“Dùng Ma Ngục Huyền Thai kinh thôi động Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ có thể tạo nên
uy lực gấp năm, sáu lần, nhưng dùng cho võ học cao cấp như Giang Nguyệt Phá
Lãng quyết thì chỉ có thể tăng uy lực lên khoảng hai, ba lần. Vậy nên nói
Giang Nguyệt Phá Lãng quyết tinh diệu hơn Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ không phải
không có lý.” Giang Nam thầm nghĩ trong lòng.
Nguyên nhân dẫn tới chuyện này theo Giang Nam suy đoán là vì bí quyết Giang
Nguyệt Phá Lãng quyết cao cấp hơn rất nhiều so với Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ,
cùng một lượng chân khí có thể tạo ra uy lực lớn hơn so với mức cực hạn của
Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ, điều này cho thấy loại tâm pháp này xem như gần như đã
đạt tới hoàn mỹ, rất ít có khả năng cải thiện hơn, thế nên Ma Ngục Huyền Thai
kinh đối với công pháp này cũng không tỏ rõ hiệu quả kinh khủng như Hỗn Nguyên
Khai Bi Thủ.
Mặc dù chỉ tăng lên hai, ba lần nhưng uy lực của Giang Nguyệt Phá Lãng quyết
cũng đã vượt qua Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ rất nhiều.
“Thần Nguyệt Diễn Đại Quang!”
Giang Nam khó khăn thi triển Giang Nguyệt Phá Lãng quyết tới chiêu thứ năm,
chỉ thấy chân khí ngưng tụ tại mi tâm, tỏa ánh sáng rực rỡ như một vầng trăng
sáng.
Hắn chỉ làm được tới mức này, sau đó liền cảm thấy hết sức, không cách nào thi
triển thêm. Chỉ có thể bước vào cảnh giới ngũ trọng, đả thông tất cả xương
cốt, mới có thể đem phát huy hoàn hảo uy lực của Thần nguyệt diễn đại quang.
“Một tháng, mình cần tối đa một tháng nữa để có thể đạt tới luyện cốt đại
thành, bước vào cảnh giới ngũ trọng, đả thông xương cốt.”
Lòng tin của Giang Nam tăng lên rất nhiều, một tháng tăng lên một cảnh giới,
tốc độ tu luyện như thế này nếu như bị người trong phủ Tề Vương biết được nhất
định sẽ bị dọa cho hồn vía lên mây.
Người tu luyện nhanh nhất từ trước tới nay ở phủ Tề Vương cũng cần tới sáu,
bảy tháng mới đạt tới luyện cốt đại thành, hơn nữa là dưới sự hỗ trợ của linh
đan, dược liệu, chỉ dẫn của cao thủ mới có thể tu thành cảnh giới luyện cốt.
Còn hắn chỉ tu luyện từng bước, vậy mà chỉ cần một tháng liền bước vào cảnh
giới xương cốt!
Loại biến bộ có thể nói là cực kỳ nghịch thiên, biến thái.
“Thật bản lĩnh, công phu tốt.”
Đột nhiên một tiếng cười già nua từ trong rừng cây vang lên, trong lòng Giang
Nam giật thót, hắn nhìn về nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy một người mặc một bộ
áo bào màu đen đi ra từ trong lùm cây, trong lòng hắn không khỏi trầm xuống.
Lão già mặc áo bào đen béo béo, mập mập này chính xác là một vị quản sự bên
ngoài vương phủ, mệnh danh là “khẩu phật tâm xà Võ Tư Giang”, chuyên quản lý
nô bộc bên ngoài phủ.
Giang Nam chạy nạn đến phủ Tề vương, lúc kí giấy bán mình chính là qua tay Võ
Tư Giang, bởi vậy Giang Nam đối với tên quản sự này cũng không cảm thấy xa lạ.
Võ Tư Giang mang tiếng là kẻ khẩu phật tâm xà, gặp ai cũng tươi cười, nhưng
tâm tư lại như hổ báo, lòng tham không đáy. Trong một năm ở đây, hắn là kẻ
Giang Nam sớm nhận ra bản chất bóc lột thậm tệ
Tên Võ Tư Giang này không chỉ cắt xén tiền công của nô bộc ngoại phủ, còn
thường xuyên hành hạ đòn roi đối với những nô bộc làm sai dù chỉ là những
chuyện nhỏ, Giang Nam ít nhất đã chứng kiến hai tên nô bộc bị tên này đánh tới
sống dở chết dở trong một năm qua.
