“Đợi chút”
Sắc mặt Mộc Tần Nam thoáng lạnh lẽo nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại như
bình thường, thản nhiên nói: ” Quận chúa, con rắn gân hồng vảy vàng cũng không
phải là loại yêu vật gì mạnh mẽ, giết chết nó cũng chưa thể coi là có bản lĩnh
gì. Nếu như là ta thì việc giết con rắn gân hồng vảy vàng cũng dễ như trở bàn
tay vậy! Hơn nữa …”
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Giang Nam, cười lạnh nói: “Lai lịch vị
huynh đài này không rõ ràng, tiếp cận với công chúa chỉ sợ là có mưu đồ gây
rối, Giang Tử Xuyên, rốt cuộc ngươi tiếp cận công chúa vì mục đích gì?”
Lông mày Nhạc Linh Nhi khẽ cau lại, nói với vẻ không vui: “Mộc công tử, Tử
Xuyên là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi nói như vậy không phải quá vô lễ hay
sao?”
Giang Nam nghe vậy liền cảnh giác, hắn sớm cảm giác được trên người Tần Nam
phát ra một loại địch ý, chỉ là hắn rốt cuộc không rõ mình làm gì đắc tội với
người này.
“Quận chúa, người ra giang hồ chưa lâu, không thể hiểu được nhân tâm hiểm ác
ra sao.”
Mộc Tần Nam mở ra cây quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy từng trận gió mát, lạnh
lùng nói: “Quận chúa, người là nữ nhi của Dược vương, ở bên ngoài kia có không
biết bao nhiêu tên đạo chích có ý đồ tiếp cận người hòng mưu lợi.!”
Hắn gặp Nhạc Linh Nhi và Giang Nam trong lúc hai người đang trong tình trạng
mập mờ nên trong lòng Mộc Tần Nam cực kỳ không vui, Nhạc Linh Nhi xinh đẹp
kiều diễm, là mỹ nữ nổi danh Kiến Vũ Quốc, lại là con gái của Dược vương, nếu
như có thể lấy được trái tim nàng, cưới nàng làm vợ thì hắn sẽ có được vinh
hoa phú quý vô cùng vô tận.
Khi đó hắn chẳng những có thể đạt được những loại linh đan thần kỳ, mà địa vị
của hắn trong Mộc Vương phủ cũng sẽ tăng lên, nói không chừng còn có thể trở
thành Mộc vương tiền nhiệm!
Hắn gần như hao hết tâm cơ trên người Nhạc Linh Nhi nhưng thủy chung vẫn không
lọt được vào mắt xanh của nàng, ngược lại cái tên tiểu tử không biết từ đâu
chui ra đi cùng với Nhạc Linh Nhi này lại cười cười nói nói với nàng, cái này
rõ ràng là nẫng tay trên của hắn nên hắn tự nhiên là không thể nhẫn nhịn mà
chấp nhận chuyện này được.
Giang Nam không hề nhíu mày, thản nhiên nói: “Không biết Mộc huynh có điều gì
chỉ giáo?”
Mộc Tần Nam giống như cười mà không phải cười: “Ngươi bất quá chỉ là nạn dân
chạy nạn, thân phận không có, địa vị cũng không, chỉ xứng làm nô tài, hạ nhân
mà thôi. Mà thân là nô tài thì việc bảo vệ chủ nhân là nghĩa vụ, ngươi cứu
được quận chúa coi như là hoàn thành nghĩa vụ của mình mà thôi. Ngươi nếu thức
thời thì nên lăn ra xa chút, ta cùng quận chúa là thân phận gì, nói với ngươi
vài câu cũng đã là phúc tám đời rồi. Tuy nhiên Kiến Vũ Quốc dùng võ lập quốc,
vô cùng tôn trọng cường giả, con rắn gân hồng vảy vàng chết trên tay của người
như vậy chứng tỏ ngươi cũng là một cao thủ.”
Mộc Tần Nam nói với vẻ mặt đầy châm chọc thách thức: “Chỉ cần ngươi có thể
tiếp được một chiêu của ta mà không chết thì ta sẽ ban thưởng cho ngươi, đồng
thời ta hứa sẽ cho ngươi đi theo bên cạnh ta cùng quân chúa.”
Lúc này Nhạc Linh Nhi nói với giọng điêu cực kỳ tức giận: “Mộc công tử, đây
không phải là Mộc vương phủ của ngươi mà là Dược Vương phủ của ta, việc Tử
Xuyên đi hay ở lại còn không đến lượt ngươi lên tiếng. Tử Xuyên, chúng ta đi,
không cần phải để ý đến hắn!”
