Đế Tôn – Chương 36: Chính diện xung đột. (1) – Botruyen

Đế Tôn - Chương 36: Chính diện xung đột. (1)

Nhạc Linh Nhi áo đỏ như lửa, tư thế hiên ngang, cười nói:

– Điện hạ có chỗ không biết, gần đây Dược Vương phủ ta có khách quý đến, là
ân nhân cứu mạng của tiểu muội, tên là Giang Nam, được xưng tụng là tuổi trẻ
tuấn kiệt, tu vi tinh thâm, càng là một vị luyện đan cao thủ. Không bằng tiểu
muội thay ngươi dẫn tiến?

– Giang Nam?

Trong mắt Tô Triệt hiện lên một đạo sát cơ không dễ cảm thấy, thầm nghĩ:

– Ta sở dĩ mời ngươi đi vào hành cung, chính là vì tru sát người này, miễn
cho ngươi tiến đến ngăn cản.

Hắn ôn hòa cười cười nói:

– Tiểu Vương cũng rất muốn gặp vị tuổi trẻ tuấn kiệt này, bất quá Linh muội,
lúc này ta và ngươi rảnh rỗi, nguyên có lẽ nên nói chút ít phong hoa tuyết
nguyệt, nhắc tới ngoại nhân không khỏi có chút phá hư phong cảnh rồi.

Trên mặt hắn thưởng thức, dò xét thiếu nữ bên người, thầm nghĩ:

– Sở dĩ Tứ đệ tiến vào Dược Vương phủ, hơn phân nửa cũng là đối với Dược
Vương chi nữ động tâm tư, muốn bắt được tâm hồn thiếu nữ của nàng, để đạt được
Nhạc Vương gia ủng hộ, quả nhiên là giỏi tính toán! Bất quá có ta ở đây, hắn
tính toán liền muốn rơi vào khoảng không. Tứ đệ, lúc này đây ta chẳng những
muốn giết chết ái tướng của ngươi, còn muốn đoạt tâm hồn thiếu nữ của Nhạc
Linh Nhi, cho ngươi thất bại thảm hại, vĩnh viễn không có cơ hội xoay người!
Hiện tại có lẽ Tiêu tổng quản đã đánh chết Tử Xuyên a? Giết chết một tiểu tử
Luyện Khí cảnh, với hắn mà nói tự nhiên là dễ dàng, dù sao hắn là Hỗn Nguyên
cảnh tu vi. . .

– Điện hạ, việc lớn không tốt rồi!

Lộ Chung Tường lảo đảo, té từ bên ngoài chạy đến, kêu trời đập đất, đang muốn
khóc lóc kể lể, Tô Triệt vội vàng ném đi cái ánh mắt, Lộ Chung Tường thoáng
nhìn Nhạc Linh Nhi ở một bên, vội vàng câm miệng.

– Linh muội, tiểu huynh còn có việc phải xử lý, xin thứ tội.

Tô Triệt bước đi ra hậu hoa viên, sắc mặt âm trầm quát:

– Đã xảy ra chuyện gì?

Lộ Chung Tường gào khóc, kêu lên:

– Điện hạ, chúng ta phụng ngươi chi mệnh đi giết Giang Tử Xuyên, lại bị hắn
hung ác hạ độc thủ, chẳng những giết Mộc huynh, dù là bọn người Tiêu tổng quản
cũng hết thảy bị hắn giết, ngay cả ta cũng suýt nữa chết trên tay hắn!

– Cái gì?

Sắc mặt Tô Triệt đột nhiên trở nên vô cùng rét lạnh, hung ác nói:

– Nô tài vô dụng, thậm chí ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không được, chẳng
lẽ còn muốn bổn vương tự mình ra tay đối phó dân chạy nạn kia hay sao?

– Điện hạ, muốn lão nô tự mình ra tay hay không?

Thiên Bảo thái giám chẳng biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng Lộ Chung Tường,
giống như u linh, thấp giọng nói.

Tô Triệt suy tư một lát, lắc đầu nói:

– Đối phó một tiểu bối, còn không đáng cho ngươi ra tay. Giang Tử Xuyên kia
ngược lại là một nhân vật, rõ ràng ngay cả tên phế vật Tiêu tổng quản kia
cũng chết ở trong tay của hắn, bất quá hắn giết Mộc Tần Nam, không cần ngươi
động thủ hắn cũng sẽ chết không có chỗ chôn! Mấy ngày nữa chính là Dược Vương
thành Vạn Thương Đại Hội, chẳng những quần Thương tụ tập, hơn nữa tất cả đại
thế gia đều sẽ phái người tới tham gia, mua sắm linh đan, mua bán kỳ trân dị
bảo. Cao thủ Mộc vương phủ rất nhanh sẽ chạy tới nơi này, tự nhiên có người
Mộc vương phủ muốn tánh mạng của hắn.

Ánh mắt của Thiên Bảo thái giám sáng ngời, gật đầu đồng ý.

