Đan Chu Đồng Lô vang lên một tiếng rơi xuống, chân khí trong cơ thể Giang Nam
tràn ra, hóa thành vô số lông vũ màu đen, cao thấp tung bay, kết thành một đôi
cánh đen.
Hắn nhẹ nhàng chấn động cánh đen, bên trong đan phòng lập tức vang lên tiếng
gió, đem tường đồng vách sắt bốn phía đánh ra bành bành rung động!
– Hiện tại Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp của ta cho dù phi hành một ngày, chỉ sợ
tinh thần cũng sẽ không cảm giác được mệt mỏi!
Giang Nam mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ:
– Chỉ là không biết tốc độ phi hành của ta đến tột cùng là nhanh thế nào,
không bằng đi ra bên ngoài thành thử một lần!
Giang Nam đi ra Đan phòng, đột nhiên sau lưng boong boong rung động, cánh chim
hiện ra, hai cánh chấn động, lập tức phóng lên trời, lơ lửng cao hơn hai mươi
trượng, giương cánh vung lên, bay ra tầm hơn mười trượng, mấy cánh tầm đó liền
lao ra Dược Vương phủ, tốc độ cực nhanh, để cho người không thể tưởng tượng!
Hắn vỗ cánh mà bay, lập tức kinh động từng vị cao nhân trong Dược Vương thành,
bọn người Tề vương, Mộc vương nhao nhao lòng có nhận thấy, ngẩng đầu hướng lên
không nhìn lại, chỉ thấy một bóng người triển khai hai cánh, như là cuồng
phong vòng quanh một mảnh mây đen hướng xa xa cuồn cuộn mà đi, trong nội tâm
không khỏi kinh hãi.
– Người nào, tốc độ thật nhanh!
– Đây là Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp sao. . . Không đúng, Thiên Bằng Vũ Hóa
Đại Pháp chính khí nghiêm nghị, kim chói, mà môn Vũ Hóa Công này này lại một
đôi hắc dực, đen như mực, cùng Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp hoàn toàn khác nhau!
– Môn công pháp này so với Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp chỉ sợ là Vũ Hóa Công
cùng một cấp bậc, mặc dù không bằng, chỉ sợ cũng không khác nhau lắm. Không
nghĩ tới Vạn Thương Đại Hội lần này, vậy mà xuất hiện hai đại Vũ Hóa Công!
– Cao thủ xuất hiện lớp lớp, lần này Vạn Thương Đại Hội quả nhiên là cao thủ
xuất hiện lớp lớp!
. . .
– Giang Nam Giang Tử Xuyên kia, rốt cục nhịn không được, một mình ra Dược
Vương phủ!
Bọn người Mộc Thanh Tuyền thời khắc đều chú ý hướng đi của Giang Nam, nhìn
thấy có người thi triển Vũ Hóa Công bay ra Dược Vương phủ, không khỏi đại hỉ:
– Họ Giang kia quả nhiên rất hung hăng càn quấy, biết rõ chúng ta muốn đối
phó hắn, còn dám nghênh ngang đi ra ngoài như thế, không biết sống chết. . .
Tốc độ của hắn như thế nào nhanh như vậy?
Bọn người Mộc Thanh Tuyền, Tề Chung Lương, Lộ Kính Cung nghẹn họng nhìn trân
trối, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Nam trong mấy cái nháy mắt
liền bay ra phạm vi Dược Vương thành.
Đất đai Dược Vương thành cực kỳ rộng lớn, tung hoành hơn hai mươi dặm, thời
gian ngắn ngủi như vậy liền bay ra bên ngoài khỏi thành, tốc độ bực này quả
thực so với mũi tên còn nhanh!
Thiên Bảo thái giám nhìn xa xa, sắc mặt không khỏi kịch biến:
– Mấy vị công tử, tốc độ người này quá nhanh, khoảng cách xa như vậy, ngay cả
Nhạn Minh Cung cũng bắn không trúng hắn!
– Truy!
