
tín niệm, là sự tin tưởng.”
Lúc lắc chiếc đuôi hồ ly, Giang Tuyết khẽ nói: “Thứ tin tưởng này không cần
phải dùng miệng lưỡi giải quyết vấn đề, mà chính là nắm đấm, cùng đối phương
múa lưỡi giải quyết vấn đề cho dù cả đời cũng không xong. Nếu đã biết rõ không
có cách nào thay đổi, vậy liền đánh, đánh đến khi nào đối phương thất bại mà
thôi, tuyệt đối không để cho đối phương có bất cứ một cơ hội nào.”
GA mặt mày xám xịt, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện ra tính cách ưa bạo lực
của vị tỷ tỷ này.
“Tuy nhiên lời vừa rồi của Giang Tuyết tỷ tỷ không sai, Võ Tư Giang rõ ràng là
muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nói chuyện cùng với hắn quả thật là quá lãng phí
nước miếng, không bằng lập tức chém giết, nói nhảm chỉ tổ tốn thời gian.
Giang Nam đột nhiên phát hiện ra suy nghĩ của hắn vậy mà đã từ từ thay đổi,
càng ngày càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng của vị tỷ tỷ này, càng ngày càng có
khuynh hướng ưa thích bạo lực.
Hoặc có thể nói là bản chất của hắn vốn đã là kẻ ưa thích bạo lực, chỉ là do
bị đạo đức truyền thống kiềm chế, Giang Tuyết chỉ là giúp đỡ hắn đem cái tính
cách ẩn giấu này bộc phát ra mà thôi.
“Tỷ, nhưng nếu ta đánh không lại người ta thì sao?” GA đột nhiên nghĩ đến vấn
đề mấu chốt nhất, vội vội vàng vàng hỏi.”
Ánh mắt Giang Tuyết như ánh trăng lưỡi liềm, cực kì quyến rũ, hiển nhiên nàng
đang cười, lộ ra vẻ rất giảo hoạt: “Đánh không lại đối thủ ư? Rõ ràng là cách
đánh nhau không giải quyết được vấn đề rồi. Còn không chịu đi nói lý lẽ, khua
môi múa mép với đối phương sao.”
“…Đúng là hồ ly tinh.”
Giang Nam hoàn toàn câm lặng: “Tỷ tỷ này trăm phần trăm là hồ ly tinh. Tuy
nhiên, lời nói của nàng quả thật cũng tạm được, chỉ có kẻ yếu mới phải dùng
đến mồm mép, đạo lý, đối với kẻ mạnh ư, chỉ cần một quyền là được.”
“Tỷ, ta giết Võ Tư Giang thì cũng không thể về phủ Tề vương được nữa, chi bằng
trong lúc chưa bị phát hiện, chúng ta liền rời đi.” Hắn đột nhiên nghĩ đến vấn
đề quan trọng, nói vội vàng.
“Ai nói ngươi giết Võ Tư Giang vậy? Một tên thư sinh mèo cào như ngươi làm sao
có thể giết được cao thủ đẳng cấp như Võ Tư Giang?”
Giang Tuyết đưa ra ánh mắt quyến rũ nhưng trăng khuyết cười nói: “Tử Xuyên,
ngươi bây giờ rất yếu, nếu bỏ trốn, Tề vương phủ nhất định sẽ điều tra ra được
Võ Tư Giang chết trong tay ngươi, vậy ngươi có thể trốn đi đâu? Ngươi có thể
chạy thoát truy giết của cao thủ vương phủ sao?”
Giang Nam nhíu mày, Giang Tuyết nói rất đúng, tuy nhiên trong lòng hắn vẫn cảm
thấy có gì đó bất an.
“Hóa Huyết Thần Công của Võ Tư Giang cũng là một môn công pháp không tệ, không
biết Ma Ngục Huyền Thai kinh có thể suy diễn ra môn công pháp này không?”
Trong lòng hắn suy tính, lập tức nhắm mắt tập trung suy nghĩ, trên chuông đen
dần dần hiện ra các lộ tuyến vận hành chân khí của Hóa Huyết Thần Công …Một
lúc lâu sau, trong mắt Giang Nam lóe lên tia sáng, máu trong người tưaụ như
dồn xuống hai tay khiến cho chúng trở nên đỏ hồng như máu.
