Giang Nam mở cửa, đôi mắt lạnh lẽo dõi nhìn, chỉ thấy Mộc Tần Nam đang dương
dương tự đắc khoe khoang với mấy tên công tử trẻ tuổi quần áo lụa là, có lẽ
những người này đều có xuất thân không tầm thường, địa vị và thân phân không
thua kém Mộc Tần Nam, đều là thế gia đệ tử của các gia tộc lớn ở Kiến Vũ Quốc,
đặc biệt là vị thanh niên đi đầu, thân mặc hoàng bào, cử chỉ ung dung, khí độ
phi phàm rất dễ gây chú ý, tuy nhiên sắc mặt lại hơi tái nhợt như đang mắc
bệnh, chính là người cất bước nặng nề mà Giang nam nghe được, người mà Mộc Tần
Nam gọi là tứ hoàng tử.
Mộc Tần Nam mới sáng sớm đã dẫn nhiều thế gia đệ tử như vậy đi vào nơi ở của
Giang Nam, hiển nhiên là đang muốn thị uy, theo đó thừa thắng xông lên hạ nhục
Giang Nam, khiến cho Giang Nam không bao giờ dám ngẩng mặt đầu lên trước mặt
hắn nữa.
Những tên thế gia đệ tử kia thấy Giang Nam đi ra khỏi cửa thì lập tức có kẻ lộ
ra vẻ xem thường, có tên thì hả hê, cũng có kẻ mang theo ánh mắt đồng tình
thương cảm.
Chỉ có vị tứ hoàng tử kia khi thấy Giang Nam thì trong ánh mắt hiện lên một sự
kinh ngạc, hắn bước nhanh đến phía trước, chắp tay cười nói: “Tiểu vương Tô
Hoảng, bái kiến Giang huynh.”
“Tử Xuyên bái kiến tứ hoàng tử.” – Giang Nam không kiêu ngạo, không xiểm nịnh,
chắp tay hoàn lễ.
Sắc mặt Tô Hoảng nhu hòa, cười nói: “Tiểu vương thể trạng suy nhược, nhiều
bệnh tật, hiện học luyện đan, sống nhờ vào phủ Dược vương, Giang huynh không
cần đa lễ. Giang huynh ngược lại rất độ lượng, vậy mà có thể nhẫn nhịn tới bây
giờ, nếu đổi lại là tiểu vương, chỉ sợ đã không nhịn được rồi. Giang huynh, ta
giới thiệu với ngươi, vị này chính là Lộ Chung Tường, Lộ công tử của phủ Lộ
hầu.
Giang Nam nhìn về phía Lộ Chung Tường, chắp tay thi lễ, Lộ Chung Thường nhìn
qua hơn hai mươi tuổi, thần thái kiêu căng, hắn ừ mũi một tiếng, hiển nhiên
không hài lòng với Giang Nam.
“Hai vị này là Thiên Minh, Thiên Vũ phủ Thượng vương, đều là cao thủ võ đạo
khó gặp” – Tô Hoảng tiếp tục giới thiệu, cười cười nói.
Huynh đệ Thượng Thiên Minh và Thượng Thiên Vũ, một béo một gầy đứng sánh vai
với nhau, mỉm cười nói: “Không dám, tứ hoàng tử, vị Giang lão đệ này bất quả
chỉ là một nạn dân chạy nạn, tại Kiến Vũ Quốc chúng ta chỉ là một nhân vật nô
tài, tứ hoàng tử cần gì phải hạ thân phận như vậy?”
Người còn lại cũng có địa vị rất lớn, chính là đường huynh Nhạc Phong của Nhạc
Linh Nhi, từ đầu vẫn giữ khí độ, không hề ỷ lại thân phận của mình.
Trong lòng Tô Hoảng bây giờ rất khó chịu, người khác nhìn không ra nhưng hắn
có thể nhận ra sự cường đại, lợi hại của Giang Nam. Ở đây ngoại trừ hắn ra
không ai là đối thủ của Giang Nam, vì thế hắn mới long trọng giới thiệu Giang
Nam với mọi người, tuy nhiên mấy tên đệ tử thế gia này đều tâm cao khí ngạo,
không thấu hiểu tình hình, bọn hắn nghe Mộc Tần Nam thua trong tay Giang Nam,
bị tên nhà quê kia làm nhục nên thái độ đối với Giang Nam không hề thân thiện.