Thế nhưng thành quả về võ đạo của hắn cũng cực kỳ cao thâm, võ học cao cấp
vương phủ tuy cấm truyền ra bên ngoài, nhưng vì bảo vệ hộ viện, vương phủ vẫn
truyền thụ một ít võ học cấp thấp cho nô bộc, Võ Tư Giang thật sự rất inh, qua
hơn mười năm tu luyện, hắn đã đạt tới cảnh giới luyện khí, vì thế mới được
vương phủ coi trọng đề bạt lên quản sự ngoại phủ.
“Thì là là Vũ quản sự”
Giang Nam nhoẻn miệng, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hệt như một đứa bé
sáng sủa, không hề có tí tâm cơ, nói “Lão Vũ, như thế nào ngài lại có thời
gian đi thăm thú xung quanh như vậy?”
“Đi dạo sao? He he, nếu không có thú vui như vậy, lão phu làm sao phát hiện ra
được bí mật của ngươi. Giang Nam Giang Tử Xuyên, ngươi thật lớn mật, dám cả
gan học trộm tuyệt học cao cấp nhất của vương phủ, Giang Nguyệt Phá Lãng
quyết.”
Võ Tư Giang nhìn xung quanh một lượt, phát hiện không còn ai khác, chì có một
con chồn bạc, trong lòng không khỏi an tâm, hắn cười hắc hắc nói: “Học trộm võ
học cao cấp vương phủ đã là tội phải chết, nếu là tứ đại tuyệt học thì càng
phải chết.”
Ánh mắt tham lam của hắn bùng lên mạnh mẽ nhìn về Giang Nam vẫn đang đứng như
phỗng tại đó. Giang Nguyệt Phá Lãng quyết chính là bí quyết tuyệt học bất
truyền của phủ Tề Vương, hắn không thể nào nghĩ tới tâm pháp quý hiếm bực này
hắn cũng có lúc sờ tới được.
“Giang Tử Xuyên, ngươi lập tức quỳ xuống, ngoan ngoãn đem tâm pháp đọc ra
nguyên vẹn cho lão phu nghe!”
Khuôn mặt Võ Tư Giang run lên dữ tợn, từ đôi mắt bé tí phóng ra hai tia hung
quang: “Nếu sai một chữ, lão phu lập tức đánh chết ngươi ngay tại chỗ.”
Giang Nam nao nao, nói thất thanh: “Võ Tư Giang, ngươi cũng muốn học Giang
Nguyệt Phá Lãng quyết sao?”
Võ Tư Giang vừa nhe răng cười ha ha vừa nhanh chân bước tới: “Đừng nói nhãm!
Tứ đại tuyệt học của phủ Tề vương , nếu tu luyện liền có được cơ hội đạt tới
cảnh giới cao nhất Thần Luân, thậm chí tu thành thần thông. Nếu như ta tu
thành cao thủ võ đạo đỉnh phong, liền có thể được phong vương, phong hầu, dưới
một người, trên vạn người, còn phải cần làm chức quản sự phủ Tề vương nho nhỏ
này nữa sao?”
Hắn sải bước tới trước mặt của Giang Nam, khuôn mặt dữ tợn cười lạnh nói:
“Giang Tử Xuyên, ngươi nên ngoan ngoãn quỳ xuống, đem toàn bộ bí quyết Giang
Nguyệt Phá Lãng quyết nói cho lão phu nghe, lão phu còn có thể cho ngươi một
con đường sống. Còn nếu không, không cần tới người trong vương phủ động thủ,
lão phu cũng có thể đập nát ngươi tại chỗ ngay lập tức.”
Giang Nam nhịn không được cười, mỉa mai nói: “Vũ lão, ta nếu đem ngay lúc này
truyền thụ cho ngươi thì ta còn có đường sống sao? Ngươi vì thế mà không giết
người diệt khẩu chứ?”
Võ Tư Giang giật mình, đột nhiên cười to: “Nói hay, nói hay lắm! Không thể tin
rằng ngươi tuổi còn nhỏ như thế nhưng lại thấu hiểu, minh bạch nhiều chuyện
như vậy, lại biết rõ ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi tiếp tục sống trên
đời này! Tử Xuyên, là người thông minh, ngươi nên biết rằng nếu nói cho ta
biết bí quyết ngay lúc này từ đầu tới cuối liền có thể chết một cách nhẹ
nhàng, thoải mái. Còn nếu không, ngươi sẽ biết như thế nào gọi là đau khổ.”
