Đế Tôn – Chương 39: Một chuỗi Phật châu. (1) – Botruyen

Đế Tôn - Chương 39: Một chuỗi Phật châu. (1)

– Ồ, nguyên lai ngươi tu luyện chính là một loại võ học quan sát Giao Long
biến hóa, khó trách có ta khí tức quen thuộc. Môn võ học này của ngươi xê dịch
biến hóa tầm đó, cùng ta rất có sâu xa.

Sát cơ trong mắt đầu Hôi Giao kia tán đi, khôi phục như thường, ngồi xuống tự
nhủ:

– Ta hiện tại có chút chim sợ cành cong rồi, xem ai đều giống như tặc. . .
Trời đánh kẻ trộm ăn hết tim gấu gan báo, vậy mà dám can đảm ăn cắp bảo bối
của ta, ngươi không nên bị ta bắt được. . .

Giang Nam nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt như người vô tội đứng ở nơi đó, sở dĩ hắn
thi triển Long Hổ Tượng Lực Quyết đối kháng một kích của Hôi Giao, đúng là vì
chuyển di lực chú ý của Hôi Giao, cuối cùng không có bị hắn phát giác được Đâu
Suất Thần Hỏa ở mi tâm mình.

Hắn hướng bên trên quầy hàng của Hôi Giao nhìn lướt qua, chỉ thấy trên quầy
hàng Hôi Giao kia bầy đặt từng khỏa Dạ Minh Châu lớn nhỏ như trứng gà cùng mấy
khối khoáng vật to cỡ nắm tay, hiện ra kim loại sáng bóng.

– Đáng tiếc, lúc đầu ta ăn cắp Đâu Suất Thần Hỏa, quên nạy ra hai khỏa Dạ
Minh Châu.

Giang Nam nhớ tới việc này, còn cảm thấy một hồi tiếc hận.

Trên trán Tô Hoảng mồ hôi lạnh như mưa, vội vàng kéo hắn quay người liền đi,
thấp giọng nói:

– Tử Xuyên, thực lực của người này, tuyệt đối ở trên Thần Luân cường giả,
ngay cả ta cũng nhìn không ra hắn sâu cạn, vẫn là không nên trêu chọc thì tốt
hơn!

Nhạc Linh Nhi theo đi lên, kinh ngạc liếc nhìn Hôi Giao, nghi ngờ nói:

– Tử Xuyên, vừa rồi người nọ cùng ngươi phát sinh xung đột, muốn tiểu muội
đuổi hắn ra khỏi thành hay không?

– Đuổi đệ nhất cường giả Kiến Vũ quốc ra khỏi thành? Nếu đầu Hôi Giao này tức
giận, đại khai sát giới mà nói, chỉ sợ Dược Vương thành sẽ từ thế gian xoá tên
rồi!

Sắc mặt Giang Nam cổ quái, lắc đầu, thấp giọng nói:

– Quận chúa, ta có một cái đại phú quý dành cho ngươi, ngươi để cho người đem
mấy khối khoáng vật trên quầy hàng của hắn mua xuống, tuyệt đối là một vốn
bốn lời.

Nhạc Linh Nhi bán tín bán nghi, nhẹ nhàng ngoắc, lập tức có một lão bà đi lên,
Nhạc Linh Nhi phân phó nói:

– Phòng tổng quản, ngươi đi đem mấy khối khoáng vật trên quầy hàng kia mua
xuống, vô luận như thế nào, nhất định phải nắm bắt tới tay!

Không quá một lát, Phòng tổng quản hai tay trống trơn, cái trán mồ hôi cuồn
cuộn, thở hổn hển mấy câu chửi thề nói:

– Quận chúa, mấy khối phá Thạch kia đắt đến không hợp thói thường, chưởng quỹ
kia tâm điên mất rồi, mở miệng liền muốn linh đan Thần Thông cấp, một khối
Thạch Đầu liền muốn một quả linh đan! Khoản mua bán này nếu thua lỗ, chỉ sợ
Vương gia sẽ bới da lão thân, lão thân không dám làm chủ. . .

– Hết thảy có ta. ngươi mang theo tín vật của ta, đi mang tới năm miếng linh
đan cấp bậc Thần Thông.

Nhạc Linh Nhi đem tín vật giao cho nàng, nhìn nhìn Giang Nam, trong nội tâm
cũng không khỏi có chút bồn chồn, linh đan cấp bậc Thần Thông chính là của quý
Dược Vương phủ, hàng năm sản xuất tối đa không đến mười miếng, còn muốn tiến
cống hoàng thất ba miếng, coi như là phụ thân nàng Nhạc Thế Đình, đơn giản
cũng sẽ không vận dụng những linh đan này tu luyện.

Tô Hoảng cũng có chút ít động dung, hiển nhiên cũng biết giá trị linh đan cấp
bậc Thần Thông.

Giang Nam cười nói:

– Quận chúa yên tâm, khoản giao dịch này tuyệt đối giá trị. Nếu Quận chúa
kiếm lợi nhuận lớn, mong rằng Quận chúa có thể đem đan phương cấp bậc Thần
Thông của Dược Vương phủ tiễn đưa ta một phần, lại phân phối mười lô dược
liệu.

