Tô Hoảng nở nụ cười sáng ngời, bộ dáng yếu đuối, tinh thần suy sụp trước kia
bay biến đâu mất, tư thế trở nên oai hùng, bừng bừng sức sống, từ trong cơ thể
hắn dường như có một thứ hào khí vô hình phát tán ra: “Giang huynh, những
huynh đệ khác của ta chỉ thấy những thứ tốt khi làm hoàng đế, chăm chăm tranh
đoạt quyền lợi, còn ta, ta lại muốn xa hơn. Trở thành hoàng đế thì sao? Trăm
năm nữa không phải cũng xuống mồ, xanh cỏ sao? Chỉ có tu thành Thần Luân,
luyện thành thần thông mới có thể sống được càng lâu.”
Ánh mắt của hắn sáng ngời, rất có thần, nhìn về phía Giang Nam nói: “Giang
huynh, ngươi có biết điều rằng phía trên hoàng quyền còn có những thứ có địa
vị còn cao hơn không?”
Hắn không đợi Giang Nam trả lời, nói tiếp: “Nhìn qua tưởng như phụ hoàng ta
quyền khuynh thiên hạ, nhưng ai biết rằng hắn cũng có mối e sợ, e sợ một môn
phái. Môn phái này dù chỉ là kẻ hầu người hạ, làm việc lặt vặt cũng có tu vị
thấp nhất là Ngoại Cương, thậm chí cao thủ Thần Luân còn chưa được sắp vào vị
trí đệ tử ký danh. Chỉ có tu thành thần thông mới miễn cưỡng trở thành đệ tử
ký danh. Môn phái này chính là Tinh Nguyệt Thần Tông.
“Tinh Nguyệt Thần Tông?”
Giang Nam tựa như tỉnh mộng, hắn chỉ cảm thấy những sự việc Tô Hoảng vừa nói
quả thật kinh hãi thế tục, chưa bao giờ nghe qua bao giờ.
Cảnh giới Thần Luân có thể được phong vương, phong hầu, vậy mà ở Tinh Nguyệt
Thần Tông cũng không được làm đệ tử ký danh, điều này quả thật không thể tin
được.
“Địa vị Tinh Nguyệt Thần Tông chí cao vô thượng, chính là đại phái của Ma môn,
Kiến Vũ Quốc chúng ta chỉ là một quốc gia nho nhỏ do môn phái này cai trị, bên
ngoài còn có hơn trăm quốc gia khác đều trực thuộc Tinh Nguyệt Thần Tông.
Những quốc gia này hàng năm đến ngày đều tiến cống lên Tinh Nguyệt Thần Tông
các loại khoáng vật thần kỳ, các loại bảo vật, tài nguyên.”
Đôi mắt Tô Hoảng chớp sáng: “Hoàng quyền tưởng như vinh quang, hoàng đế tưởng
như tôn quý, nhưng trước mặt môn phái như Tinh Nguyệt Thần Tông thì chẳng là
gì. Vậy nên ta mới không muốn tranh giành hoàng quyền, một lòng tu tới Thần
Luân, đạt được thần thông, trở thành đệ tử của Tinh Nguyệt Thần Tông. Chỉ cần
tu thành Thần Luân, thì trong đại điển khai sơn năm sau có thể bái nhập vào
Tinh Nguyệt Thần Tông. Chỉ cần trở thành đệ tử Thần Tông liền giống như cá
vượt long môn, hóa thành rồng.
“Đại phái Ma môn? Ma Ngục Huyền Thai kinh mà tat tu luyện cũng chính là tâm
pháp ma đạo, đáng tiếc là bản không đầy đủ, không biết bên trong Tinh Nguyệt
Thần Tông có bản đầy đủ hay không?”
Giang Nam không khỏi ngây người mơ mộng, gật đầu nói: “Có thể trở thành đệ tử
của tông phái nhưu Tinh Nguyệt Thần Tông, hoàn toàn cao quý, vinh quang hơn
nhiều so với làm hoàng đế.”
Một lò Ích Khí đan rất nhanh đã luyện xong, đúng như lời Linh Nhi nói, tài
năng luyện đan của Tô Hoảng rất kinh người, hắn luyện đan trơn tru, tựa như
nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng luyện thành một lò đan mười thành.
