Bạch hồ không vội nói cho Giang Nam biết những chỗ tốt khác là gì, chỉ thản
nhiên nói: “Công tử, ta hỏi ngươi, ngươi tu luyện võ đạo với mục đích gì?”
Giang Nam bỗng thấy nao nao, hắn nhớ tới bản thân mình sau khi đến Kiến Vũ
quốc thì lúc nào cũng phải ăn nói khép nép, sống cuộc sống thấp hèn của một
tên tôi tớ, trong lòng của hắn lúc này cũng không biết đang nghĩ gì, một lúc
lâu sau mới mở miệng với giọng cay đắng: “Mục đích ta tu luyện võ đạo chỉ là
muốn thay đổi thân phận và địa vị của bản thân, không muốn tiếp tục làm một kẻ
thấp hèn ở tầng chót của xã hội …”
“Với tu vi hôm nay, ngươi chỉ cần nửa năm là có thể đạt tới cảnh giới luyện
khí. Tất nhiên tới lúc đó ngươi hoàn toàn có đủ tư cách tham gia khảo thí võ
công, thân phân tự nhiên sẽ không còn là tôi tớ nữa. Không lẽ đạt tới cảnh
giới luyện khí là mục đích tu luyện của ngươi sao?”
Đôi mắt bạch hồ hiện lên vẻ mỉa mai, nói: “Công tử, nếu ngươi trở thành một
cao thủ võ đạo, thuận lợi tu thành Thần Luân, lúc đó cũng chỉ có vài tên cao
thủ Thần Luân còn lại ở Vũ Kiến quốc này là có thể so được với ngươi, thoát
khỏi kiếp tôi tớ đã làm ngươi thỏa mãn sao? Hôm nay ngươi có được mười tám
thức của Giang Nguyệt Phá Lãng quyết chẳng lẽ còn sợ không tu thành Thần
Luân?”
Giang Nam nghe vậy, trong lòng không khỏi rung động: “Nếu ta tu luyện đến cảnh
giới Thần Luân, mục tiêu lúc đó chắc chắn phải cao hơn! Nếu như thật sự có
ngày đó, ta liền tiến vào triều đình, bái tướng phong hầu, vì Kiến Vũ quốc mà
mở mang bờ cõi, lưu danh sử sách!”
“Nếu vượt qua Thần Luân, dùng võ nhập đạo, một đường tu thành thần thông, có
thể sánh vai với cả người lập nên Tề Vương phủ – Tề Vương, trở thành một nhân
vật truyền kì.”
Bạch hồ tiến lên phía trước một bước, nhìn thẳng vào hai mắt của Giang Nam,
lời nói như giáng thẳng vào suy nghĩ của hắn: “Khi đó ngươi chỉ cần dùng thần
thông quảng đại, phẩy tay một cái liền có thể lấy đầu người ngoài ngàn dặm. Ở
cấp độ của ngươi, cho dù hoàng đế Kiến Vũ quốc huy động hết cao thủ trong
triều cũng không phải là đối thủ, dùng sức của một người cũng có thể đánh sập
một hoàng triều, thậm chí chính ngươi cũng có thể trở thành hoàng đế, kiến lập
sự nghiệp, mở mang bờ cõi!”
Giang Nam cảm thấy cổ họng khô ran, bạch hồ gần như đem toàn bộ dã tâm trong
lòng của hắn lôi hết ra bên ngoài, nếu như hắn thật sự có võ lực như vậy, thay
vì bán mạng cho kẻ khác, không bằng chính mình tự mở mang bờ cõi, thành lập
một cái đế quốc vĩ đại.
“Võ đạo thông thần, nếu có một ngày ngươi tu luyện thành công, trở thành Thần
Vương, Thần Hoàng, Chư Thiên, Vạn Giới thì ngươi có thể thống nhất tất cả thế
giới này dễ như trở bàn tay!”
“Vậy nói đi, nói cho ta biết khi đó mục đích của ngươi sẽ là gì? Không lẽ chỉ
để thoát khỏi kiếp đê hèn, thấp kém? Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm kẻ đã hủy
diệt nhà ngươi, khiến ngươi tan cửa nát nhà để báo thù sao?”