Mộc Tần Nam thấy Tô Hoảng rất thân thiết với Giang Nam, trong lòng cực kì khó
chịu, vị tứ hoàng tử này sống ở phủ Dược vương đã lâu, trời sinh tính tình
lãnh đạm, với ai cũng hờ hững, cho dùng chính mình nịnh nọt cũng chưa từng
được Tô Hoảng ưu ái, không ngờ rằng chỉ lần đầu gặp Giang Nam, Tô Hoảng đã chủ
động cúi người kết giao.
Mấy vị đệ tử thế gia khác cũng rất kinh ngạc, Tô Hoảng thân là tứ hoàng tử của
Kiến Vũ Quốc, chẳng những tu vị rất mạnh mẽ, là nhân vật số một số hai trong
lớp thanh niên, tâm cao khí ngạo vô cùng, rất ít chủ động kết giao với người
khác, vậy mà lại chủ động kết giao với một tên di dân chạy nạn như Giang Nam.
Mộc Tần Nam tiến lên, nghênh nghênh mặt nhìn Tần Nam, cười lạnh nói: “Giang
lão đệ tối qua ngủ có ngon chứ, thương thế có tái phát hay không vậy?”
“Làm càn!”
Giang Nam khuôn mặt vốn vẫn tươi cười, nghe hắn nói như vậy thì đột nhiên lạnh
mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai, Giang lão đệ là tên mà ngươi có tư cách gọi
như vậy sao?”
Mộc Tần Nam ngạc nhiên, máu xông lên tới não, sắc mặt đỏ lựng lên, khuôn mặt
tuấn tú đã hơi biến dạng, hắn ác độc nói: “Tên họ Giang kia, ngươi vừa nói
gì?”
Giang Nam cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Ta nói ngươi đấy! Sao nào, Mộc
công tử không phục sao?”
Tô Hoảng lộ vẻ kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Giang Nam là người ẩn nhẫn, nhưng
lại không ngờ rằng Giang Nam lại bộc phát ra vào đúng thời điểm này, làm bẻ
mặt Tần Nam ngay trước mặt mọi người khiến cho hắn khó lòng chịu nổi, thầm
nghĩ: “Ta vốn tưởng vị Giang huynh có thể nén giận, không ngờ hắn cũng là một
người cá tính, người này có thù tất báo, chỉ có thể kết giao, không thể đắc
tội
Bọn người Lộ Chung Tường, Thượng Thiên Minh, Thượng Thiên Vũ thấy Giang Nam
làm nhục Mộc Tần Nam như vậy trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc, sự việc Mộc Tần
Nam làm nhục Giang Nam trước mặt Nhạc Linh Nhi hôm qua bọn hắn cũng sớm nghe
qua, cũng biết thực lực tu vị của Giang Nam kém xa Mộc Tần Nam, bị Tần Nam
đánh cho thừa sống thiếu chết, thật không ngờ lá gan của cái tên nạn dân này
lại lớn vậy, dám vuốt râu hùm Mộc Tần Nam.
“Có những tên vốn không biết chữ chết viết như thế nào.”
Lộ Chung Tường nghe vậy cười lạnh: “Không có thực lực lại còn ngang ngược, nói
càn, không trách được tại sao hôm qua Mộc huynh ra tay với ngươi. Tính tình
Mộc huynh khá tốt mới không đánh chết ngươi tại chỗ, nếu là ta thì ngươi sớm
trở thành một thi thể từ lâu rồi.”
Giang Nam bễ nghễ nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi là cái thứ gì chứ?”
Lộ Chung Tường giận dữ, đang muốn tiến lên thì Mộc Tần Nam với sắc mặt âm trầm
đưa tay ngăn hắn lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lộ huynh, đây là chuyện của
ta, để ta tự mình giải quyết.”
Lộ Chung Tường trừng đôi mắt giận dữ nhìn Giang Nam, cắn răng nói: “Mộc huynh,
không được đánh chết hắn, ta còn cần thứ để tiết giận, ta muốn hắn hối hận vì
đã sinh ra trên thế gian này.”
Nhạc Phong chần chừ một lúc nhưng cũng không có lên tiếng, thầm nghĩ: “Đường
muội Linh nhi vốn là quận chúa phủ Dược vương, thân phận cao quý ra sao, vị
Giang công tử này dù sao cũng chỉ là một người nạn dân, không quyền không thế,
không đáng vì hắn mà đắc tội với Mộc Tần Nam. Đành phải để cho hắn chịu khổ
một ít, sau khi Mộc Tần Nam hả giận, mình cứu hắn cũng chưa muộn, cũng xem như
báo ân cho hắn.”