Trong mắt Mộc Tần Nam lóe lên hàn quang, nội tâm hắn lúc này đã xuất hiện sát
cơ. Hắn liền tung một chưởng đánh về phía Giang Nam, chân khí tỏa ra từ chiêu
này khiến không gian xung quanh xuất hiện dị tượng, lá rụng, gió thổi đầy
trời, đây đúng là một trong những môn tuyệt học của Mộc Vương phủ, Vô Biên Lạc
Mộc Tiêu Tiêu Hạ!
Chân khí của hắn có thể so sánh với các cao thủ võ đạo, đạt đến trình độ có
thể phóng xuất ra bên ngoài. Một chiêu này xuất ra toàn lực, tuyệt đối là muốn
hạ gục Giang Nam trong một chiêu!
Mộc Tần Nam sớm đã nghe Nhạc Linh Nhi nhắc đến việc Giang Nam có thể đánh chết
con rắn gân hồng vảy vàng nên đại khái hiểu rõ tu vi của Giang Nam, hắn tin
tưởng rằng Giang Nam tuyệt đối không thể nào tiếp được một chiêu này của mình!
Trong mắt Giang Nam lúc này cũng lóe lên một tia sát cơ, vô duyên vô cớ bị
người ta làm nhục, trong lòng hắn há có thể không tức giận? Bất quá giờ phút
này hắn vừa trải qua ác chiến, một thân tu vi chẳng còn được mấy phần, so với
lúc đánh chết con rắn kia cũng không kém nhiều lắm, nhưng dùng mấy phần đó để
chống cự một chiêu này của Mộc Tần Nam thì cũng không nắm chắc lắm !
Hơn nữa, hiện tại hắn đang ở phủ Dược vương, nếu như vận dụng tuyệt học của
thì chỉ sợ lập tức sẽ có người nhận ra, sau đó người của phủ Tề vương tìm đến
thì mình tuyệt đối không có cách nào để thoát thân!”
“Tượng vương thần thung, Long Hổ Tượng Lực!”
Cột sống của Giang Nam lúc này giống như thần trụ, chèo chống cho cả thân hình
của hắn, lực lượng của Long Hổ Tượng Lực bộc phát ra giống như mũi tên bắn ra,
BA…đánh thẳng vào bàn tay của Mộc Tần Nam.
Bản Long Hổ Tượng Lực quyết do hắn sáng tạo ra khác với Long Hổ Tượng Lực
quyết của phủ Tề vương, từ chiêu thức cho đến cách vận hành các đường chân khí
nhỏ bên trong cũng hoàn toàn khác nhau, cái giống nhau duy nhất là ý cảnh
trong chiêu thức. Bởi vậy hắn lựa chọn Long Hổ Tượng Lực quyết để đối kháng
với Mộc Tần Nam.
Song chưởng hai người va chạm, Giang Nam khẽ rên lên một tiếng, sắc mặt đỏ
hồng lên rồi ngay lập tức trở nên tái nhợt, hắn thực sự cản xong một chiêu này
của Mộc Tần Nam!
Mộc Tần Nam cũng không ngờ Giang Nam có thể đỡ được một chiêu này của mình,
đang muốn thừa thắng xông lên hạ sát thủ thì đột nhiên đột nhiên một đạo kiếm
quang hiện lên chắn ở giữa hai người. Lúc này Nhạc Linh Nhi đã nổi cơn lôi
đình, quát lớn: “Mộc công tử ngươi hơi quá đáng rồi đó, Tử Xuyên đã tiếp được
một chiêu của ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Mộc Tần Nam dừng tay lại, tuy bên ngoài tươi cười nhưng trong lòng hắn thì lại
không cười chút nào, giả bộ nói: “Giang lão đệ tiếp được một chiêu của ta thì
tự nhiên có tư cách đứng ở chỗ này, tuy nhiên tu vi của Giang lão đệ có vẻ vẫn
còn chưa đủ, suýt chút nữa thì tiếp không nổi một chiêu của ta rồi. Lão đệ à,
một chưởng của ta không gây thương tổn gì cho ngươi chứ?”
Cho đến lúc này hắn vẫn không quên đả kích Giang Nam.
Nhạc Linh Nhi hướng về phía Giang Nam hỏi thăm ân cần: “Tử Xuyên, ngươi có bị
thương hay không?”
Giang Nam chậm rãi lắc đầu, nói một cách miễn cưỡng: “Khá là tốt.”
Nhạc Linh Nhi trừng mắt giận giữ liếc Tần Mộc Nam, nói bằng giọng đầy tức
giận: “May mắn là Tử Xuyên không có bị thương, nếu không ta nhất định nói Mộc
bá phụ cho ngươi một trận.”