Mọi người nhao nhao khởi hành, hướng bên ngoài thành chạy đi, những người bọn
hắn này tu vi thấp nhất cũng là Nội Cương cường giả, bước chân buông ra, tốc
độ so với liệt mã bôn đằng còn muốn mau hơn rất nhiều, nhất là Thiên Bảo thái
giám, càng là Ngoại Cương đỉnh phong cường giả, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân,
một cước rơi xuống, phiến đá trên mặt đường đều BA~ BA~ nổ tung, sau lưng lưu
lại một đạo bụi mù cuồn cuộn, tuyệt trần mà đi!
Về phần bọn người Lộ Chung Tường, bất quá là tu vi Luyện khí, tức thì bị bỏ
lại xa xa.
– Bát Bộ Đằng Long Kình!
Thiên Bảo thái giám phi tốc ra khỏi thành, đột nhiên bay lên trời, một cước
đạp trên không trung, giẫm lên không trung phát ra bành một tiếng vang thật
lớn, đem thân thể của hắn cao cao bắn lên, phóng ra cao hơn mười trượng, lập
tức chân thứ hai bước ra, thân hình lần nữa tăng lên cao hơn mười trượng!
Chỉ thấy lão thái giám này liền vượt qua tám bước, vậy mà bằng vào tu vi cao
thâm tuyệt luân xông lên không trung, trở tay gỡ xuống một đại cung dài hơn
tám thước trên lưng, giương cung gài tên, về phía trước nhìn lại, nhưng thấy
Giang Nam sớm đã bay ra rất xa, biến thành một chấm đen nhỏ, chui vào ở chỗ
sâu trong Lạc Hà sơn!
– Nhanh như vậy?
Thiên Bảo thái giám không khỏi hít một hơi khí lạnh, trong nội tâm hoảng sợ
vạn phần, Bát Bộ Đằng Long Kình chính là một loại thân pháp cực kỳ cao thâm,
tốc độ cực nhanh, không nghĩ tới so với tốc độ của Giang Nam vẫn là kém rất
nhiều, căn bản không cách nào đuổi theo Giang Nam, ngược lại cùng Giang Nam
cách càng kéo càng xa, mặc dù có được lợi khí như Nhạn Minh Cung, cũng không
cách nào bắn chết hắn trên không trung.
Thiên Bảo thái giám từ từ rơi xuống, bọn người Mộc Thanh Tuyền theo sát tới,
cũng không khỏi biến sắc, Lộ Kính Cung thất thanh nói:
– Thằng này vậy mà nhanh đến nỗi ngay cả Thiên Bảo tiền bối cũng đuổi không
kịp hắn?
Sắc mặt Thiên Bảo thái giám âm trầm, đột nhiên cười khanh khách nói:
– Mấy vị công tử không cần lo lắng, tu vi người này bất quá là Luyện Khí
cảnh, cho dù tinh thần ý niệm của hắn cường đến trình độ có thể giương cánh
phi hành, cũng không có khả năng mạnh đến nỗi không hợp thói thường. Dùng ý
kiến của ta, chân khí cùng tinh thần ý niệm của hắn rất nhanh liền không cách
nào chống đỡ tiếp, phi không được bao xa, chúng ta tiếp tục đuổi, đợi hắn rơi
xuống, liền tru sát hắn!
Con mắt bọn người Mộc Thanh Tuyền, Tề Chung Lương sáng ngời, gật đầu đồng ý,
lúc này bốn người hướng phương hướng Giang Nam rời đi chạy như điên.
Hô…
Bên tai Giang Nam truyền đến tiếng gió gào thét, kình phong đập vào mặt, rét
lạnh tận xương, bất quá một đạo chân khí của hắn kích phát Đâu Suất Thần Hỏa,
liền có một cổ sóng nhiệt tuôn ra khắp toàn thân, rất nhanh liền đem hàn khí
khu trừ ra bên ngoài cơ thể.
