Giang Nam im lặng, hoa hỗn độn héo tàn bên môi dường như còn thoang thoảng mùi
hương, như mùi trên người y nhân đã mất. Giang Nam nhớ lại cảnh ngày xưa mình
cài hao hỗn độn lên tóc Linh Nữ.
Hoa tươi đã khô, y nhân đã đi.
Bên dưới, La Hầu La ma tổ gào khóc nằm sấp dưới đất. Con rồng to nhìn La Hầu
La ma tổ lại ngó đám người Kế Đô ma tổ.
Kế Đô ma tổ lắc đầu quay đi, nghe tiếng khóc vang dội sau lưng.
Con rồng to gãi đầu, theo đuôi Kế Đô ma tổ rời đi.
– Mẫu thân, hài nhi đi cùng người…
Sau lưng Kế Đô ma tổ, con rồng to, La Hầu La ma tổ ngồi thẫn thờ như người
chết. La Hầu La ma tổ thật sự muốn chết. Ma tổ không tu thiện quả, thiện ác do
tâm. Người ta cần chém tình tu đạo, La Hầu La ma tổ thì phóng túng tình cảm.
Bây giờ Hỗn Độn Cổ Thần đã thua hoàn toàn, chủng tộc sắp bị diệt, mẫu thân
cũng ứng kiếp. Mặc dù Linh Nữ chết vì muốn đổi lấy đường sống cho La Hầu La ma
tổ nhưng lòng gã đã chết.
Ma phóng túng tình cảm, lòng đã chết thì người cũng chết.
Người La Hầu La ma tổ bốc cháy, như con chim trong lửa, đốt thân thể, đốt đạo
quả.
Kế Đô ma tổ xoay người lao lên, lấy Hỗn Nguyên Tam Thiên Sát Đạo Đồ ra trấn áp
lửa ma bốc cháy. Nhưng lửa ma phát ra từ người La Hầu La ma tổ, tự mình đốt.
Tu vi của La Hầu La ma tổ ngang ngửa với Kế Đô ma tổ, thậm chí cao hơn Kế Đô
ma tổ một phần. La Hầu La ma tổ muốn chết, Kế Đô ma tổ không ngăn cản được.
La Hầu La ma tổ quỳ trong lửa ma, chậm rãi ngước đầu lên, nhỏ giọng nói:
– Kế Đô, ta ghen tỵ ngươi là nhi tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, bản thân ta
sinh ra không có phụ thân, ngươi thì có một phụ thân yêu thương mình. Nhưng ta
có mẫu thân yêu ta.
Giọng La Hầu La ma tổ thấp dần:
– Bây giờ mẫu thân của ta đã đi, tộc Cổ Thần cũng bị diệt. Ngươi và ta sáng
tạo ma đạo bị tịch diệt. Đừng ngăn cản, ta không muốn sống nữa.
Kế Đô ma tổ ngửa đầu hét to:
– Phụ thần!
Kế Đô ma tổ nhìn Giang Nam ngồi trên cao.
Giang Nam mặt không biểu tình, tay cầm hoa hỗn độn đã héo tàn. Cơ thể La Hầu
La ma tổ tan rã thành tro bụi, sắp hồn phi phách tán.
Kế Đô ma tổ lại hét lên:
– Phụ thần!
Một bàn tay từ không trung thò xuống, hai ngón kẹp đóa hoa vung nhẹ. Hao hỗn
độn héo tàn lại tươi. Hoa hỗn độn nâng thần hồn La Hầu La ma tổ bay đi, trong
khoảnh khắc xuyên qua các tầng đại trận rơi vào dưới Thiên Môn.
Hoa hỗn độn rực rỡ đâm chồi nảy lộc, cánh hoa khép thành nụ. Hoa mọc cành lá,
nụ hoa tươi mọng chưa nở.
Giọng Giang Nam từ trên cao vọng xuống:
– Si nhi, sau khi tịch diệt kiếp cuối cùng qua đi, hoa hỗn độn nở, ngươi sẽ
quên chuyện quá khứ, được cuộc sống mới.
Kế Đô ma tổ thấy vậy thở phào, bước nhanh lao hướng cường giả Đạo Quân điện
khác.
Có con rồng to ở bên cạnh, chiến dịch này như bẻ gãy nghiền nát. Cá Đạo Quân
điện bị chém, Đại Diễn Cổ Thần ngăn cản Hồng Đạo Nhân chết dưới Bàn Cổ Thập
Nhị Thiên Luân. Chung Thiên Đạo Tôn ngăn cản Quân Đạo Nhân thì bị chém. La Ma
Cổ Thần hao hết lực lượng vẫn không đỡ nổi mẫu tử Bỉ Ngạn Đạo Tổ, Vũ Uyên Đạo
Quân bọc đánh, nuốt hận bỏ mình.
Năm Đạo Quân Hỗn Độn Cổ Thần chết hết. La Hầu La ma tổ không xem như chết hẳn,
nhưng muốn sống lại phải chờ tịch diệt kiếp cuối cùng qua đi.