Phòng tổng quản cười lạnh nói:

– Giang công tử, nguyên lai là chủ ý của ngươi. Ngươi không biết linh đan
Thần Thông cấp của Dược Vương phủ ta đến cùng có bao nhiêu quý, nói ra có
thể hù chết người, nếu mấy khối phá Thạch kia không đáng giá trị linh đan,
Giang công tử phải thu xếp như thế nào?

Giang Nam cười nhạt một tiếng nói:

– Nếu không đáng giá trị, ta liền ở lại Dược Vương phủ, vì Dược Vương phủ
luyện một năm linh đan.

– Ngươi vì Dược Vương phủ ta luyện chế một năm linh đan?

Phòng tổng quản nao nao, mỉa mai nói:

– Giang công tử, ngươi đến Dược Vương phủ ta mới vài ngày, liền dẫn xuất tai
họa liên tiếp, giết sáu bảy người, đắc tội Mộc vương phủ cùng Nhị hoàng tử,
Dược Vương phủ ta chỉ sợ còn nuôi không nổi vị đại thần ngươi. . .

Nàng lời còn chưa dứt, con mắt của Nhạc Linh Nhi lập tức phát sáng lên, cười
nói:

– Tốt, liền định như vậy rồi, Tử Xuyên, ngươi cũng không thể đổi ý! Phòng
tổng quản, ngươi mua xuống mấy khối khoáng vật kia liền đưa đến Tàng Bảo Các
nội phủ, thỉnh Thúc tổ ta giám định một chút.

Phòng tổng quản bất đắc dĩ, chỉ phải hướng Dược Vương phủ đi đến, trong lòng
thầm nhủ:

– Tiểu tử kia rơi xuống cái đổ ước này, rõ ràng là muốn ở Dược Vương phủ ta
hết ăn lại uống suốt một năm, cầu Dược Vương phủ ta bảo trụ cái mạng nhỏ của
hắn, vậy mà Quận chúa còn đáp ứng hắn, chẳng lẽ là nhìn trúng tiểu bạch kiểm
này?

Nàng không biết thủ đoạn luyện đan của Giang Nam, nhưng Nhạc Linh Nhi lại biết
được nhất thanh nhị sở, dù Giang Nam chỉ hiểu luyện chế các loại đan dược cấp
thấp như Dưỡng Thân, Uẩn Thần, một năm trôi qua luyện chế linh đan cũng đủ để
làm cho Dược Vương phủ phú khả địch quốc rồi, tuyệt đối là một mua bán vô
cùng có lợi!

Còn nếu Giang Nam tinh thông linh đan khác cao cấp hơn, như vậy Nhạc Linh Nhi
trong lúc ngủ mơ cũng cười tỉnh!

Ba người tiếp tục đi thẳng về phía trước, chuyện cho tới bây giờ, Giang Nam đã
không dám xem nhẹ Vạn Thương Đại Hội Tạp Hóa Nhai, so sánh với phố buôn bán
khác, tại đây mới thật sự là tàng long ngọa hổ, dù sao những trong đại thương
nhân kia cũng không có cường giả cấp bậc Thần Luân thậm chí tu thành Thần
Thông!

– Nói không chừng thật sự có thể đào đến thứ tốt. . .

Giang Nam không khỏi động tâm, bốn phía nhìn xem, tuy phát hiện một ít bảo vật
được xưng tụng không sai, nhưng thường thường nắm giữ ở trong tay cường giả,
chào giá cực cao, quý không hợp thói thường, hơn nữa đối với hắn không có bao
nhiêu tác dụng.

– Ồ? Thủy Nguyên Lực thật tinh thuần. . .

Giang Nam đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức cùng Đâu Suất Thần Hỏa ở mi
tâm tương khắc từ tiền phương truyền đến, trong nội tâm lập tức khẽ động,
trong Đâu Suất Thần Hỏa ẩn chứa Hỏa Nguyên Lực vô cùng vô tận, mà tương khắc
tất nhiên là Thủy Nguyên Lực!

Hắn có được Đâu Suất Thần Hỏa, cho nên mới có thể cảm ứng được khí tức Thủy
Nguyên Lực.

– Chẳng lẽ là Hoàng Tuyền Thần Thủy?

Trong nội tâm Giang Nam thình thịch đập loạn, kích động vạn phần, vội vàng
bước đi lên, chỉ thấy trước một quầy hàng, một Đại Hán cường tráng đang
nhiệt tình hướng tới du khách chào hàng của hắn, thét to nói:

– Thần công bí tịch mới xuất hiện, công pháp cấp bậc Thần Luân, Viễn Cổ Thiên
Thần khai sáng võ học, chỉ bán ba ngàn lượng bạc!

Giang Nam hướng quầy hàng của hắn quét tới, chỉ thấy trên quầy hàng mất trật
tự này bầy đặt hơn mười bản sách cổ dùng xì-dầu làm cũ, trừ đó ra, còn có rất
nhiều tiểu vật, đều là vật lẫn lộn, đơn giản là khoáng vật xương cốt may vá
chắp lại mà thành.

Cổ khí tức Thủy Nguyên Lực tinh thuần này đúng là trong chút ít vật lẫn lộn
nơi này truyền đến!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.