Thanh âm của bạch hồ không lớn nhưng lại mang đến sự giác ngộ: “Ngươi càng
mạnh, dã tâm cũng sẽ càng lớn, dã tâm đã lớn thì năng lực đồng dạng cũng phải
lớn theo. Phải có những ham muốn to lớn thì ngươi mới có động lực để tiến lên,
mới đạt được những thành tựu ngày càng cao hơn!”
Trong đầu Giang Nam lùng bùng, suy nghĩ trước đây của hắn về tập luyện võ đạo
hoàn toàn sụp đổ!
Hắn vốn chỉ xem tập võ là cách để thoát khỏi cái kiếp nô bộc trước mắt, thực
hiện lý tưởng lớn nhất của hắn là chấn hưng lại Giang gia đã diệt vong.
Buổi nói chuyện hôm nay của bạch hồ lại khiến cho tầm mắt của hắn được mở
rộng, vẽ ra trước mắt hắn một bầu trời rộng lớn, để cho ánh mắt hắn thoát khỏi
những trói buộc, không còn bị giới hạn chỉ trong Tề Vương phủ hay Kiến Vũ
quốc.
“Hiện tại ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn được những thứ tốt nào?” Bạch hồ
nói một cách thản nhiên.
“Cô nương, rốt cuộc ngươi là ai?”
Giang Nam chỉ cảm thấy bờ môi khô rát, nhận ra con hồ ly hắn vô tình cứu được
hóa ra là một con hồ ly cực kỳ thần bí, khó lường.
Có thể nói ra được những lời vừa rồi một cách nhẹ nhàng như thế, có thể suy
diễn Giang Nguyệt Phá Lãng quyết với tâm pháp tinh diệu kỳ ảo hơn nhiều so với
nguyên bản, thậm chí còn nhiều hơn tám cảnh giới, yêu hồ như vậy tất nhiên là
không giống với những con bình thường chỉ biết hấp thu dương khí.
Giang Nam đột nhiên nhớ tới lúc trước bạch hồ có nói rằng trong lúc tu luyện
bản thân nàng không may gặp phải một trận kiếp nạn lớn, bị người ta ám toán
nên bộ dạng mới trở thành như bây giờ. Nói vậy tu vị nàng trước đây đã đạt đến
trình độ như thế nào?
“Ta là ai?”
Bạch hồ bỗng yên lặng, đôi mắt giống trăng sáng dần ảm đạm tựa như đang nhớ về
chuyện xưa, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tu vi đạo hạnh của ta đều mất hết, thần
hồn gần như vỡ nát, không khác lúc mới sinh là bao nhiêu, thời điểm huy hoàng
lúc trước cũng không có quan hệ gì với bây giờ… Công tử, người cho ta dương
khí tu bổ thần hồn, như vậy sau này ta liền mang họ Giang … Từ nay về sau
tên của ta là Giang Tuyết, ở trước mặt người ngoài, ngươi gọi ta là tỷ tỷ…”
Giang Tuyết ngẩng đầu nhìn về Giang Nam, bình thản nói: “Nghĩ cho kỹ, ngươi
rốt cuộc là muốn chỗ tốt nào?”
“Giang Tuyết … tỷ tỷ…”
Giang Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, thanh âm còn vương chút ngây thơ của thiếu
niên: “Tỷ tỷ, ta muốn theo ngươi học tập võ đạo! Ta muốn báo thù hai tên thiên
thần đã hủy diệt nhà của ta, bắt chúng phải trả giá đắt!”
Nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ thõa mãn với tiền tài, địa vị hoặc hài lòng với
việc khôi phục Giang gia, nhưng hôm nay sau khi liên tục được Giang Tuyết
giảng giải, khiến hắn quyết tâm nắm bắt cơ hội này, có được cơ hội để thay đổi
triệt để bản thân, xoay chuyển vận mệnh của cuộc đời mình!
Thiên thần đại chiến khiến quê hương ta bị phá hủy, thứ thù hận này Giang Nam
ta như thế nào có thể quên? Chỉ là trước đây hắn chỉ giống như con sâu cái
kiến, quá bé nhỏ trước mặt hai tên thiên thần. Nhưng giờ phút này, chính hắn
đã chủ động tìm lại cái thứ cừu hận những tưởng đã bị che giấu tận sâu bên
trong tim.
