Đế Tôn – Chương 45: Cuồng vọng đến cực điểm. (2) – Botruyen

Đế Tôn - Chương 45: Cuồng vọng đến cực điểm. (2)

Tề Chung Lương cũng không nhận ra Giang Nam, dù sao nô bộc Tề vương phủ lấy
ngàn mà tính, nhiều vô số kể, hắn thân là nhân vật nổi tiếng trong Tề vương
phủ, há có thể đi chú ý những nô bộc hèn mọn kia?

Hắn sở dĩ chú ý Giang Nam, chỉ là bởi vì Giang Nam sử dụng Long Hổ Tượng Lực
Quyết cùng Long Hổ Tượng Lực Quyết của Tề vương phủ hắn tuy có phương thức
khác nhưng kết quả lại giống, để cho hắn đối với tâm pháp của Giang Nam rất là
hiếu kỳ.

– Tề Chung Lương, Tề vương phủ các ngươi cũng thật là bá đạo a?

Giang Nam cười lạnh nói:

– Gần kề bởi vì tâm pháp của ta cùng tuyệt học Tề vương phủ các ngươi có vài
phần tương tự, liền muốn ta giao ra tâm pháp của ta, không khỏi có chút khinh
người quá đáng!

– Đúng vậy, Tề vương phủ ta là khinh người quá đáng!

Tề Chung Lương khí thế dần dần buông ra, cho người cảm giác như một cái Mãnh
Hổ triển lộ nanh vuốt, nguy hiểm vô cùng, cười lạnh nói:

– Môn công pháp này ngươi nhất định phải giao ra đây, Long Hổ Tượng Lực Quyết
của Tề vương phủ ta độc nhất vô nhị, cho dù là công pháp tương tự cũng không
cho phép xuất hiện trên đời này! Nếu ngươi không giao, không đợi Thanh Tuyền
huynh động thủ, ta liền có thể đánh chết ngươi!

– Chung Lương huynh an tâm một chút chớ vội.

Đột nhiên lại có một người cười lạnh nói:

– Hắn đánh người Lộ hầu phủ ta, là đánh mặt Lộ hầu phủ, vô luận như thế nào
Lộ hầu phủ ta cũng muốn đòi lại cái mặt mũi này. Các ngươi trước lúc giết hắn,
tiểu đệ muốn vả miệng hắn một ngàn lần!

Giang Nam hướng người này nhìn lại, chỉ thấy người này dáng người khôi ngô,
làn da ngăm đen, rất là hùng tráng, cau mày nói:

– Ngươi là ai?

Người nọ có chút cười lạnh, khí thế đột nhiên tách ra, vậy mà so với hai
người Mộc Thanh Tuyền cùng Tề Chung Lương không yếu chút nào, trầm giọng nói:

– Lộ hầu phủ Lộ Kính Cung, Giang Nam Giang Tử Xuyên, ngươi bất quá là người
xứ khác, chạy nạn trốn tới Kiến Vũ quốc ta, cho rằng bằng vào bản lãnh của
ngươi liền có thể không kiêng nể gì cả muốn làm gì thì làm. Thật tình không
biết ngươi trong mắt của ta, bất quá là chó nhà có tang, loại nhân vật như
ngươi, ta một đầu ngón tay có thể nghiền chết!

Giang Nam nhịn không được cười lên:

– Đã từng có Ngoại Cương cường giả cũng chưa từng lưu được ta, chỉ bằng các
ngươi mấy cái a miêu a cẩu này, cũng muốn để cho ta thúc thủ chịu trói? Các
ngươi cũng quá đề cao chính các ngươi rồi!

– Cuồng vọng!

Bọn người Tề Chung Lương, Mộc Thanh Tuyền cùng Lộ Kính Cung ngay ngắn nộ quát
một tiếng, ba người bọn họ chính là nhân kiệt của ba đại thế gia, lại bị Giang
Nam nói thành a miêu a cẩu, để cho bọn hắn há có thể không giận?

– Mộc huynh, Lộ huynh, các ngươi trước đừng ra tay, ta trước bắt người này,
hảo hảo bào chế một phen!

Tề Chung Lương bước nhanh đến phía trước, khí thế đột nhiên bành trướng, trong
nháy mắt liền nhảy lên tới đỉnh phong, đang muốn ra tay, đột nhiên chỉ thấy
Nhạc Phong đầu đầy mồ hôi chạy tới, cao giọng nói:

– Mấy vị, trước đừng động thủ! Giang lão đệ đối với Dược Vương phủ ta có ân,
nếu các ngươi động hắn, Vương gia trước mặt tiểu đệ cũng không cách nào bàn
giao!

Ánh mắt Tề Chung Lương lộ ra kiêng kị chi sắc, dừng lại không tiến, chần chờ
bất quyết:

– Nhạc Vương gia muốn bảo vệ hắn, cái này cũng có chút khó làm rồi. . .

Hắn tuy là một trong những đệ tử xuất sắc nhất Tề vương phủ, nhưng vô luận
thân phận địa vị, hay là tu vi thực lực, đều xa xa không bằng Dược Vương Nhạc
Thế Đình, Tề vương phủ càng sẽ không bởi vì hắn mà cùng Dược Vương phủ cãi
nhau trở mặt.