“Huyết Thủ Đại Mạc!”
Bàn tay nâng lên, trong nháy mắt đánh ra mấy chục chưởng, chưởng lực liên tục,
kết dính với nhau hóa thành một tấm màn máu rộng đến vài thước, từ đó tản ra
mùi máu tanh nồng nặc.
Đây là chiêu mạnh nhất trong Hóa Huyết Thần Công, hôm nay một chiêu này lại
được sử ra trong tay hắn, nếu Võ Tư Giang còn sống, chắc chắn sẽ sợ hãi tới
mức nhảy dựng lên, bởi vì màn máu này so với hắn thi triển thì càng thêm tinh
diệu, quỷ dị, và bá đạo
“Không sai, Hóa Huyết Thần Công cũng là một môn công pháp không tệ, so với Hỗn
Nguyen Khai Bi Thủ cũng không kém hơn, có lẽ nhờ công lao của Võ Tư Giang mà
vương phủ mới truyền môn công pháp này cho hắn…Nguy!”
Giang Nam ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khuông mặt lập tức thay đổi, hắn vội
vàng xoay người ôm lấy hồ ly chạy đi. Bây giờ đã gần giữa trưa, thời gian làm
việc tại Tề vương phủ đã trễ từ lâu.
Hơn nữa, bản thân hắn chỉ lo tu luyện, lại gặp phải Võ Tư Giang khiến cho hắn
quên đi việc ăn sáng cùng chuẩn bị cơm trưa, lúc này đột nhiên nhớ tới khiến
hắn lập tức cảm thấy đói cồn cào.
“Vương phủ không chỉ có một mình Võ Tư Giang là quản sự ngoại phủ, sự việc
buổi sáng vừa rồi chắc chắn sẽ bị mấy tên quản sự biến thái, âm dương quái khí
kia cắt xén bớt tiền công.”
Hắn vội vàng trở lại xóm nghèo, đem Giang Tuyết vào nhà, vốn đang định muốn
tiến về vương phủ thì đột nhiên nghe một tiếng kêu lớn từ ngoài sân vọng vào:
“Ngươi còn sống chứ Tử Xuyên?”
Cửa phòng “két..” một tiếng rồi được mở ra, tên ca ca Thiết Trụ nhẹ nhàng thò
đầu vào, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, tới khi nhìn thấy Giang Nam hắn mới
nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười nói: “Lão đệ à, sáng nay ta thấy ngươi không đi
làm việc còn tưởng ngươi đã gặp phải độc thủ gì đó, hoặc bị hồ ly tinh hay con
yêu quài nào ăn thịt mất rồi.”
Hắn cười ha ha rồi đẩy cửa đi vào, trong tay còn mang theo một giỏ trúc, từ
bên trong còn có mùi đồ ăn thơm thoang thoảng bay ra, hắn cười nói: “Ta vốn
định đi qua nhặt xác ngươi, tuy nhiên mẹ ta nói rằng ta chỉ biết nói hươu nói
vượn, toàn lời hôi thối. Mẹ ta nói rằng ngươi là kẻ kham khổ, hơn phân nửa là
bị đói xỉu, không còn sức nữa nên đành phải ở nhà, vậy nên kêu ta mang tới cho
ngươi ít đồ ăn. Ta cũng chưa ăn cơm trưa cho nên mang theo hơi nhiều một ít.
Đúng rồi, con hồ ly ngươi mua đâu rồi nhỉ..Ồ, vị cô nương này là?”
Thiết Trụ đột nhiên ngây người nhìn tới bên cạnh Giang Nam, chân tay bỗng trở
nên luống cuống.
Trong lòng Giang Nam cũng thấy căng thẳng, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ
thấy Giang Tuyết đã biến lại thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đứng
tại bên cạnh mình, hắn không khỏi thở phào một hơi, cười nói: “Trụ Tử, vị này
là tỷ tỷ của ta, tên là Giang Tuyết. Ta với tỷ tỷ bị thất lạc trong lúc chạy
nạn, hôm qua mới gặp lại được nhau, bởi vậy sáng nay ta mới không có vào vương
phủ làm việc.”