Dược Vương thành Vạn Thương Đại Hội chính là việc trọng đại mỗi năm một lần,
mấy ngày nữa sẽ tổ chức, thương nhân các nơi trong cả nước tụ tập, Mộc vương
phủ nhất định sẽ tới tham gia, chỉ cần người Mộc vương phủ đến, chắc chắn sẽ
không từ bỏ ý đồ.

Tô Triệt liếc nhìn Lộ Chung Tường, trong nội tâm tức giận thầm nghĩ:

– Tuy hiện tại Linh muội không biết ta phái người đi giết Giang Tử Xuyên,
nhưng mà trở lại Dược Vương phủ nhất định sẽ có người bẩm báo nàng. Nếu nàng
biết rõ ta phái người đi giết ân công của nàng, khẳng định đối với ta không có
sắc mặt tốt. . . Đáng chết, mấy cái phế vật này thậm chí ngay cả chút việc nhỏ
ấy cũng xử lý không thành!

– Điện hạ đã đi vào Dược Vương thành ta, sao không đi Dược Vương phủ ta một
chút, cũng tốt để cho tiểu muội tận tình địa chủ hữu nghị?

Nhạc Linh Nhi mời nói.

Tô Triệt mỉm cười nói:

– Cung kính không bằng tuân mệnh.

Hai người cười cười nói nói, đi vào Dược Vương phủ, Nhạc Linh Nhi chỉ thấy
Dược Vương phủ so với lúc bình thường loạn hơn rất nhiều, rất nhiều nô bộc
đang vận chuyển vật liệu xây dựng, có sửa đường, có dựng phòng ốc, trong nội
tâm có chút kinh ngạc.

Lại có đệ tử Dược Vương phủ thấy nàng đến, đang muốn về phía trước bẩm báo,
đột nhiên thoáng nhìn Tô Triệt ở bên người Quận chúa, không khỏi rùng mình một
cái, không dám lên trước.

Trong nội tâm Nhạc Linh Nhi càng phát ra buồn bực, hận không thể lập tức nắm
đến một người hỏi thăm đến tột cùng, đột nhiên thoáng nhìn một thiếu niên
hướng phương hướng phòng luyện đan đi đến, con mắt không khỏi sáng ngời, gấp
bước lên phía trước, cười nói:

– Tử Xuyên, ngươi tới vừa vặn! Tiểu muội đến cùng ngươi giới thiệu, vị này
chính là Nhị hoàng tử Tô Triệt Điện hạ! Nhị hoàng tử, vị này chính là ta vừa
rồi hướng ngươi nhắc tới nhân tài mới xuất hiện của Tề vương phủ, Giang Nam
Giang Tử Xuyên. Lại nói tiếp, Tử Xuyên vẫn là một luyện đan đại sư đây này!

– Bái kiến Nhị hoàng tử.

Giang Nam dừng bước lại, giống như cười mà không phải cười nói.

Trong mắt Tô Triệt hiện lên một vòng hàn quang, cao thấp dò xét Giang Nam, ánh
mắt đột nhiên trở nên lăng lệ ác liệt, lạnh nhạt nói:

– Ngươi là Giang Tử Xuyên? Tiểu Vương nghe nói ngươi cùng Mộc Tần Nam Mộc thế
huynh có chút ân oán, xin hỏi phải chăng bái kiến Mộc thế huynh?

– Mộc Tần Nam Mộc huynh sao?

Trên mặt Giang Nam nghiền ngẫm tiếu dung, nói khẽ:

– Mộc huynh ta chưa từng thấy, bất quá ta ngược lại là nhìn thấy mấy con chó
hoang cắn người, trùng hợp ta tính tình không tốt, ghét nhất chó hoang, liền
đem mấy con chó hoang kia đánh ột trận.

Sắc mặt Tô Triệt phát lạnh, đột nhiên cười ha ha, ý vị thâm trường nói:

– Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, nói không chừng chủ nhân mấy con chó
hoang này, không phải Giang huynh ngươi có khả năng trêu chọc.

Giang Nam mỉm cười nói:

– Vậy cũng không có biện pháp, ta là người ra tay rất nhanh, đã đánh chết chó
hoang, cho dù đắc tội chủ nhân chó hoang cũng không thể tránh được rồi.

Trên mặt Tô Triệt hàn khí quá nặng, lạnh lùng nói:

– Giang huynh, ta có một câu chuyện nói cho ngươi nghe.

Hắn khô cằn nói:

– Lúc trước có người đứng sai đội ngũ, sau đó hắn đã chết!

Giang Nam cười ha ha nói:

– Ta cũng có câu chuyện nói cùng Điện hạ nghe, lúc trước có người thả chó
hành hung, sau đó bị người đánh chết.

Hai người bốn mắt đối mặt, trong mắt sát cơ bắn ra bốn phía.

Nhạc Linh Nhi nháy mắt mấy cái, trong nội tâm nói thầm:

– Hai người này ngược lại cũng có hứng thú, vừa thấy mặt liền lẫn nhau kể
chuyện xưa cho đối phương nghe, chỉ là Tử Xuyên cùng Nhị hoàng tử kể chuyện
xưa thật là khô cứng, ở đâu êm tai bằng những thuyết thư tiên sinh kia giảng.
. .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.