Báo thù thiên thần!
“Sau khi võ đạo đại thành sẽ học được thần thông, biến hóa khôn lường, siêu
phàm thoát tục, dời sông lấp biển, hái sao đoạt trăng đều chỉ là chuyện trong
tầm tay.
Trên bờ sông Dương Xuyên, một con bạch hồ nghiêm trang mở miệng giảng giải về
võ đạo, bên cạnh là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đang tập trung tinh
thần nghe giảng.
Tuy chỉ là một con hồ yêu nhưng nó lại mang đến cho người khác một cảm giác
rất khác biệt, phong hoa tuyệt đại, mĩ diệu vô cùng, không hề giống một con hồ
ly mà là một vị mỹ nữ tuyệt sắc đang ngồi đó.
Cảnh tượng này tuy nhìn vào cùng quái dị nhưng hai người đang ngồi kia lại
giống như không có cảm giác gì lạ, người giảng bài miệng như nở hoa sen, người
ngồi nghe như say sưa, chăm chú.
“Tử Xuyên, Giang Nguyệt Phá lãng quyết đúng là một môn tâm pháp không tệ, tuy
nhiên bộ tâm pháp này lại không được coi là tuyệt học chính thức!”
Giang Tuyết dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Ta biết rất nhiều loại tâm
pháp hơn xa Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, tùy tiện lấy đại một loại cũng có thể
làm tâm pháp trấn giáo. Ví dụ như Đại Uy Thiên Long Kinh là tuyệt học nhất
đẳng tối ưu nhất!”
“Đại Uy Thiên Long Kinh?”
Con mắt Giang Nam lập tức sáng lên, môn tâm pháp này vừa nghe tên đã thấy mạnh
mẽ, khí phách hơn Giang Nguyệt Phá Lãng quyết không biết bao nhiêu lần.
“Tu luyện môn tâm pháp này, khí huyết của ngươi sẽ vô cùng trần đầy, cơ bản
giống như một con rồng chân chính!”
Giang Tuyết từng bước hướng dẫn, cười nói: “Nếu tu luyện đến cảnh giới thần
thông, ngươi sẽ tu luyện thành thần thông của long tộc, tu vi càng ngày càng
cao, liền có thể tu thành uy lực mạnh mẽ giống như Đại Uy Thiên Long, thần
thông quảng đại, ngao du bốn bể đều dễ như bỡn!”
Giang Nam tim đập thình thịch, nói: “Có thể thắng thiên thần không?”
Giang Tuyết khẽ nhíu mày rồi lắc đầu nói: “Không thể, mặc dù là Đại Uy Thiên
Long thì cũng chỉ là vật cưỡi của thiên thần, là thú cưỡi của Long Vương, liệu
có thể chiến thắng thiên thần sao?”
Giang Nam thần sắc buồn bã: “Tỷ tỷ, còn có… tâm pháp nào lợi hại hơn không?”
Giang Tuyết suy tư một lát rồi trầm ngâm nói: “Ta ở đây còn một môn Hỗn Nguyên
Nhất Khí Độ Ách kinh, chính là tâm pháp phật môn chính tông, khi tu luyện
dương khí cứng cỏi mãnh liệt, tu luyện tới đỉnh phong liền có được pháp lực vô
tận, thông thiên triệt địa, hái sao đoạt trăng, di chuyển các tinh cầu rất nhẹ
nhàng!”
Giang Nam liền vội vàng hỏi: “Môn tâm pháp này có thể chiến thắng thiên thần
không?”
“Ừm…”
Giang Tuyết có chút chần chờ nói: “Hỗn Nguyên Nhất Khí Độ Ách Kinh của phật
môn tuy mạnh mẽ nhưng vẫn còn chưa đạt đến mức được coi là tâm pháp cảnh giới
Thần Minh, hơn nữa lực công kích cũng không cao, muốn thắng thiên thần sợ là
hơi khó, tuy nhiên nếu dùng để bảo vệ mình thì rất tốt.”