Dù sao, Dược Vương phủ khống chế tuyệt đại đa số linh đan cả nước, nếu như
chọc giận Dược Vương phủ, đình chỉ cung ứng linh đan cho Tề vương phủ, chỉ sợ
thực lực Tề vương phủ sẽ đột nhiên rớt xuống một mảng lớn!

Trong lòng Mộc Thanh Tuyền cùng Lộ Kính Cung cũng rùng mình, bọn hắn cũng ôm
lấy kiêng kị đồng dạng.

– Nhạc thế huynh đã lên tiếng, chúng ta tự nhiên tòng mệnh.

Mộc Thanh Tuyền hướng Nhạc Phong chắp tay, quay đầu nhìn về phía Giang Nam,
thản nhiên nói:

– Bất quá Nhạc thế huynh, ra Dược Vương thành, Dược Vương phủ sẽ không lại
can thiệp đi à nha?

Nhạc Phong cũng không tốt đắc tội bọn hắn, cười nói:

– Chỉ cần không động thủ ở Dược Vương phủ, mọi chuyện đều dễ nói.

Mộc Thanh Tuyền hung hăng trừng mắt nhìn Giang Nam, đi nhanh về phía trước,
lúc trải qua bên người Giang Nam âm thanh lạnh lùng nói:

– Đã như vầy, vậy thì xem mặt mũi Nhạc Vương gia, trước tha cho ngươi một cái
mạng nhỏ, đợi ra khỏi Dược Vương phủ sẽ cho ngươi quy thiên!

Nhạc Phong nhẹ nhàng thở ra, xóa đi mồ hôi to như hạt đậu trên trán.

Lộ Kính Cung đi nhanh qua bên người Giang Nam, cười lạnh nói:

– Tiểu tử, coi như mệnh ngươi tốt!

Tề Chung Lương chắp hai tay sau lưng, cũng theo bên người Giang Nam đi tới,
lạnh nhạt nói:

– Mệnh tốt? Chưa hẳn a? Chẳng qua là chậm chết mấy ngày mà thôi, tương lai
còn không phải là chết sao?

– Một đám ngu ngốc, các ngươi thật sự nghĩ đến các ngươi đoán chừng ta rồi
sao?

Thanh âm của Giang Nam đột nhiên từ phía sau bọn họ truyền đến.

Bọn người Mộc Thanh Tuyền đã đi ra tầm hơn mười trượng, nghe vậy không khỏi
giận dữ, bỗng nhiên quay người, lại vào lúc này, đột nhiên chỉ thấy quanh thân
Giang Nam có vô số Hắc Vũ tung bay, ở phía sau hắn hóa thành một đôi cánh chim
màu đen, hai cánh chấn động, cuồng phong gào thét, trong nháy mắt liền bay vọt
ra xa vài chục trượng, xuất hiện trước mặt bọn họ, cơ hồ cùng Mộc Thanh Tuyền
chỉ có xa một xích!

Cuồng phong tái khởi, Giang Nam lại quay lại chỗ cũ, đứng ở trên cầu, phảng
phất như không có ly khai qua!

Ở phía sau hắn, một đôi cánh đen hóa thành Hắc Vũ đầy trời, nhao nhao chui vào
trong cơ thể của hắn, biến mất không thấy gì nữa!

– Tề huynh, Mộc huynh, Lộ huynh, ta nói các ngươi là a miêu a cẩu, các ngươi
là a miêu a cẩu, đừng đem mình tưởng tượng cao lớn uy mãnh như vậy.

Giang Nam cười lạnh một tiếng, quay người phiêu nhiên mà đi:

– Muốn lưu lại ta, gọi trưởng bối của các ngươi tới, về phần các ngươi, còn
cần tu luyện vài năm!

Sắc mặt bọn người Mộc Thanh Tuyền, Tề Chung Lương tái nhợt, lửa giận trong
lòng ngập trời, lại nói không ra lời, bởi vì bọn hắn biết rõ mình chỉ sợ thật
sự lưu không được Giang Nam, dùng tốc độ của Giang Nam, người có thể lưu lại
hắn rải rác không có mấy, mấy người mình lúc trước nói chút ít ngoan thoại
kia, ở Giang Nam xem ra là nói chuyện hoang đường viển vông!

– Vũ Hóa Công! Hắn rốt cuộc là cái địa vị gì, như thế nào tinh thông Vũ Hóa
Công?

– Không đúng! Không phải nói chỉ có tu luyện đến Ngoại Cương cảnh, mới có
thể hóa cánh phi hành sao? Tiểu tử này tu vi không gì hơn cái này, làm sao có
thể thi triển ra Vũ Hóa Công?

. . .

Nhạc Phong cũng là thấy nghẹn họng nhìn trân trối, sau nửa ngày nói không ra
lời, đã qua thật lâu mới tỉnh ngộ:

– Nguyên lai Giang huynh vậy mà còn thân mang tuyệt học bực này, khó trách
vừa rồi chắc chắn như thế, ta còn tưởng rằng hắn là phô trương thanh thế. Xem
ra Vương gia coi trọng hắn như thế, không phải là không có đạo lý. . .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.