Mộc Tần Nam nhìn thấy nàng tức giận thì trong lòng không khỏi rung động,
Nhạc Linh Nhi hừ lạnh một tiếng rồi quay về hướng Giang Nam: “Tử Xuyên, ngươi
hiện tại còn chưa có chỗ ở, phủ Dược vương của ta còn không ít phòng trống, ta
liền đi an bài cho người. Ngươi đi theo ta.”
Nàng bước nhanh về hướng phủ Dược vương, Giang Nam đi ở phía sau, lúc này Mộc
Tần Nam liền tiến lại gần Giang Nam nhỏ giọng nói: “Tên họ Giang kia, nếu
không muốn chết sớm thì tránh xa quận chúa ra một chút, nếu không lần sau
ngươi không có may mắn như vậy nữa đâu!”
Giang Nam nở nụ cười đầy lạnh lùng, nói một cách thản nhiên: “Mộc huynh, ngươi
nếu như cứ lượn lờ trước mặt ta, coi chừng ta đạp ngươi chết tươi đó.”
Mộc Tần Nam hơi giật mình, sắc mặt hơi tối sầm lại, nhe răng cười nói: “Tiểu
tử, muốn mạnh miệng thì cũng phải xem thử ngươi có vốn liếng hay không đã …”
“Hai ngươi đang nói chuyện gì vậy?” Nhạc Linh Nhi quay đầy nhìn lại hỏi, vẻ
mặt đầy cảnh giác.
Mộc Tần Nam nhếch miệng cười nói: “Quận chúa, ta chỉ quan tâm hỏi thăm hắn có
bị thương hay không thôi, thấy hắn có vẻ không sao cả, ta cũng yên tâm.”
Đợi cho Nhạc Linh Nhi an bài nô tài đi lo việc ăn ở của Giang Nam ở phủ Dược
vương xong, lại để cho hạ nhân lui ra hết lúc này nàng mới nhỏ giọng nói: “Tử
Xuyên, ngươi đừng so đo với Mộc công tử, hắn tu vi cao hơn so với ngươi …”
“Có cừu không báo không phải là quân tử, quận chúa không cần phải khuyên ta.”
Giang Nam ngoài miệng tuy vẫn cười nói nhưng trong mắt thì lại có thêm một
ngọn lửa đang bôc cháy hừng hực.
Nhạc Linh Nhi thở dài một hơi cười nói: “Việc ngươi muốn học luyện đan ta sẽ
nhanh chóng sắp xếp, ngày mai liền dẫn ngươi đến phòng luyện đan. Tuy Nhiên
ngươi nên cẩn thận chút, Mộc Tần Nam không phải là một kẻ rộng lượng …”
Giang Nam đưa mắt nhìn theo hướng nàng rời đi, khóe mắt hơi giật giật: ” Ta
cũng không phải là một kẻ rộng lượng! Nếu không phải do khi đại chiến với
Thông Linh Chi Viên hao hết bảy thành tu vi thì tên họ Mộc đó há có thể làm gì
được ta sao ? Sáng mai, sau khi tu vi của ta khôi phục hoàn toàn thì ta sẽ trả
lại cho ngươi sự nhục nhã gấp trăm lần!”
Sáng sớm ngày thứ hai, khi trời vừa tờ mờ sáng, Giang Nam một mình đứng ở bên
trong tiểu viện, hướng về phương đông nơi mặt trời mọc mà tiến hành hô hấp thổ
nạp. Đợi cho đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu xuống trên người hắn thì
hắn liền thúc giục Ma Ngục Huyền Thai kinh khiến cho ánh mặt trời trong phạm
vi hai ba trượng bên trong tiểu viện tập trung lại, nguyên khí cuồn cuộn từ
bên trong ánh mắt trời truyền đến hóa thành chân khí thái dương liên tục tràn
vào đan điền của hắn!
Không mất bao lâu nữa thì tu vi của hắn sẽ khôi phục hoàn toàn!
Đột nhiên, Giang Nam cảm nhận được tiếng răng rắc truyền đến từ đầu, chân khí
mạnh mẽ của hắn cuối cùng cũng giải khai được khối màng xương ở đầu!
Xương đầu của hắn chỉ còn ba khối màng xương chưa được giải khai, hôm nay mở
ra được một khối, như vậy chỉ còn lại hai khối nữa!
Đợi ặt trời lên cao thì hai khối màng xương còn lại cũng được hắn đả thông hết
toàn bộ, Ma Ngục Huyền Thai kinh trải qua một thời gian đã đem hết hai trăm
linh sáu khối màng xương của hắn đả thông hết toàn bộ!