Phía dưới, từng tòa hùng sơn trùng điệp theo dưới chân hắn xẹt qua, hùng sơn
vạn dặm, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, để cho người vui vẻ thoải mái. Ở
bên trong Lạc Hà sơn, có vân vụ bốc lên, lại có yêu khí tràn ngập, ào ạt hướng
lên không hiện ra, bị ánh mặt trời chiếu rọi, sáng chói nhiều vẻ, đẹp không
sao tả xiết.
Xa xa lại có tiếng hô yêu thú ẩn ẩn truyền đến, thanh âm cao thấp, có cao vút,
có trầm muộn, lúc trước Giang Nam hạn chế trên mặt đất, ở đâu phát hiện qua
cảnh trí đẹp như vậy, hôm nay bay lên không trung, không khỏi cảm thấy sông
ngòi bao la hùng vĩ, làm cho người tinh thần sảng khoái.
– Hiện tại, ta đại khái bay ra phạm vi tám trăm dặm đất bằng rồi?
Hắn đột nhiên cảm giác chân khí có chút không được, hai cánh vừa thu lại, bay
bổng đáp xuống đỉnh một ngọn núi, thầm nghĩ:
– Vận chuyển Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp cực kỳ tiêu hao chân khí, tinh thần ý
niệm của ta đủ để chèo chống không ngừng phi hành, nhưng tu vi lại còn có chút
theo không kịp.
Bất quá, trong thời gian ngắn như vậy liền phi hành tám trăm dặm, xâm nhập Lạc
Hà sơn, vẫn để cho hắn mừng rỡ.
Ánh mặt trời đậm đặc chiếu trên đỉnh núi, trong nội tâm Giang Nam khẽ nhúc
nhích, vận chuyển Ma Ngục Huyền Thai Kinh, cùng lúc đó, tinh thần ý niệm của
hắn vô hình mở ra, bao phủ non nửa cái đỉnh núi, lập tức ánh mặt trời bên
trong phạm vi hơn hai mươi trượng chất chứa nguyên lực cuồn cuộn mà đến, chen
chúc hướng trong cơ thể hắn chui vào!
– Dùng tinh thần ý niệm ngưng tụ Thái Dương nguyên lực, tốc độ tu luyện thực
không phải nhanh bình thường, so với lúc trước ta tu luyện thấp nhất nhanh gấp
hai! Không biết ta thi triển Minh Vương Thần Ấn, có phải tốc độ tu luyện sẽ
nhanh hơn nữa hay không?
Giang Nam vừa mừng vừa sợ, đột nhiên triển khai Bảo Bình Ấn, tinh thần ý niệm
đột nhiên hóa thành một bảo bình vô hình, tuy ngoại nhân không cách nào trông
thấy, nhưng Giang Nam lại có thể thấy nhất thanh nhị sở, cái miệng bảo bình
này cao hơn một người, dựng thẳng ở trước mặt hắn, chống đỡ mi tâm, đem Thái
Dương nguyên lực chung quanh liên tục không ngừng hấp ra, dung nhập trong bảo
bình, lập tức lại từ trong bảo bình chảy vào trong cơ thể của hắn!
Cái khẩu bảo bình này để cho tốc độ tu luyện của hắn vậy mà lại đề thăng,
thình lình đem ánh mặt trời của trọn đỉnh núi hết thảy nhét vào ở trong bảo
bình!
Hắn thay đổi vài loại ấn pháp khác, như Liên Hoa Ấn, Linh Châu Ấn, Sư Tử Ấn,
cùng Bảo Bình Ấn mỗi người mỗi vẻ, nhưng phương thức thu nạp Thái Dương nguyên
khí lại không giống, Liên Hoa Ấn dựa vào là hấp thu, đem Thái Dương nguyên khí
hấp thu, lại trả lại cho Giang Nam, Linh Châu Ấn là ôn nhuận Thái Dương nguyên
khí, để cho nguyên khí càng thêm rừng rực tinh thuần, mà Sư Tử Ấn là tinh thần
ý niệm hóa thành một đầu sư tử mạnh mẽ, Sư khẩu thôn phệ.
