Giang Nam thản nhiên nói:
– Đạo hữu, ngươi có thể xem cảnh này là cơn mơ, cũng có thể cho rằng nó là sự
thật. Đạo hữu, sau khi ta vào quá khứ nếu không chết e rằng rơi vào ngộ đạo
huyền diệu. Nên ta cần đạo hữu để lại thần thông bất diệt trong thời đại
nguyên khởi, kéo dài đến thời đại tiên đạo mới bùng nổ để thức tỉnh ta.
Đế Giang hoảng sợ hét thất thanh:
– Thiên Tôn, một thần thông để lại ngàn ức năm, trong đó qua nhiều lần đại
tịch diệt, làm sao lưu trữ lâu như vậy được? Cảnh giới của ta chưa từng đến
nguyên thủy, không thể giữ thần thông lâu đến vậy.
Giang Nam đứng lên, vung tay, dòng thời gian tái hiện. Giang Nam cất bước đi
vào dòng thời gian, chuẩn bị tự hủy đạo hạnh, bị thương bản thân, quay về quá
khứ.
Giang Nam đi qua bốn mươi bảy ức năm thời đại tiên đạo, ngoái đầu nhìn Đế
Giang ở tận cùng thời gian. Giang Nam búng tay, một cái chuông to chậm rãi bay
vào trán Đế Giang.
– Đạo hữu, hãy mang thần thông này của ta về thời đại nguyên khởi, tương lai
có lẽ hai tay sẽ gặp lại tại đây.
Đế Giang cảm thấy thân bất do kỷ, như rơi vào vòng xoáy lớn, không ngừng rơi
xuống.
Đế Giang cao giọng quát:
– Nếu có thể thì xin Thiên Tôn cứu Thiên phi…!
Thật lâu sau chợt nghe thanh âm vô cùng già nua vang lên sâu trong linh hồn Đế
Giang.
– Giang Thái Khư, tỉnh lại.
Đế Giang bừng tỉnh, mở mắt ra. Đế Giang thấy mình ở trong Đạo Quân điện, mới
rồi nhập mộng sống động như thật, tái hiện rõ ràng.
– Là thật sự xảy ra hay chỉ là cơn mơ?
Đế Giang ngồi trước đại điện nhìn đằng trước. Phía trước Đạo Quân điện, thời
đại nguyên khởi không ngừng phát triển.
Đế Giang nghĩ kỹ lại hình ảnh tận cùng thời không, cảm thấy giấc mơ dần mơ hồ,
khuôn mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn nhòe dần, không nhớ nổi nét mặt. Cảm ngộ tận
cùng đại đạo Nguyên Thủy Thiên Tôn truyền cho đều biến thành đạo âm ù vang, Đế
Giang không nghe được câu nào.
Đế Giang khó hiểu lẩm bẩm:
– Rốt cuộc là quá khứ không thể thay đổi, thời gian xóa ký ức của ta hay thật
sự chỉ là giấc mơ?
Đế Giang buồn bã nói:
– Gần đây ta cầu đạo sốt ruột, càng lúc càng không phân rõ giữa giấc mơ và
thực tế.
Đế Giang đột nhiên cảm giác trán nóng lên, một cái chuông to bay ra khỏi treo
dưới mái Đạo Quân điện.
Đế Giang kinh ngạc, ngơ ngác nhìn cái chuông to, cảm thấy như nằm mơ.
– Chẳng lẽ hình ảnh kia là thật?
– Chẳng lẽ ta đúng là ở tận cùng thời không tương lai gặp một vị tồn tại,
thấy người kia xả thân, xá đạo cũng quyết quay về quá khứ, Nguyên Thủy Thiên
Tôn?
Đế Giang giật mình nhìn cái chuông to dưới mái hiên, đầu óc ù đặc.
Thật lâu sau Đế Giang thở hắt ra:
– Không biết Nguyên Thủy Thiên Tôn có sống trở về quá khứ được không. Ký ức
giấc mơ kia ngày càng mơ hồ, chắc thời gian định xóa mất, không lâu sau ta sẽ
quên đi.
Công Dã Càn bước tới hỏi:
– Thái Khư, là giấc mơ gì? Nguyên Thủy Thiên Tôn gì?
Đế Giang há mồm nói đoạn cảnh tượng sau khi nhập mộng, đột nhiên não trống
rỗng, chỉ có ấn tượng mơ hồ.
Đế Giang suy tư thật lâu mới nói:
– Lần này ta nhập mộng trông thấy tương lai làm người ta vô cùng tuyệt vọng.
Tất cả hủy diệt, chỉ mơ hồ nhớ mảnh đất thời gian và không gian hủy diệt có
một lão nhân rất bi thương, hắn nói không muốn bi kịch xảy ra.
– Đó chỉ là cơn mơ kỳ lạ.
Công Dã Càn lắc đầu, nói:
– Nào, ngươi và ta hãy đi ra sau Đạo Quân điện tìm xem, thử coi có thể kích
phát tiềm năng cuối cùng của hai ta, tham ngộ tận cùng đại đạo không. A? Cái
chuông này là ngươi mới luyện sao? Lạ thật, tại sao gõ không vang? Thái Khư,
ngươi luyện hỏng sao? Có cần ta đánh thức đạo hữu khác giúp ngươi luyện chế
lại không?