“Cảnh giới Luyện Khí, rốt cuộc ta cũng bước chân vào cảnh giới Luyện Khí.”
Giang Nam mở mắt ra.
Trong đầu vừa nghĩ, hắn liền đem một chiêu Vô Biên Lạc Mộc Tiêu Tiêu Hạ của
Mộc Tần Nam ra nghiên cứu suy nghẫm, chỉ trong chốc lát, hắn liền đem cái môn
tuyệt học của Mộc vương phủ tìm hiểu một cách kỹ càng, lúc này phía trên ma
chung trong cơ thể hắn lại nhiều thêm một cái ấn ký hình một cây thần thụ.
Thậm chí hắn còn trực tiếp suy diễn ra đủ loại chiêu thức của Thần Mộc Chân
Khí, liền một hơi suy diễn đến chiêu thứ sáu!
“Thần Mộc Chân Khí là tuyệt học của phủ Mộc vương Hà Đông, phủ Mộc vương có
thể sánh vai cùng phủ Tề vương thì tuyệt học của họ cũng có chỗ bất phàm chứ
không phải chỉ có hư danh!”
Giang Nam thu liễm lại tâm thần, vận chuyển Minh Vương Thần Ấn, mười ngón trên
hai tay biến đổi liên tục, thiên biến vạn hóa theo một quỹ tích cực kỳ rườm rà
phức tạp, rồi đột nhiên kết thành ấn thứ nhất trong ấn pháp, Liên Hoa Ấn
Một chiêu ấn pháp này được đánh ra, tinh thần ý niệm của hắn cũng nương theo
một chiêu ấn pháp này mà biến thành một đóa hoa sen màu trắng, ở chỗ mi tâm
chậm rãi nở ra, rồi rơi xuống rồi lại nở ra, luân hồi không thôi khiến cho ý
niệm của hắn dần dần lớn mạnh.
Sau một lúc lâu, Giang Nam biển chiêu, thức thứ hai của Minh Vương Thần Ấn,
Bảo Bình Ấn được đánh ra, tinh thần ý niệm hóa thành một cái bảo bình, liên
tục phun ra nuốt vào tinh hoa của thiên địa linh khí khiến cho tinh thần ý
niệm của Giang Nam lớn mạnh với một tốc tộ nhanh hơn.
Hắn liên tục kết ấn, một lần xuất ra Liên Hoa Ấn, Bảo Bình Ấn thì tinh thần ý
niệm mặc dù không có tăng lên nhưng so với lúc trước lại lớn mạnh hơn không
ít, có tiến bộ vượt bậc.
Đột nhiên ở bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, vừa nghĩ đến,
trong đầu hắn liền lập tức hiện lên hình ảnh bọn người Mộc Tần Nam, cảm giác
giống như là hắn đang tận mắt nhìn thấy vậy.
Cái này là chỗ ảo diệu của cảnh giới Luyện Khí, tiến vào cảnh giới này thì
tinh thần ý niệm càng thêm cường đại, các giác quan nhạy cảm đến một trình độ
đáng sợ.
“Có năm người, tu vi đều không thấp, có lẽ đều cùng cảnh giới với Mộc Tần Nam,
đều là cao thủ cảnh giới Luyện Khí… Ồ, còn có một tiếng bước chân nữa, người
này có lẽ không thể khinh thường được.”
Giang Nam đoán được tất cả từ tiếng bước chân, đi cùng với năm người còn có
một người nữa, kẻ này bước chân trầm trọng, chân khí vận hành giống như đại kỳ
đang đón gió phát ra tiếng vang, hẳn là tu luyện một môn tâm pháp cực kỳ thần
diệu, nó đem đến cho hắn cảm giác tinh thâm hơn nhiều so với Long Hổ Tượng Lực
Quyết và Gang Nguyệt Phá Lãng Quyết!
Hơn nữa người này có tu vi cực kỳ cường đai, bộ pháp cử trọng nhược khinh
khiến cho Giang Nam có cảm giác người này thậm chí không hề yếu hơn hơn cường
giả Ngoại Cương Tề Dong kia!
“Giang lão đệ, ngu huynh tới thăm ngươi đây!”
Mộc Tần Nam còn chưa đến cửa đã cười ha ha giống như sợ là không ai biết hắn
đến. Hắn hướng về mọi người bên cạnh cười nói: “Tứ hoàng tử, Lộ huynh, Tề
huynh, các ngươi có chỗ không biết, hôm qua tiểu đệ cùng vị Giang lão đệ này
có chút hiểu lầm, suýt nữa liền một chưởng đánh chết hắn, tới nay nhớ lại vẫn
còn hơi áy náy!”