Về phần Quang Minh Ấn cùng Xá Lợi Ấn, Giang Nam cũng không phát hiện hai đại
ấn pháp này có cái gì bất thường.
Hắn đem bốn loại ấn pháp này nhiều lần sử dụng, tốc độ tu luyện lần nữa tăng
vọt, rất nhanh liền đem tu vi mà mình giương cánh phi hành hao tổn bổ sung trở
về, thậm chí tu vi và tinh thần, không ngừng hướng Hỗn Nguyên cảnh khởi xướng
chạy nước rút!
– Dùng Minh Vương Thần Ấn phụ trợ tu luyện, tuy vẫn kém Xá Lợi Linh Đan,
nhưng mà kém không có bao nhiêu.
Giang Nam cảm thấy rung động thật sâu, Xá Lợi Linh Đan là một loại linh đan
tiếp cận Thần Luân cấp, thậm chí có thể tạo nên Thần Luân cao thủ, loại linh
đan này chất chứa dược lực là cường đại cỡ nào, mà tốc độ tu luyện của mình
vậy mà ẩn ẩn có thể so với dược lực của Xá Lợi Linh Đan, có thể thấy được
tốc độ tu luyện của hắn là nghịch thiên bực nào?
Chân khí trong cơ thể hắn càng ngày càng tăng vọt, càng ngày càng mạnh, trong
nội tâm Giang Nam khẽ động:
– Có lẽ ta có thể không cần phục dụng Xá Lợi Linh Đan, liền có thể một lần
hành động phá tan cửa khẩu, bước vào Hỗn Nguyên cảnh!
Ở trong cơ thể hắn, chân khí từng đợt từng đợt trùng kích, độ mạnh yếu càng
ngày càng mãnh liệt, để àng xương của hắn lại cổ lại trướng, sau một lúc lâu,
trong cơ thể hắn thậm chí truyền đến một tiếng nổ vang, như là sấm mùa xuân
cuồn cuộn nổ vang.
Giang Nam triển khai các loại ấn pháp, trong cơ thể lôi thanh đại tác, rung
động tứ chi bách hài, rung động tinh thần ý niệm, đột nhiên một tiếng sấm sét
vang lên, trong cơ thể hắn phảng phất có một cửa khẩu bị chân khí giải khai,
lập tức một cỗ cảm giác thoải mái Hỗn Nguyên như ý tự nhiên sinh ra.
– Hỗn Nguyên cảnh, cái này là Hỗn Nguyên cảnh?
Giang Nam nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận chân khí lưu động trong cơ thể, yên
lặng cảm ngộ ở bên trong thời khắc này, Hỗn Nguyên cảnh danh như ý nghĩa, là
chân khí Hỗn Nguyên như ý, như cánh tay sai sử, triệt để biến thành một phần
tử của bản thân, không chỉ như thế, tinh thần ý niệm của hắn tựa hồ cũng cùng
chân khí tương dung, Hỗn Nguyên như một.
Loại thể ngộ này, để cho ngũ giác lục thức của hắn trong lúc đó trở nên vô
cùng rõ ràng tỉ mỉ, chỗ ánh mắt nhìn, phảng phất có thể chứng kiến bản chất
sự vật, chỗ giác quan có thể đạt được, hết thảy đều trở nên nhiều màu nhiều
sắc, thậm chí hắn có thể cảm nhận được ngọn núi này, hoa cỏ cây cối bên người,
cùng với gió núi quét qua lọn tóc, đều có khí tức tánh mạng lưu động.
Thế giới, trong chớp mắt trở nên vô hạn mỹ hảo, mỹ diệu.
Vũ Giả bình thường tu luyện đến Luyện Khí cảnh, có được một Tượng chi lực, tu
luyện đến Hỗn Nguyên cảnh cũng không quá đáng có được hai Tượng chi lực, Vũ
Giả tu luyện các loại tuyệt học như Long Hổ Tượng Lực Quyết đại khái có được
ba Tượng chi lực, mà hắn cũng đã đạt tới trình độ năm Tượng chi lực!