“Thắng không nổi thiên thần, ta không học.”
Giang Nam lại lắc đầu: “Tỷ tỷ, người còn có tâm pháp nào… tốt hơn nữa
không?”
Giang Tuyết nhíu mày, nhẫn nại nói: ” Ta còn có một môn tâm pháp tên là Thiên
Tàm Cửu Biến, tu luyện tâm pháp này ngược lại có thể đánh một trận phân cao
thấp cùng thiên thần, tuy nhiên tu luyện môn tâm pháp này cần thời gian dài
dằng dặc, chờ ngươi tu tới cảnh giới thiên thần cũng không biết mất bao nhiêu
vạn năm …”
“Tỷ tỷ chẳng lẽ ngươi không có cái tâm pháp nào cấp tốc hơn sao?” Giang Nam
hỏi.
Giang Tuyết cẩn thận suy tư, đột nhiên con mắt của nàng sáng ngời cười nói: “Ở
đây ta còn có một môn tâm pháp tên là Ma Ngục Huyền Thai kinh, là lúc ta tiêu
diệt một tên ma tôn thần ngục lấy được. Ma Ngục Huyền Thai kinh dùng bản thân
làm ma ngục, chân khí kết thành ma chủng huyền thai, dương khí vô cùng tràn
đầy, không hề kém hơn mấy loại pháp môn trước, thậm chí còn cao cấp hơn. Pháp
môn này nếu tu luyện đến cảnh giới chí cao tuyệt đối có thể chiên thắng thiên
thần, nhưng bản pháp môn này ta lại không có được đầy đủ, tâm pháp chỉ có tầng
thứ tám, không có thần thông tương ứng. Nhưng căn cứ vào tâm pháp mô tả, sau
khi tu luyện tới đại thành hoàn toàn có thể đánh bại thiên thần.”
“Chính đạo hay Ma đạo vốn không có ranh giới phân chia, chỉ là do tâm tính của
người tu luyện chi phối mà thôi.”
Giang Nam thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Dù cho tu luyện chính đạo nhưng nếu làm
chuyện tà môn thì vẫn là ma đạo, nếu tu luyện ma đạo mà lại đi con đường chính
đạo thì là chính đạo, ta tu luyện tâm pháp ma đạo chưa hẳn sẽ làm việc ác… Môn
Ma Ngục Huyền Thai kinh này… ta học!”
Giang Tuyết gật đầu, trong mắt có vài phần tán thưởng: “Không thể tưởng được
ngươi tuy tuổi còn trẻ nhưng lại có giải thích rõ ràng như vậy, tuy nhiên,
chính đạo và ma đạo cũng không có đơn giản như ngươi nghĩ. Ngươi nếu tu luyện
Ma Ngục Huyền Thai Kinh còn cần phải cẩn thận khi làm việc, tuyệt đối không để
cho ai nhìn ra ngươi tu tâm pháp ma đạo. Nếu để cho họ biết ngươi tu luyện tâm
pháp ma đạo đỉnh cấp thì chẳng những cao thủ ma đạo muốn giết ngươi đoạt tâm
pháp mà cao thủ chính đạo cũng muốn giết ngươi với lí do hàng ma.
Trong lòng Giang Nam không khỏi thấy giật mình: “Bị chính – ma hai bên đuổi
giết? Chẳng phải nói rằng tiền đồ của ta thật là quá đen sao…Không nghĩ
nhiều làm gì, nếu không có Giang Tuyết tỷ tỷ thì cả đời này ta đừng nghĩ có
chút hy vọng báo thù nào, hôm nay dù chỉ có một tia hy vọng, ta cũng nhất định
phải cố gắng nắm lấy!”
“Tâm pháp tiền nhân chưa đủ làm ta phục, thiên đạo chưa đủ làm ta sợ. Đạo của
ta cũng chính là thiên đạo, pháp của ta thắng vạn pháp.”
