Đế Tôn – Chương 47: Hóa Thần linh đan. (2) – Botruyen

Đế Tôn - Chương 47: Hóa Thần linh đan. (2)

Giang Nam đưa mắt nhìn hắn rời đi, lúc này mới đi đến trước một cuốn kinh thư,
chỉ thấy cuốn kinh thư này ghi là “Nhục Thân Thông Thần đan”, là luyện tinh
linh đan, tăng lên khí lực. Đặt ở bên tay phải hắn lại là một loại linh đan
khác, cũng là luyện tinh linh đan, dược hiệu cùng Nhục Thân Thông Thần đan cơ
bản giống nhau, hắn rất nhanh xem rất nhiều đan phương, rốt cuộc tìm được đan
phương mình muốn.

– Hóa Thần đan! Luyện thần linh đan!

Giang Nam đại hỉ, đem đan phương Hóa Thần đan mở ra, đọc nhanh như gió, bất
quá một lát liền đem trình tự luyện đan dày đến trăm trang, chú ý hạng mục
công việc, dược liệu chủng loại, thời gian cho dược vào lô… hết thảy ghi nhớ
trong lòng.

Hắn từ khi tu luyện Ma Ngục Huyền Thai Kinh, trí nhớ cũng càng ngày càng tốt,
chẳng những tốc độ đọc nhanh, thậm chí đã gặp qua là không quên được, chỉ cần
xem một lần liền có thể nhớ kỹ hết thảy, thậm chí đem ảo diệu bên trong lĩnh
ngộ tất cả, phảng phất nghiên cứu trăm ngàn lượt.

– Hiện tại liền có thể học tập linh quyết Hóa Thần đan rồi.

Giang Nam nhắm hai mắt lại, trong đầu đem đủ loại linh quyết lĩnh ngộ một lần,
lập tức vận chuyển Ma Ngục Huyền Thai Kinh, hai tay tung bay, mười ngón nhảy
lên, kết xuất nguyên một đám linh quyết, trong chớp mắt liền đem linh quyết vô
cùng phức tạp của Hóa Thần đan hết thảy dùng một lần.

Hắn vận chuyển linh quyết còn có chút đình trệ, nhưng mà lúc thi triển ra lần
thứ hai, cũng đã thông thuận rất nhiều, lần thứ ba kết xuất linh quyết đã như
hành vân lưu thủy, mười ngón nhảy động đạo tận linh quyết ảo diệu, tựa như đau
khổ nghiên cứu hơn mươi năm!

– Thần Luân cảnh, ngoại trừ linh đan luyện thần, mặt khác linh đan luyện
tinh, luyện khí ta cũng không cần.

Giang Nam suy nghĩ một lát, hắn có được Ma Ngục Huyền Thai Kinh cùng Xá Lợi
Linh Đan, Luyện Khí linh đan Thần Luân cấp với hắn mà nói đã không có bao
nhiêu tác dụng, mà đã có U Minh Thần Thủy cùng Đâu Suất Thần Hỏa hai kiện bảo
vật này, luyện tinh linh đan với hắn mà nói cũng tác dụng không lớn, chỉ có
luyện thần linh đan đối với hắn mới hơi có tác dụng, bất quá tác dụng cũng
không phải trọng yếu.

Dù sao hắn đã có Minh Vương Thần Ấn rèn luyện tinh thần ý niệm, luyện thần
linh đan với hắn mà nói chỉ là bờ giếng thêm hoa, để cho hắn rất nhanh tăng
cường tinh thần ý niệm, cũng không phải là nhu yếu phẩm.

– Xá Lợi Linh Đan chỉ có thể tu luyện đến Thần Luân cảnh, đã như vầy, không
bằng đi tầng thứ tư Diệu Đan Các xem cái gọi là đan phương linh đan Thần Thông
cấp cùng Thượng Cổ thất truyền!

Hắn cất bước đi đến tầng thứ tư, biến mất ở đầu bậc thang, một Luyện Đan Sư
tuổi già ở tầng thứ ba mở to mắt, tùy ý quét nhìn bóng lưng Giang Nam, hừ lạnh
một tiếng:

– Thế hệ bất hảo, tâm cao ngất, tiện tay đọc qua đan phương liền cho là mình
học xong, sớm tối bạo lô bị ăn phải cái thiệt thòi lớn!

– Để ý hắn làm chi?

Lão Luyện Đan Sư tóc trắng xoá khác cũng mở to mắt, ha ha cười nói:

– Chúng ta nghiên cứu hơn mười năm mới suy nghĩ ra từng chút một môn đạo, hắn
nuốt cả quả táo, há có thể đạt được thần diệu? Có hại chịu thiệt chính là hắn,
cùng chúng ta không quan hệ.

Hai vị lão Luyện Đan Sư lại trầm tịch tâm thần, tiếp tục đau khổ nghiên cứu
đan phương.

Giang Nam đến tầng thứ tư Diệu Đan Các, chỉ thấy tại đây trống trơn, đã không
có thư các, mà chuyển biến thành từng mặt thạch bích, trên thạch bích rậm rạp
chằng chịt khắc đầy văn tự cùng đồ án, đương nhiên đó là đan phương Thần Thông
cảnh mà Dược Vương phủ bắt được, thậm chí đan phương Thượng Cổ thất truyền!