Đã qua hồi lâu, Giang Nam đột nhiên khẽ nhíu mày, đình chỉ tu luyện, tuy hắn
cảm nhận được chân khí trong cơ thể bành trướng, so lúc trước thâm hậu rất
nhiều lần, nhưng tốc độ chân khí tăng trưởng lại bắt đầu dần dần trì hoãn.
Đây cũng là bởi vì chân khí trong cơ thể của hắn cơ hồ đạt tới bão hòa, thân
thể cùng màng xương khó có thể dung nạp càng nhiều chân khí nữa. Ma Ngục Huyền
Thai Kinh đem Thái Dương nguyên khí hóa thành chân khí mới, cũng không có thay
đổi thành tu vi của hắn bị thân thể hấp thu, mà dần dần tiêu tán!
Cái này như là một cái bình tràn đầy không khí, càng nhiều không khí nữa chảy
vào trong bình, chỉ biết đem không khí nguyên lai chen đi ra, không khí trong
bình như trước không có gia tăng.
Chân khí của hắn cũng là như thế này, chân khí bão hòa, Thái Dương nguyên khí
biến thành chân khí chỉ biết không công xói mòn.
Hỗn Nguyên cảnh cố nhiên là chân khí viên mãn, đồng dạng cũng là một bình cảnh
cực lớn, tu luyện đến một bước này, chỉ có để cho chân khí phát sinh biến hóa,
Luyện Khí thành cương, tu vi mới có thể có chỗ tiến bộ, tu thành Nội Cương
cảnh.
Nếu không, cho dù dốc sức liều mạng tu luyện như thế nào, đều bị nhốt ở trên
cảnh giới này.
Người trong Võ đạo, có không biết bao nhiêu người bị nhốt ở cảnh giới này,
suốt đời khó có tiến thêm, hôm nay Giang Nam cũng phải đối mặt một vấn đề khó
khăn không nhỏ này.
Tạo thành loại hiện tượng này có tất cả năm đại nhân tố, một là tư chất, hai
là tâm pháp, ba là ngộ tính, bốn là lão sư, năm là tài nguyên.
Tư chất chênh lệch, tu luyện đến Hỗn Nguyên cảnh đã là lão đầu sáu mươi chi
niên, sinh thời tự nhiên không có bao nhiêu hi vọng tiến vào Nội Cương cảnh.
Nếu Tâm pháp là kém mà nói, chất lượng chân khí không được, cũng rất khó có
thành tựu.
Mà ngộ tính không đủ, thể ngộ lĩnh ngộ không ra tâm pháp ảo diệu, đầu óc cứng
nhắc, chuyển không qua ngoặt, sẽ bị nhốt ở bình cảnh, một khốn chính là một
đoạn thời gian rất dài, mấy chục năm thậm chí cả đời.
Có có được một vị lão sư tốt hay không cũng đồng dạng rất trọng yếu, tác dụng
của lão sư chính là ở lúc tư chất ngươi chưa đủ cung cấp cho ngươi tâm pháp
tốt, lúc ngộ tính chưa đủ chỉ điểm cho ngươi đột phá bình cảnh.
Cuối cùng là tài nguyên, ví dụ như linh đan diệu dược, có thể cho ngươi ở dưới
tình huống không có ân sư dậy bảo, không có tư chất tâm pháp, chưa đủ ngộ
tính, tẩy cân phạt tủy, cho ngươi đột phá!
Mà ngũ đại nhân tố này, Giang Nam mọi thứ có đủ, hơn nữa đều là tuyệt hảo!
Tư chất của hắn tuyệt hảo, nếu không cũng không có khả năng tự ngộ thức thứ tư
của Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết, tâm pháp tuyệt hảo, Ma Ngục Huyền Thai Kinh
dù là Giang Tuyết cũng tán thưởng bất phàm, ngộ tính tuyệt hảo, nếu không cũng
không có khả năng trong thời gian thật ngắn liền tu luyện đến Hỗn Nguyên cảnh.