Tô Hoảng tiếp tục đem Dưỡng Thân đan, Uẩn Thần đan, Thần Du đan, Bổ Khí đan,
Hỏa Linh đan ra luyện, tuy nhiên lần này không phải là đan mười thành, đan tám
phần, chín phần chiếm đa số, cũng có bảy thành đan, thậm chí cũng không ít lần
luyện ra phế đan. Tỷ lệ thành đan và phế đan vào khoảng 50 – 50.
Những linh đan này luyện chế không phức tạp, linh quyết cũng không nhiều, chủ
yếu dựa vào lực khống chế của Luyện Đan Sư. Tô Hoảng biểu diễn những linh
quyết này cho Giang Nam xem giúp hắn cảm nhận những ảo diệu bên trong.
Thật ra hắn đã là cao thủ Nội Cương đỉnh phong, những linh đan này không còn
nhiều tác dụng với hắn, chẳng qua là đang muốn chiếu cố cho Giang Nam mà thôi.
Đến lúc luyện lò đan cuối cùng, sắc mặt Tô Sáng dần trở nên nghiêm trọng,
không còn vẻ nhẹ nhàng như lúc trước nữa, các linh quyết đánh ra khiến chân
khí hắn tiêu hao cực nhanh, cho dù là cao thủ Nội Cương như hắn cũng cảm thấy
cật lực.
“Mẻ đan này của Tô Hoảng chỉ sợ có cấp bậc như linh đan xá lợi.”
Sắc mặt Giang Nam ngưng trọng nhìn xem Tô Hoảng thi triển linh quyết, chỉ thấy
khi linh quyết triển khai, nơi đầu ngón tay hình thành những đám mây máu rồi
chui vào trong lò đan. Đây là một bộ linh quyết kì lạ, độ phức tạp xấp xỉ như
linh đan xá lợi, hiển nhiên là cùng một cấp bậc linh đan, dù có thua kém thì
cũng không nhiều.
Qua nửa canh giờ, Tô Hoảng cuối cùng thi triển xong bộ linh quyết này, hắn
khẩn trương nhìn chằm chằm vào lò đan, sau một lúc, hắn mở lò ra, khuôn mặt
mừng như điên: “Đan tám phần, vậy cũng đủ rồi. Giang huynh, lò đan Thuần Dương
Xích Huyết này ta đã luyện không ít hơn mười lần mà chưa có một lần thành
công, hôm nay cuối cùng đã đạt được.”
Giang Nam nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi điện hạ, Thuần Dương Xích Huyết đan là?”
Tô Hoảng không hề tàng tư, bèn nói: “Thuần Dương Xích Huyết đan là loại linh
đan dùng để tăng cường tinh thần ý niệm, tu luyện tới cảnh giới Nội Cương, nếu
không có tinh thần mạnh mẽ thì đừng mơ luyện thành Ngoại Cương. Ta vì chưa đủ
cường độ tinh thần ý niệm nên mới bị đứng lại cảnh giới Nội Cương hai năm đằng
đẵng. Hôm nay luyện thành lò Thuần Dương Xích Huyết đan này, việc tu thành
Ngoại Cương đã ở trong tầm tay. Chỉ cần tu thành Ngoại Cương, trong lớp trẻ
chỉ còn tiểu Tề vương Tề Phong là có khả năng hơn ta mà thôi.”
Giang Nam hơi kinh ngạc, cười nói: “Điện ha, ngươi thân là hoàng tử Kiến Vũ
Quốc, chẳng lẽ không có công pháp tu luyện tinh thn ý niệm sao?”
“Công pháp tu luyện tinh thần ý niệm?”
Tô Hoảng nghe vậy không nhịn được cười lên: “Giang huynh, quận chúa nói ngươi
là tay mơ mới ra giang hồ, ta vốn không tin. Nhưng giờ cũng đã nghi ngờ. Công
pháp tu luyện trên thế gian này đều là tu luyện chân khí, cương khí, làm gì có
công pháp tu luyện tinh thần ý niệm? Nếu thực sự có công pháp này, cường giả
Ngoại Cương có lẽ sớm đầy đường rồi.”
Giang Nam ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ không có một bản công pháp tu luyện tinh
thần ý niệm nào thật sao?”