Sát cơ trong mắt Mộc Tần Nam bắn ra bốn phía, hắn bước nhanh về phía trước,
nhe răng cười nói: “Tên họ Giang này, trận giáo huấn hôm qua ta đã hạ thủ lưu
tình, tha ngươi một mạng. Lần này là ngươi tự mình tìm chết, không trách ta
được!”
Trong mắt Giang Nam lóe lên một tia sáng, mỉm cười nói: “Nghe nói Kiến Vũ Quốc
dùng võ lập quốc, tôn trọng cường giả, ngươi muốn chứng minh mình là gì trong
mắt của ta vậy thì cần phải bày ra năng lực, thứ năng lực có thể khiến ta
phục, kính nể.”
“Đúng là nên như vậy.”
Mộc Tần Nam nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt trở nên dữ tợn, hắn thi triển
chân khí thần mộc đánh ra chiêu mạnh nhất “Vô Biên Lạc Mộc Tiêu Tiêu Hạ”, chân
khí hóa thành lá rụng bay tán loạn, khung cảnh thê lương tiêu điều, hắn nhe
răng cười nói: “Ngươi muốn mang nhục thêm lần nữa, vậy ta thành toàn cho
ngươi. Tuy nhiên lần này ngươi lại không may mắn như trước, ta muốn đánh cho
ngươi dở sống dở chết, bóp nát xương cốt toàn thân, cho ngươi gào rú vì đau
đớn cho tới chết.”
Trong lúc nói chuyện thì chân khí thần mộc đã tích tụ tới uy lực lớn nhất, Vô
Biên Lạc Mộc Tiêu Tiêu hạ được hắn xuất ra tới mức xuất thần nhập hóa, thậm
chí khiến cho Tần Mộc Nam cảm thấy khá tự đắc: “Một chiêu này trước giờ ta
chưa bao giờ sử dụng, tiểu tử học Giang kia ắt hẳn phải chết…”
Hắn còn đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang lên,
một bàn tay đón lấy những chiếc lá bay đầy trời, chân khí từ lòng bàn tay hóa
thành một con giao long đang giương nanh múa vuốt, nó rung rùi đắc ý, hô phong
hoán vũ, một tiếng “ba” vang lên lập tức quét sạch vô số lá rụng đang bay khắp
trời.
Một chiêu đắc ý nhất, uy lực lớn nhất lại bị bàn tay kia phá hủy hoàn toàn,
không sót lại chút gì.
Ba!
Giang Long lóe lên một cái, lại hóa thành hình bàn tay tát mạng lên mặt Mộc
Tần Nam.
A!
Mộc Tần Nam kêu lên thảm thiết, một chưởng kia khiến thân thể của hắn bị đánh
văng lên, xoay tròn trên không trung như một con quay, sau khi bay được mấy
trượng thì đập mạnh vào vách tường khiến cho vách tường sụp hẳn một bên.
Nhạc Phong ngây ngốc nhìn tình huống vừa diễn ra, hắn vốn định chờ lúc Giang
Nam bất lực thì xuất hiện ngăn cản hai người, không ngờ tình huốn lại hoàn
toàn đảo ngược, Mộc Tần Nam tiếp không nổi một chiêu đã bị Giang Nam trực tiếp
tát ột cái văng đi.
Bọn người Lộ Chung Tường, Thượng Thiên Minh cũng ngẩn người, không ngờ rằng kẻ
bại không phải Giang Nam mà là Mộc Tần Nam. Mộc Tần Nam không những thất bại,
mà còn thất bại thảm hại, thể diện không còn lại chút gì.
Trước mặt mọi người bị một tát đánh bay, việc này nhục nhã ra sao chứ, quả
thật so còn khó chịu hơn nhiều so với việc giết chết hắn.
Mắt tứ hoàn tử Tô Hoảng sáng ngời, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ tình
hình lại trở nên như vậy. Mộc Tần Nam vốn lắm mồm, ưa khoe khoang, sớm đã ngồi
lê việc làm nhục Giang Nam. Lần này hắn cùng mấy vị đệ tử thế gia khác đến đây
cũng chỉ muốn làm nhục Giang Nam một lần nữa trước mặt mọi người, không ngờ
lại được Giang Nam trả lại cho gấp đôi.
“Thú vị, thật là thú vị…” – Tô Hoảng nháy nháy cặp mắt sáng ngời, nói thầm một
tiếng rồi nhìn về Giang Nam tràn đầy tò mò.