Khuông mặt hắn lạnh lung nói tiếp: “Ngươi đừng mong phản kháng, nhìn ngươi ra
tay vừa rồi bất quá chỉ mới đạt tới cảnh giới luyện cốt, còn ta đã sớm đả
thông xương cốt, chân khí quán thông, tu thành cảnh giới luyện khí. Ta cũng đã
trải qua hơn trăm trận chiến, mà ngươi bất quá chỉ là một tên trẻ ranh mới bắt
đầu học võ, cảnh giới chênh lệch như vậy thử hỏi ngươi làm thế nào có lực phản
kháng?”
“Quỳ xuống cho ta.”
Võ Tư Giang đột nhiên hét to, âm thanh vang như sấm sét, một chưởng lật lên,
lòng bàn tay trở thành một mảng đỏ hồng như máu rồi hướng về Giang Nam phóng
tới, hắn rõ rang dang sử dụng tuyệt kĩ thành danh của mình, Hóa Huyết Thần
Công.
Đây vốn là một một võ học cực kỳ bá đạo, âm độc, Giang Nam từng thấy tận mắt
Võ Tư Giang dùng môn Hóa Huyết Thần Công này đánh một chưởng vào đỉnh đầu một
tên người hầu phạm lỗi khiến hắn cả xương cốt đều hóa thành một vũng máu tươi.
“Minh nguyệt chiếu đại giang!”
Giang Nam làm như không bận tâm về Hóa Huyết Thần Công, hắn không hề né tránh,
thân hình ngược lại còn di động, một bước phóng ra rồi đột nhiên thúc dục Ma
Ngục Huyền Thai kinh cùng bí quyết Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, chân khí tựa
như một vầng trăng sáng bay lên, sau đó từ hai tay dũng mãnh tiến ra.
Hắn tự biết mình còn chưa trải qua bất kì một trận chiến nào, kinh nghiệm chỉ
là số không tròn trĩnh, tuy trên người mang theo tuyệt học cấp bậc như Giang
Nguyệt Phá Lãng quyết, nhưng trình độ vận dụng chiên thức lại thua xa lão già
Võ Tư Giang vốn là cao thủ võ đạo, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Bởi vậy
vừa mới bắt đầu hắn đã trực tiếp sử dụng phương pháp hung hãn nhất lấy cứng
đối cứng, như vậy mới có thể tìm ra một phần thắng, một đường sống.
Một chiêu Hóa Huyết Thần Công của Võ Tư Giang hung hãn đánh lên đỉnh đầu của
Giang Nam với mục đích đánh cho hôn mê, cùng lúc đó thân hình mập mạp của y
cũng vô cùng nhanh nhẹn lóe lên một cái tựa như một con linh hồ, cực kỳ nhẹ
nhàng, đơn giản tránh thoát một chiêu Minh Nguyệt Chiếu Đại Giang, sau đó cười
hắc hắc nói: “Giang Tử Xuyên, ngươi thật là non nớt, ngươi cho rằng võ đạo là
cứ ruột gan thẳng tuột như vậy sao? Cầu lão phu đi qua còn nhiều hơn đường mà
ngươi bước (nhiều kinh nghiệm hơn), muốn giết ngươi vốn chẳng cần tốn nhiều
sức làm gì.”
Dù hình dáng mập mạp nhưng bộ pháp của hắn lại nhẹ nhàng, linh động như gió,
thân pháp này hẳn là ly miêu thập tam pháp, nó khiến cho võ học cao thâm như
Giang Nguyệt Phá Lãng quyết cũng không có đất dụng võ.
Võ Tư Giang đánh ra hai chưởng, nhe răng cười nói: “Tuy nhiên ngươi hãy yên
tâm, ta sẽ không giết ngươi, chỉ đánh cho tàn phế từ từ mà thôi, sau đó lại
đem tứ chi của ngươi hóa thành một bãi máu, rút tỉa ngươi dần dần cho đến khi
nào ngươi ngoan ngoãn chịu đem bí quyết Giang Nguyệt Phá Lãng quyết nhả ra
bằng hết.”