Trừ đó ra, còn có rất nhiều chữ nhỏ rậm rạp xuất hiện ở phía dưới đan phương,
Giang Nam nhìn quét vài lần, là chú thích của những đan phương này, hẳn là
lịch đại cao nhân của Dược Vương phủ ở thời điểm lĩnh ngộ những đan phương này
ghi lại.

– Nội tình Dược Vương phủ, không giống bình thường!

Hắn đột nhiên chú ý tới một gã lão giả khô gầy ngồi ở trước một mặt thạch
bích, lão giả này lông mày tuyết trắng, rủ xuống trên mặt đất, hiển nhiên đã
ngồi ở chỗ này không biết bao lâu.

Giang Nam nghe lão giả hô hấp cực kỳ kéo dài, một khắc đồng hồ thời gian mới
hô hấp một lần, mà tim đập của hắn ở trong một khắc đồng hồ thời gian chỉ nhảy
lên ba bốn lần, hiển nhiên nhập định đã lâu.

– Vị này chắc hẳn là Dược Vương phủ Tứ thúc tổ trong miệng Nhạc Đình rồi.

Trong lòng Giang Nam khẽ chấn động, lão giả này tuyệt đối là một cao thủ vô
cùng lợi hại, tu vi hơn phân nửa đã đạt tới Thần Luân cảnh, thậm chí khả năng
đã tu thành Thần Thông!

– Ta hôm nay cũng đã gặp không ít vị Thần Luân cường giả, ví dụ như Nhạc
Vương gia, Mộc Vương gia, còn có bọn người Tô Xuyên Hà, bất quá nếu bàn về khí
tức, ai cũng không có khí tức kéo dài như người này!

Giang Nam không làm kinh động vị lão giả này, mà cũng khoanh chân ngồi xuống,
tinh tế nghiên cứu đan phương trên thạch bích.

Không thể không nói, đan phương Thần Thông cấp so sánh với Thần Luân cấp muốn
phức tạp hơn mấy lần, dược liệu cần thiết cũng là Giang Nam chưa bao giờ nghe
thấy, Linh Quyết lại ít cũng nhiều trăm loại, có thể nói là kinh khủng!

Phải biết rằng, Linh Quyết của Xá Lợi Linh Đan cũng bất quá mười tám loại mà
thôi!

Giang Nam đem một loại đan phương nhớ trong đầu, Linh Quyết cũng nhất nhất học
xong, nhưng ngay sau đó đổi một mặt thạch bích, tiếp tục nhập định, tu tập
Linh Quyết những đan phương này.

Hắn hết sức chăm chú, thần du vật ngoại, với động tĩnh ngoại giới không biết
gì cả, lão giả kia chẳng biết lúc nào tỉnh lại, ngơ ngác nhìn thiếu niên bên
cạnh hai tay hay thay đổi, kết xuất từng loại từng loại Linh Quyết phức tạp
thâm ảo này.

– Hảo, thật là hảo! Thủ đoạn huyền diệu bực này, lão phu vẫn là lần đầu nhìn
thấy!

Lão giả kia ánh mắt sáng lên, lẩm bẩm tự nói:

– Nghe chân khí của hắn lưu động, không có chút sáp trệ nào, nhất cử giải
quyết vấn đề khó khăn ta đau khổ nghiên cứu mấy năm, hay, thật là tuyệt diệu!

Thủ pháp của Giang Nam cực nhanh, từng cái từng cái Linh Quyết hiện lên, để
cho lão giả kia không kịp nhìn, mới vừa lĩnh hội cái Linh Quyết này, Linh
Quyết còn lại liền chợt lóe rồi biến mất, vội vàng dụng tâm trí nhớ, tinh tế
lĩnh ngộ.

Lão giả này đem tất cả Linh Quyết mà Giang Nam thi triển ra lĩnh ngộ một lần,
có rất nhiều Linh Quyết kiến thức nửa vời, không cách nào thong dong diễn biến
đi ra ngoài, hắn mới từ trong nhập định thức tỉnh, mọi nơi nhìn lại, chỉ thấy
tầng thứ tư đan các đã rỗng tuếch, chỉ còn lại có một mình hắn, mà Giang Nam
đã chẳng biết rời đi lúc nào.

Lão giả này cuống quít đứng dậy, như một trận gió đi xuống lầu, ở trong các
tầng lầu sưu tầm, nhưng thủy chung không có lần nữa nhìn thấy Giang Nam, không
khỏi buồn bã mất mát.

Nhạc Đình nhìn thấy lão giả này, không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội vàng thi lễ:

– Tứ thúc tổ, lão nhân gia ngài rốt cục đã tỉnh lại…

Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên một cổ lực lượng vô hình đánh tới, cuồn cuộn
nổi lên, làm hắn trôi lơ lửng ở giữa không trung, dừng lại ở trước người lão
giả kia, chỉ nghe lão giả kia hấp tấp nói:

– Đình nhi, ngươi có biết một thiếu niên đã tới tầng thứ tư hay không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.