Tương Khang cũng dốc hết sức.
Hai người đánh hết sức.
Tên ánh sáng của Lang Hiên Đạo Tôn bắn tới, trong phút chốc đã đến trước mặt
Tương Khang.
Tương Khang lấy túi tên xuống, giơ lên. Vang tiếng nổ điếc tai, mũi tên ánh
sáng Lang Hiên Đạo Tôn bắn ra bị thu vào trong túi. Uy lực mũi tên bộc phát,
túi tên đập vào ngực Tương Khang.
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, Tương Khang lảo đảo thụt lùi, mắtm iệng mũi tai trào
máu.
Phía đối diện, Lang Hiên Đạo Tôn hết sức né tránh nhưng khó thoát khỏi nhiều
tiễn quang. Trong khoảnh khắc cơ thể Lang Hiên Đạo Tôn cắm đầy mưa tên.
Lúc này Tương Khang lấy mũi tên của Lang Hiên Đạo Tôn ra khỏi túi, giương cung
bắn, cắm phập vào đầu gã.
Tương Khang hộc máu liên tục:
– Lòng ngươi không hoàn toàn đặt vào tiễn đạo, không thuần nhất như ta. Đạo
tiễn là phải dùng hết sức lực cả đời thấm nhuần nó, ngươi dám phân tâm nên
thua là cái chắc. Tuy nhiên ngươi rất lợi hại, mũi tên này gần như chấn vỡ đạo
quả của ta.
Tương Khang thu túi tên về, người chìm xuống đáp xuống đầu tường.
Tương Khang mạnh mẽ nâng tu vi trấn áp vết thương, liên tục bắn tên vào chiến
trường đối diện. Các Đạo Quân Đạo Tôn ị công kích, Thiên Quân cũng trúng tên
của Tương Khang.
Càn Khôn lão tổ thấy Tương Khang liên tục hộc máu thì nhíu mày nói:
– Tương Khang đạo hữu, ngươi bị thương rất nặng, hãy nghỉ ngơi giây lát đi.
Tương Khang không nói không rằng giương cung tên bắn. Mưa tên không bắn hụt,
các Thiên Quân phía đối diện bị bắn chết. Các Đạo Quân Đạo Tôn bị thương nặng,
Phục Sá giáo chủ cũng trúng mấy mũi tên bị Vân Dương Nguyên Quân đè đầu đánh.
May mắn lực phòng ngự của Huyền Hoàng bảo tháp ba mươi ba trọng thiên rất kinh
người, Phục Sá giáo chủ không bị đả kích trị mạng.
Phục Sá giáo chủ gầm lên:
– Nổi trống! Nổi trống!
Thân rắn quay quanh Huyền Hoàng bảo tháp ba mươi ba trọng thiên, dốc sức vận
chuyển bảo tháp. Đại quân lần thứ hai nổi trống.
Càn Khôn lão tổ đứng trên đầu tường, tự mình gióng trống trợ trận cho phe
mình. Sĩ khí hai bên tăng vọt, nhưng có thần tiễn của Tương Khang Đạo Tôn áp
chế, đại quân Phục Sá giáo chủ mới dâng lên khí thế đã bị đè xuống. Mưa tên
như ánh sáng như đao bắn các Đạo Quân Đạo Tôn phe địch không ngẩng đầu lên
được. Thiên Quân ở trong các đại trận vất vả sử dụng linh bảo do Đế Lân ban
tặng, hết sức bảo vệ thân mình, sợ mưa tên không biết từ đâu bay tới bắn chết.
Phục Sá giáo chủ tức giận quát to:
– Nổi trống!
Tiếng trống vang lên lần thứ ba, mới vang một nửa chợt nghe tiếng trống trầm
đục, các mặt trống bị mũi tên của Tương Khang bắn nát.
Chỉ giây lát có sáu, bảy Đạo Quân Đạo Tôn chết. Con rồng to, đám người Thánh
Ma Thiên Tôn chém chết bọn họ.
Phục Sá giáo chủ sợ hãi, ngước lên nhìn Tương Khang Đạo Tôn đứng trên đầu
tường. Tương Khang Đạo Tôn oai phong lẫm lẫm như chiến thần, một người thủ
quan đủ trấn áp hết thảy.
Phục Sá giáo chủ cắn răng nói:
– Hôm nay rút binh!
Đại quân lộn xộn, tiên ma tử thương nhiều không đếm xuể. Các Thiên Quân không
điều khiển đại quân được, trận thế sụp đổ, tướng sĩ chạy tứ tán. Thiên Quân
bất lực.
Đối diện đại quân đánh lén xông đến, Phục Sá giáo chủ tự mình đoạn hậu, vất vả
đấu với đám Thánh Ma Thiên Tôn, Lê Hoa Thánh Mẫu, Vân Dương Nguyên Quân. Người
Phục Sá giáo chủ đẫm máu.