Giang Tuyết buồn bả nói: “Đây là khúc dạo đầu của Ma Ngục Huyền Thai Kinh, nó
nói rất đúng, các bậc tiền nhân khai sáng tâm pháp tuyệt học, còn chưa thỏa
mãn nổi chính họ, thì làm sao có thể làm cho thiên đạo sợ hãi. Kẻ khai sáng Ma
Ngục Huyền Thai Kinh là một kẻ kiêu ngạo vô cùng, hắn cho rằng công pháp hiện
tại hơn xa so với công pháp cổ xưa, cái gì thần công, cái gì tuyệt học đều
không thể sánh bằng công pháp của chính mình, đạo của chính mình có thể vượt
qua con đường của tiền nhân trước kia, mở ra một bầu trời hoàn toàn mới.
Tâm pháp tiền nhân chưa đủ làm ta phục, thiên đạo chưa đủ làm ta sợ?
Giang Nam thì thào lặp lại những lời này, từ nhỏ tới giờ hắn khổ công đọc sách
thánh hiền, đến hôm nay nghe những lời đại nghịch bất đạo này…, trong lòng
bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi, lại có chút hưng phấn, trong lòng không khỏi
sinh ra một cảm giác hào hùng, giống như chứng kiến một vị ma thần to lớn,
đỉnh thiên lập địa, ngẩng đầu hướng lên trời, hướng lên các vị thần từ xưa tới
này nói rằng: tâm pháp của ta hơn xa tâm pháp của các ngươi, đạo của ta siêu
việt hơn đạo của ngươi!
“Những lời này của Ma Ngục Huyên Thai kinh tuy cuồng ngạo nhưng hoàn toàn có
đạo lý.”
Giang Tuyết khẽ cười lạnh, nói: “Đương thời, đại đa số mọi người đều cho rằng
nay không bằng xưa, võ học thế gian đang dần dần xuống dốc, uy lực không bằng
công pháp thời cổ đại vốn vô cùng mạnh mẽ cường đại, cuộc đời này vĩnh viễn
không có ai siêu việt hơn cổ nhân, siêu việt Chư Thần! Ngôn từ của Ma Ngục
Huyền Thai Kinh này tuy mạnh bạo nhưng lại không phải là tâm pháp cao cấp nhất
thế gian.”
Nàng đem Ma Ngục Huyền Thai Kinh giảng giải qua một lần, lập tức thu hút toàn
bộ tâm trí của Giang Nam, Ma Ngục Huyền Thai kinh quả nhiên là một môn tâm
pháp bác đại tinh thâm, kinh văn ảo diệu huyền bí, sâu không thể lường.
Nếu như không phải Giang Tuyết có kiến thức rộng rãi về các loại thần thông
giảng giải cho hắn chỉ sợ cho dù hắn có Ma Ngục Huyền Thai Kinh cũng đừng mơ
tưởng sẽ lĩnh ngộ được cái môn tâm pháp này.
Khúc dạo đầu của Ma Ngục Huyên Thai Kinh chính là Trúc Cơ, thân thể hóa thành
lao ngục, chân khí ngưng tụ thành ma chủng, tiến hành cải tạo thân thể mạnh
mẽ, cuối cùng thành Hỗn Nguyên, Hỗn Nguyên ngày càng cứng rắn, ngưng tụ thành
Thần Luân.
Lúc tu thành Thần Luân, là lúc ma chủng đã thành thục, là thời điểm hóa thành
Huyền Thai.
Môn tâm pháp này quả thực cao cấp hơn Giang NGuyệt Phá Lãng quyết rất nhiều
lần.
Đáng tiếc chính là Ma Ngục Huyền Thai Kinh không đầy đủ, chỉ có tâm pháp không
có chiêu thức, tâm pháp là mấu chốt để tăng lên tu vi, còn chiêu thức là để
đối ứng tâm pháp, uy lực của tâm pháp được biểu hiện ở trên chiêu thức.
Chỉ có cả tâm pháp và chiêu thưc thì uy lực tâm pháp mới phát huy một cách
hoàn mỹ nhất, nếu đổi lại chiêu thức khác thì chỉ có thể phát huy được một
phần uy lực mà thôi.
“Tỷ, cái gì là Thần Luân?” Giang Nam nghe Giang Tuyết nhiều lần đề cập đến
điều này, không nhịn được liền hỏi.