Tô Hoảng cười ha ha nói: “Đừng nói là ta chưa từng nghe qua loại công pháp
này, mà ngay cả mấy lão quái vật của Kiến Vũ Quốc chúng ta cũng chưa từng nghe
qua. Bất kỳ một kẻ nào muốn tu thành Ngoại Cương đều phải dựa vào linh đan
tăng cường tinh thần ý niệm, đây là chuyện thường ngày ở huyện. Giang huynh à,
mấy lời này nói với ta thì được, nếu để người ngoài biết được thì họ sẽ chê
cười ngươi không có kiến thức mất.”
“Không có kiến thức?”
Trong lòng Giang Nam phiền muộn vô cùng: “Rốt cuộc là ai không có kiến thức?
Mình rõ ràng có một bộ Minh Vương Thần Ấn có thể bồi bổ, tu luyện tinh thần ý
niệm…Tuy nhiên nói đi thì cũng nói lại, con yêu nghiệt như Thông Linh Di Viên
lại có thể kiếm được loại tuyệt học như vậy thật khiến người khác không thể
nào tưởng tượng được.”
Tô Hoảng chần chờ một lát rồi nói: “Tiểu vương cần lập tức bế quan, mượn nhờ
Thuần Dương Xích Huyết đan một lần trùng phá lên cảnh giới Ngoại Cương. Nhưng
là việc quận chúa nhờ tiểu vương chỉ điểm luyện đan cho ngươi thì….”
“Điện hạ không cần lo lắng, ta chỉ cảm thấy hơi hứng thú với luyện đan, làm
sao có thể để việc nhỏ ấy mà ảnh hưởng đến việc tiến cảnh của điện hạ được
chứ?” – Giang Nam mỉm cười nói.
Tô Hoảng xin lỗi một tiếng, rồi mang theo lò đan Thuần Dương Xích Huyết vừa
luyện vội vàng rời đi.
Giang Nam trầm tư suy nghĩ một lát: “Vừa rồi tứ hoàng tử cũng không hoàn toàn
nói thật với mình, hắn cũng không nói rõ lai lịch tâm pháp của hắn.”
Hắn từng nghe nhiều người trong vương phủ từng nhắc đến võ học của hoàng thất
Kiến Vũ Quốc, tên là Chân Hoàng Thắng Long quyết, một môn tâm pháp tinh diệu
sánh ngang với tứ đại tuyệt học của phủ Tề vương. Mà công pháp Tô Hoảng tu
luyện lại giống như một ngọn đại kỳ bay phấp phới, hiển nhiên không phải là
Chân Hoàng Thắng Long quyết, hẳn là một loại công pháp khác.
Hắn có thể cảm nhận rõ môn công pháp này chỉ sợ khôn thua kém so với bản Giang
Nguyệt Phá Lãng quyết mà Giang Tuyết cải tiến, từ có xem ra hẳn vị hoàng tử
này đã có kỳ ngộ gì đó.
Tô Hoảng tựa như đã tiết lộ nhiều bí mật, nhưng bí mật của chính bản thân hắn
thì nửa chữ cũng không có.
“Tô Hoảng có bí mật của hắn, mình cũng có bí mật của mình.”
Giang Nam lấy lại bình tĩnh, chân khí từ đầu ngón tay tuôn ra hóa thành hỏa
diễm màu xanh lá chiếu rọi phòng luyện đan trong thứ ánh sáng âm trầm, khiến
ột thiếu niên nhìn qua như một lão ma đầu độc ác, ngay cả nụ cười cũng trở nên
âm trầm kinh dị: “Vậy thôi, mình cũng nên luyện vài lò Ích Khi đan, Dưỡng Thân
đan luyện tập thôi.”
“Tên họ Giang kia quả thật kinh người quá đáng!”
Một chỗ bên trong sân của phủ Dược vương, Tần Mộc Nam với vẻ mặt méo mó đánh
một chưởng làm chiếc bàn vỡ nát, hắn cả giận nói: “Làm nhục ta trước mặt tứ
họa tử và nhiều người như vậy, thù này không báo thề không làm người.”
Lòng dạ hắn nhỏ mọn, chỉ nghĩ về việc Giang Nam làm nhục mình, không hề nghĩ
tới việc tại mình làm nhục Giang Nam nên mới nhận quả báo, chỉ căm căm muốn
báo thù rửa hận.