Khóe miệng Giang Nam lúc này thấm đẫm máu, nhưng trong lòng hắn lại rất tỉnh
táo, một chưởng vừa rồi đã khiến cho hắn bị thương không nhẹ, đầu óc ong ong,
nhưng càng như vậy hắn lại càng bình tĩnh.
Kinh nghiệm chạy nạn ngàn dặm, trốn chạy yêu thú đuổi giết, leo ra từ đống
người chết, nội tâm của hắn vốn đã trở nên rất cứng cỏi như bàn thạch, dù trời
có sập xuống trước mặt cũng không sợ hãi.
Chiêu thứ hai của Võ Tư Giang đã công tới, bàn tay rung rung lên, trong nháy
mắt không biết bao nhiêu chưởng ảnh đã ập tới đầy trời, trước mắt Giang Nam
lúc này là một mảng màu hồng thẫm như máu, tựa hồ từ đó có thể nhỏ ra thành
từng giọt máu đỏ.
Tuy Hóa Huyết Thần Công không phải cùng cấp bậc tuyệt học như Giang Nguyệt Phá
Lãng quyết nhưng chiêu thức của nó lại thiên biến vạn hóa, tính ra đó cũng
được xem như là sở trường của hắn.
Giang Nam trong lúc nhất thời không thể phân biệt hư thực trong một chiêu này,
hắn đột nhiên hét lớn, dường như bỏ qua biến hóa một chiêu này của Võ Tư Giang
mà tiếp tục đánh ra Minh Nguyệt Chiếu Đại Giang, tiếp tục lấy cứng chọi cứng
cùng Võ Tư Giang.
“Trẻ ranh.”
Võ Tư Giang cười ha hả, thân hình một lần nữa như một con báo vọt lên, ý đồ
tránh một chiêu này của Giang Nam, không ngờ đúng lúc này thân hình của Giang
Nam cũng chớp lên một cái, một bước bước ra y hệt như của Võ Tư Giang, rõ ràng
cũng là tâm pháp Ly Miêu Thập Tam pháp.
Võ Tư Giang hoảng hốt, thân hình liên tục lắc lư, ai ngờ thân hình Giang Nam
cũng lắc lư theo, cuối cùng khiến cho hắn không thể nào né tránh một chiêu
Minh Nguyệt Chiếu Đại Quang.
Võ Tư Giang vừa sợ vừa giận nói: “Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi cũng tinh
thông Ly Miêu Thập Tam pháp. Tuy nhiên nói về chân khí, lão phu đây hung hậu
hơn nhiều, cho dù là liều mạng ngươi cũng không có đường thắng được ta.”
Hắn nào biết Giang Nam chưa từng học qua Ly Miêu Thập Tam pháp, chỉ là nhìn
qua cách Võ Tư Giang thi triển, sau đó cái chuông đen trong cơ thể liền tự
động hiện ra các đường vận hành chân khí, vì vậy khiến hắn bất tri bất giác
thi triển ra môn thân pháp này
Đây chính là tác dụng kì diệu của Ma Ngục Huyền Thai kinh, cái tâm pháp ma môn
này đòi hỏi yêu cần ban đầu rất cao, bất kì võ học nào chỉ cần không vượt quá
phạm trù của nó đều bị nó suy diễn đi ra, đồng thời có thể dùng chân khí thông
qua ma ngục huyền thai kinh thi triển, phát huy ra uy lực càng mạnh hơn.
Ly Miêu Thập Tam pháp này tất nhiên không hề vượt qua khỏi phạm vi của Ma Ngục
Huyền Thai kinh, Giang Nam chỉ cần nhìn qua một hai chiêu, chân khí lập tức có
thể mô phỏng ra phương thức vận hành của môn võ học này, thậm chí còn linh
động, nhanh nhẹn hơn so với bản gốc Ly Miêu Thập Tam pháp.
Hai người rốt cuộc lần đầu cứng chọi cứng, Giang Nam một lần nữa trúng một
chiêu Hoá Huyết Thần Công, sắc mặt lập tức đỏ lên, yết hầu ngòn ngọt, máu tươi
đã dâng lên trong miệng.
Cùng lúc đó, Võ Tư Giang cũng kêu lên một tiếng, hắn chỉ cảm thấy một lực đánh
rất âm nhu từ giữa hai tay nện thẳng vào trong ngực, sau đó lại bộc phát là
lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, cương liệt, sắc mặt cũng lập tức đỏ lên như gan heo,
lục phủ ngũ tạng bị chấn động tới mức mún nứt ra.