Trận chiến này ức vạn đại quân phe Phục Sá giáo chủ có bốn phần chết. Các thủ
lĩnh Thiên Quân bị thương hơn trăm người. Bốn mươi mấy Đạo Quân Đạo Tôn thì
mười sáu người chết, đa số chết trong bụng con rồng to. Thương vong nặng nề,
đại quân Phục Sá giáo chủ bị truy sát không biết bao xa mới cắt đuôi kẻ địch
được.
Phục Sá giáo chủ thu gom tàn binh, chợt nhớ đến Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân,
thầm la hỏng rồi.
– Nguy rồi! Huyền Đô sư huynh bị kẹt tại đó, không biết sống chết thế nào.
– Hiện giờ chỉ nghe theo mệnh trời vậy. Huyền Đô sư huynh, không phải ta
không cứu sư huynh, nếu ta cứu thì thống soái ba quân ta đây cũng rơi vào
trong đó, đại quân không ai điều khiển.
Đằng trước hùng quan thứ nhất Đại La Thiên vang tiếng reo hò.
– Thắng, rốt cuộc thắng!
Vân Dương Nguyên Quân xông lên cười với Tương Khang Đạo Tôn:
– Lần này toàn nhờ thần tiễn của ngươi tránh cho toàn quân bị diệt. Tốt lắm,
đứng ngây ra đó làm gì? Cái tên Phục Sá sớm bị ngươi hù chạy… Tương Khang?
Tướng sĩ reo hò phát hiện có điều lạ. Tương Khang Đạo Tôn mắt trợn tròn,
giương cung, giữ nguyên bộ dạng này không nhúc nhích.
Tương Khang Đạo Tôn và Lang Hiên Đạo Tôn chiến đấu, tuy thắng nhưng là thắng
thảm. Tương Khang Đạo Tôn bị mũi tên cuối cùng gần như chấn vỡ đạo quả, nếu gã
dừng chiến đấu, điều dưỡng trị thương, chữa lành đạo quả thì còn giữ mạng sống
được.
Tương Khang Đạo Tôn cứ đứng trên đầu tường liên tục bắn tên áp chế đại quân
Phục Sá giáo chủ, dốc hết sức lực làm đạo quả trong cơ thể vỡ nádt, thân chết
đạo tiêu.
Vân Dương Nguyên Quân ngẩn ngơ, sửa sang vạt áo vái Tương Khang:
– Tiễn đạo hữu.
Trong ải không khí bi thương, các tướng sĩ vái, giọng ồm ồm như sấm:
– Tiễn đạo hữu!
Mười sáu Đạo Tôn Thiên Môn lại thiếu một người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa chấn động dữ dội. Thiên địa hiện ra trong không trung, là thế giới
tạo hóa biến ra từ tiên đình tạo hóa của Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân. Bây giờ
thế giới tạo hóa bị Tịch Ứng Tình đánh thủng nên nó lộ ra trước ải.
Tịch Ứng Tình, Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân ác chiến dữ dội, khó phân chia. Càn
Khôn lão tổ nhìn đám người Thánh Ma Thiên Tôn, con rồng to. Rồng khó hiểu,
Thánh Ma Thiên Tôn hiểu ý, lao ra ải hướng tới Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân.
Tịch Ứng Tình rống to:
– Không được lại đây! Là cuộc chiến của ta và sư phụ, không cho ai nhúng tay
vào!
Đám người Thánh Ma Thiên Tôn do dự, dừng bước, dẫn đại quân bao quanh chiến
trường. Dù Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân giết Tịch Ứng Tình cũng không thoát khỏi
bọn họ vây công, sẽ bị các báu vật đánh chết.
Lúc này đại quân khá dưới tay Đế và Tôn do Thái Nhất Đạo Tôn dẫn đầu mang theo
bốn mươi Đạo Quân Đạo Tôn, nhân mã rầm rộ công kích hùng quan khác của Đại La
Thiên.
Trên hùng quan, đám người Vạn Vật Đạo Tổ, Khổ Hạnh giáo chủ, Kế Đô ma tổ đứng
sừng sững, dẫn mấy chục Đạo Quân Đạo Tôn ngăn cản. Sa Môn đại giáo và cá Thiên
Quân, Tiên Vương, Tiên Quân Đại La Thiên cùng ra trận. Trong Thiên Quân mạnh
nhất là đám Giang Tuyết, Đạo Vương, Bình Thiên, Tinh Quang, Minh Thổ, Tịch
Trọng, Nhạc Ấu Nương đều có mặt.
Trận thế nơi này khác với bên Càn Khôn lão tổ. Muôn sông nghìn núi, sao trời
rậm rạp. Các đại quân đứng đầy núi sông, Thiên Quân trấn thủ luyện thành đại
trận, đầu đuôi nối nhau, vừa công vừa thủ.
Người bày ra đại trận này là Viên Thái lão nhân, cũng là thống lĩnh đại trận.