Đạo Tôn khác trong Đạo Quân điện như đám người Trọng Hòa Đạo Tôn lần lượt ngã
xuống, ứng kiếp đi. Đến nay trong chiến trường chỉ còn Luân Hồi Đạo Tôn, Nữ
Sửu Đạo Tôn là sống.
Trong vô nhân cấm khu, thực lực Nữ Sửu Đạo Tôn hoàn toàn bùng phát. Trong trận
ác chiến này Thiên Hi Thánh Nhân, Vân Dương Nguyên Quân, Nữ La Nguyên Quân
chết, chỉ còn lại thần hồn chôn trong vô nhân cấm khu.
Nữ Sửu Đạo Tôn bị nguy hiểm sắp bị chém.
Trận chiến này Vạn Vật Đạo Tổ dốc hết lực lượng ra đấu với Luân Hồi Đạo Tôn,
liều mạng chiến đấu. Hai tiên thiên chí bảo hủy thiên diệt địa, rốt cuộc Luân
Hồi Đạo Tôn bị áp chế.
Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn sừng sững trên cao.
Vô Cực Thiên Tôn lộ vẻ bất nhẫn:
– Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?
Vô Cực Thiên Tôn cao giọng nói:
– Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Nguyên Thủy Thiên Tôn đã thắng, tại sao
ngươi không chừa cho đường sống?
Giang Nam ngước lên nhìn hai Thiên Tôn, lắc đầu:
– Nếu ta thua thì các ngươi có khoan dung độ lượng không?
Vô Cực Thiên Tôn im lặng.
Đạo Không Thiên Tôn cũng lặng im.
Kiếp uy tịch diệt kiếp cuối cùng cuối cùng lớn đến không thể tưởng tượng, nếu
bọn họ thắng sao có thể khoan dung độ lượng? Bọn họ sẽ dốc hết sức chém chết
hết địch thủ, giảm thấp kiếp uy, giành đường sống cho mình.
Tồn tại cỡ Thiên Tôn không cần nói dối, dù có nói xạo cũng không lừa được
Giang Nam.
Đạo Không Thiên Tôn lên tiếng:
– Nguyên Thủy Thiên Tôn, tịch diệt kiếp cuối cùng của ngươi sắp đến, bây giờ
ngươi đuổi tận giết tuyệt không sợ khi tịch diệt kiếp cuối cùng bùng nổ sẽ có
người chứng tận cùng đại đạo, giết môn nhân đệ tử của ngươi và chính ngươi
sao?
Giang Nam lắc đầu, nói:
– Tận cùng đại đạo? Ta đang chờ người như vậy đã lâu, nếu các ngươi có thể
chứng tận cùng đại đạo rồi tính.
Lúc này Nữ Sửu Đạo Tôn hét to, bị đám người Chức Mẫu, Thanh Hư Đạo Nhân, Giang
Tuyết Tình giết chết, máu nhuộm vô nhân cấm khu.
Khóe mắt Vô Cực Thiên Tôn giật giật, gã hít sâu xoay người đi.
Vô Cực Thiên Tôn nói:
– Đạo Không đạo hữu, bây giờ không còn đường nào đó, chỉ có thể tu thành tận
cùng đại đạo trước khi tịch diệt kiếp cuối cùng đến.
Đạo Không Thiên Tôn thở dài, quay đi.
– Sảng khoái, sảng khoái!
Đột nhiên tiếng cười to của Luân Hồi Đạo Tôn vang lên:
– Có thể chết trong tay nhân vật như ngươi không uổng kiếp này! Vạn Vật Đạo
Tổ, tuy ngươi giết được ta nhưng không có nghĩa là đại đạo của ngươi thắng đại
đạo của ta. Trước khi đánh nhau với ngươi thì ta đã bị thương trọng trận với
đám Thái Nhất, Càn Nguyên.
Người tịch diệt kiếp cuối cùng đẫm máu, máu tươi hóa thành linh quang không
ngừng bay đi. Vạn Vật Đạo Tổ bị thương rất nặng. Trong lần va chạm cuối cùng,
hai người bộc phát hết lực lượng ra. Vạn Vật Đạo Tổ kỹ cao một bậc, đánh nát
đạo quả của Luân Hồi Đạo Tôn, nhưng gã cũng chịu đạo thương rất nặng.
Hai tồn tại siêu mạnh trong Đạo Tôn rốt cuộc phân thắng bại, cũng phân sinh
tử.
Đôi mắt Luân Hồi Đạo Tôn tối dần, nở nụ cười nhẹ nhõm, khẽ nói:
– Ta từng cho rằng mình có thể vượt qua bể khổ nhân gian này, vĩnh viễn không
kiếp không nạn, không rơi vào luân hồi. Bởi vậy ta mới đặt tên là luân hồi.
Nhưng ta thường thấy khuôn mặt các anh linh thời đại mình, giờ ta sắp hòa vào
dòng sông lịch sử, biến thành hình ảnh thời đại, gặp bọn họ…
Bùm!
Cơ thể Luân Hồi Đạo Tôn nổ tung thành nhiều mảnh linh quang tan biến.
Con rồng to hộc máu, thu Nguyên Dục Thái Cực Đồ về.
Vô Cực thánh địa bị phá hủy hoàn toàn. Trừ Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên
Tôn ra không còn ai sống sót.