“Ta muốn giết ngươi!”
Từ trong đống đất đá truyền ra tiếng gào thét của Mộc Tần Nam, chỉ thấy khói
bụi bốc lên bốn phía, Mộc Tần Nam từ trong đống đất đá nhảy ra, một nửa mặt bị
sưng giống hệt đầu heo, một mắt bị sưng húp khiến cho nó trông như một đường
kẻ nhỏ, một con còn lại thì lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, hắn tung người
đánh tới Giang Nam, lạnh lùng nói: “Tiểu tử thúi, xem ta băm thây ngươi thành
vạn đoạn.”
Ba!
Hắn còn chưa vọt tới trước mặt Giang Nam thì lại bị ăn thêm một cái tát nữa
trên mặt khiến cho hén té văng ra mấy trượng, lần này Giang Nam đánh vào bên
mặt còn lại của hắn khiến cho nó cũng lập tức sưng phồng như đầu heo.
Mộc Tần Nam giàn giụa nước mắt, đây là lần đầu trong đời hắn bị làm nhục như
vậy, thậm chí hắn đã nghĩ tới cái chết, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, đang
muốn liều mạng cùng Giang Nam một lần nữa thì đột nhiên trước mặt tối sầm lại,
một bàn chân to dẫm mạnh lên mặt hắn, cho dù hắn giãy thế nào cũng không thể
dứng dậy nổi.
“Mộc huynh, ta đã nói rồi, ngươi là cái thứ gì chứ, sao rồi, ngươi vẫn còn
không phục sao?” – Giang Nam hơi dùng sức, bàn chân như giẫm toàn bộ đầu của
Tần Nam ấn vào trong bùn đất
Trong lòng bọn người Lộ Chung Tường ,Thượng Thiên Minh phát lạnh, không khói
thẩm nhủ: “Cuối cùng hôm qua bị làm nhục là tên tiểu này hay là Mộc Tần Nam?
Tên tiểu tử này mạnh như vậy thì làm sao Mộc Tần Nam có thể làm nhục được hắn
chứ…”
Nhạc Phong thấy thế thầm than trong lòng: “Mộc Tần Nam xem như xong, bị tát
tai hai cái trước mặt mọi người, còn bị dẫm nát dưới chân, chỉ sợ cả đời này
đừng mong ngẩng đầu lên…”
Mộc Tần Nam lửa giận công tâm, dù sống chết giãy giụa thế nào cũng không thoái
khỏi bàn chân của Giang Nam, vừa tức giận vừa xấu hổ, hai mắt hắn trắng dã,
miệng sùi bọt mép, ngất đi.
Đến lúc này bọn người Thượng Thiên Minh, Lộ Chung Tường không còn dám khinh
thường Giang Nam một chút nào.
Giang Nam nâng chân lên tha cho Mộc Tần Nam, sau đó tiến về phía Lộ Chung
Tường khiến hắn không khỏi cảm thấy bối rối, trong lòng tuy sợ nhưng vẫn mạnh
miệng: “Tên họ Giang kia, ngươi muốn gì?”
“Ta muốn gì?”
Giang Nam cười nói: “Không phải vừa rồi ngươi nói ta càn rỡ, ngang ngược,
không biết sống chết, muốn đích thân giáo huấn cho ta sao? Vậy hôm nay ta
ngang ngược, càn rỡ một lần vậy.”
Khóe mắt Lộ Chung Tường co lại, run run, lạnh lùng nói: “Ta là đệ tử phủ Lộ
hầu, còn ngươi chỉ là một tên nạn dân, dám đắc tội ta ngươi sẽ chết mà không
biết tại sao…”
Vừa dứt lời hắn liền bị Giang Nam nện một quyền vào mặt khiến cả người văng
đi, gãy mũi, máu cùng nước mắt theo đó giàn giụa tuôn tràn.
“Cái gì mà cái gì!”
Giang Nam thu hồi nắm đấm, lạnh lùng nói: “Ta vừa rồi đã hạ thủ lưu tình, nếu
không một quyền vừa rồi đã đập nát đầu ngươi chứ không phải chỉ là cái mặt của
ngươi. Cút.”
Lộ Chung Tường nuốt lấy ngụm máu tươi đang tràn lên cổ họng, trợn ánh mặt ác
độc nhìn Giang Nam, không hề che giấu sự phẫn nộ và sát cơ, hắn nén giận vị
lấy Mộc Tần Nam rời đi.