Mấy tên hạ nhân nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc mỡ lên mặt
Mộc Tần Nam để tiêu trừ vết ứ máu, đến thở mạnh một cái cũng không dám.
“Mộc huynh, tên họ Giang này quả thực đáng chết, dám làm nhục ta và ngươi…Đáng
hận, quả là đáng hận.”
Lộ Chung Tường cùng hắn trị liệu thương thế cùng một nơi, lạnh giọng nói:
“Tiểu tử này bất quá chỉ là một tên nạn dân chạy nạn tới Kiến Vũ Quốc, vậy mà
dám đánh chúng ta, hắn thật sự chán sống rồi. Tuy nhiên Mộc huynh, nếu chuyện
này truyền ra ngoài thì chẳng những hai chúng ta không còn tư cách làm người,
mà ngay cả gia tộc của chúng ta cũng không dám bước ra ngoài mất.
Lộ Chung Tường nói đến đây không khỏi rùng mình một cái, nếu bị phủ Lộ hầu
biết chuyện này, Giang Nam chắc chắn phải chết, nhưng hắn cũng không muốn bị
trách phạt, không chừng còn bị phế bỏ tu vị, phế xuống chi thứ cũng nên.
“Lộ huynh không cần lo lắng, không cần kinh động tới hai gia tộc thì ta cũng
có thể giết chết tên tiểu tử kia một cách đơn giản để báo thù rửa hận.”
Sắc mặt Mộc Tần Nâm âm trầm, độc ác, cười hắc hắc nói: “Ta nhận được tin tức
rằng, hai ngày trước nhị hoàng tử đã từ kinh thành tiến về phủ Dược vương, ắt
hẳn hai ngày nữa sẽ tới. Lần này tới phủ Dược vương, ngoại trừ vì chuyện đại
sự kia, còn có một việc nữa là xem tứ hoàng tử có thực sự an phận hay không. Ở
kinh thành có rất nhiều hoàng tử tranh đạt ngôi vị thái tử, nhị hoàng tử thanh
thế cao nhất, nhưng hắn lại không yên tâm về tứ hoàng tử.”
Lộ Chung Tường trong lòng nghi hoặc: “Mộc huynh, ý của ngươi là?”
“Tứ hoàng tử lôi kéo tên họ Giang kia, nhị hoàng tử nếu biết tứ hoàng tử đang
kéo bè kéo cánh thì với tính tình của hắn, tên họ Giang liệu có thể tiếp tục
sống thêm một khắc nào nữa không?”
Mặt mày Mộc Tần Nam méo mó: “Nhị hoàng tử khẳng định xóa sổ vây cánh của tứ
hoàng tử, chúng ta nhân đó mượn đao giết người, diệt tên tiểu từ này, sau đó
dựa vào gốc đại thụ nhị hoàng tử này.”
Trong phòng luyện đan, mười ngón tay Giang Nam bay múa, thiên biến vạn hóa,
linh quyết Ích Khí đan trong tay hắn biến hóa như nước chảy mây trôi, tuy có
thua kém cao thủ luyện đan như Tô Hoảng, nhưng so với đa số các Luyện Đan Sư
khác, trình độ của hắn tuyệt đối cao hơn một bậc.
Đây là tác dụng kì diệu của Ma Ngục Huyền Thai kinh, bản tâm pháp mà Giang
Tuyết truyền thụ cho hắn này quả thật là cao thâm, ảo diệu, tuyệt đối được xem
như một tâm pháp toàn diện. Coi như là linh quyết thì vô tay hắn cũng biến hóa
như ý, không hề có chút trì trệ, dễ dàng giúp cho hắn nắm được bí quyết, kỹ
xảo, tựa như một vị Luyện Đan Sư đã khổ luyện mấy chục năm vậy.
Một loại dược liệu bị chân khí của hắn nâng lên, rơi vào trong lò, cùng lúc,
hai tay hắn thi triển linh quyết, thần hỏa Đâu Suất theo chân khí bắt đầu nung
nóng lò đan, lập tức sự thần kỳ của thần hỏa Đâu Suất hiện ra.
Dưới sự nung nóng của thần hỏa, các loại tạp chất bên trong dược liệu rất
nhanh bị đốt thành tro, trong lò đan chỉ còn lại dược lực vô cùng tinh thuần.