Đế Giang ngước nhìn cái chuông dưới mái Đạo Quân điện, ký ức càng mơ hồ. Giấc
mơ lần này vô cùng quan trọng với Đế Giang, nhưng khi gã tỉnh lại đã quên mất.
Đối với Đế Giang sáng tạo lấy mộng nhập đạo thì chuyện này không thể xảy ra,
nhưng gã thật sự quên, quên mất giấc mơ này.
Trong lòng Đế Giang có một thanh âm nói với gã rằng không thể đụng vào cái
chuông này, tuyệt đối không thể.
– Cứ đặt ở đây đi.
Đế Giang đi trước đến đằng sau Đạo Quân điện, nói:
– Có lẽ tương lai sẽ hữu dụng.
Lần này đánh nhau, hai người vất vả chiến đấu không biết bao nhiêu vạn năm
nhưng vẫn không lĩnh ngộ được tận cùng đại đạo.
Đế Giang, Công Dã Càn mệt mỏi ngồi trước tịch diệt kiếp cuối cùng, rất buồn
bã.
Đế Giang thẫn thờ:
– Nữ nhi của ta đã chết.
Chốc lát sau Đế Giang chua xót nói:
– Giang Ái Quỳnh chết trong thời đại nguyên khởi, ta không làm được gì. Lần
này nhập mộng vì ta muốn ở trong mộng ôn lại ngày tháng cùng nàng. Nhưng ta
không mơ thấy Giang Ái Quỳnh, ta thậm chí không nhớ mình mơ được gì.
– Huyền tôn của ta đã chết, Thiên Sơ, Hoàng Thệ lần lượt tọa hóa. Mấy năm nay
ta thường nhập mộng, gặp lại bọn họ trong đó. Có khi ta thấy Quỳnh Hoa, thấy
những người ta yêu.
– Thỏ già, tận cùng đại đạo có lẽ chỉ là một truyền thuyết.
Lòng Công Dã Càn rung lên nhìn Đế Giang, khiêm khắc nạt:
– Giang Thái Khư, ngươi định từ bróao? Ngươi đã quên những sinh linh, đạo hữu
thời đại nguyên đạo chủ động xả thân chịu kiếp, để lại cơ hội sống cho chúng
ta sao? Đây là vì cái gì?
Đôi mắt Đế Giang ngày càng sáng:
– Không phải từ bỏ mà là ta không muốn tiếp tục như thế này.
Đế Giang bình tĩnh nói:
– Đạo hữu, chúng ta không thể chứng tận cùng đại đạo có lẽ vì chưa dốc hết
sức ra, không đánh đối phương bằng hết sức của mình, không kích phát ra tất cả
tiềm năng. Bây giờ thời đại nguyên khởi sắp bị diệt, ta không chờ được nữa,
còn ngươi?
Công Dã Càn im lặng thật lâu, bỗng cười nói:
– Ta muốn trở về chào từ biệt Nguyên Thanh.
Đế Giang đứng lên nói:
– Chúng ta cùng về đi, ta muốn nói với Thiên Tú là mấy năm nay ta luôn yêu
nàng ta. Nguyện sau khi ta chết, vũ trụ già đi nhưng nàng vẫn sống.
Hai người sóng vai đi chung.
Biểu tình Công Dã Càn trầm trọng nói:
– Đế Giang, có lẽ đây là trận đánh cuối cùng của hai ta.
– Đúng, trận chiến cuối cùng. Từ nay trong hai ta sẽ có một người trở thành
dĩ vãng.
Đế Giang từ biệt với Thiên Phi Đạo Tôn.
Thiên Phi Đạo Tôn sửa lại quần áo Đế Giang, vuốt tóc bạc bên thái dương, khẽ
hỏi:
– Khi nào trở về?
– Khi nào trở về? Ta cũng không biết…
Đế Giang nhìn Công Dã Càn, gã đang từ biệt Nguyên Thanh Đạo Mẫu. Hai người đi
ra Đạo Quân điện.
Thiên Phi Đạo Tôn chạy theo. Nhìn bóng lưng hai người, hét to:
– Ta chờ ngươi ở đây, nhất định phải quay về!
Đế Giang cùng Công Dã Càn đi xa, phất tay cười nói:
– Ta sẽ quay về!
Đế Giang đột nhiên dừng bước nhìn cái chuông to dưới mái Đạo Quân điện, mơ hồ
nhớ ra điều gì rồi lại không nhớ gì hết.
Đế Giang thuận miệng cười nói:
– Nếu ta không quay về, nàng chờ ta, khi tiếng chuông vang lên nàng sẽ thấy
ta trong tương lai. Thiên Tú, sống sót đi, mãi đến tận cùng thời gian.
Thiên Phi Đạo Tôn đứng dưới chuông Đạo Quân điện, ngơ ngẩn tiễn bọn họ rời đi.