Đế Tôn – Chương 23: Minh Vương Thần Ấn – Botruyen

Đế Tôn - Chương 23: Minh Vương Thần Ấn

Giang Nam càng đánh càng khoái, chân khí càng vận chuyển thoải mái, đột nhiên
chiêu thức lại biến đổi, không hề giới hạn trong Long Hổ Tượng Lực quyết nữa
mà chuyển thành đủ các loại võ học, lúc thì lấy nhu thắng cương – Giang Nguyệt
Phá Lãng quyết, lúc thì lúc khai lúc hợp – Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ, lúc thì di
chuyển tinh xảo như một con báo – Ly Miêu Thập Tam pháp, lúc thì âm tà quỷ dị
– Hóa Huyết Thần Công…Cho dù công pháp cao thấp thế nào đều khiến hắn cảm thấy
thoải mái, dễ chịu, liên tục lấy cứng chọi cứng với con Thông Linh Di Viên.

“Quá đã! Thiệt là đã quá đi mất!”

Hắn cười to, từ khi được Giang Tuyết hỗ trợ tu luyện võ đạo tới giờ, trải qua
mấy trận đánh đấm thì đều chỉ là dùng để tôi luyện võ đạo, dù là lúc đánh nhau
với Tề Sơn cũng chỉ coi như là một trận đánh nhẹ, khởi động cho nóng người mà
thôi. Hôm nay hắn cuối cùng cũng có thể thoải mái tung ra hết lực lượng của
mình, không cần phải giữ lại một chút nào, trong lòng cực kì vui mừng.

Trong nháy mắt hắn đem tất tả hiểu biết về võ đạo của mình thi triển toàn bộ
ra, giơ tay nhấc chân đều ẩn ẩn có cảm giác không chỗ nào không phải là võ
đạo.

Bên trong cơ thể bé nhỏ kia dường như có một loại khí thế khiến bất kì ai cũng
không thể xem thường, giống hệt như một tông sư võ đạo.

Tông sư võ đạo, chỉ có những kẻ tu luyện đến cảnh giới cao thâm, có những cảm
ngộ riêng mình đối với võ đạo mới có thể được gọi một tiếng như vậy, không thể
tin rằng một tên thiếu niên chỉ mới tu luyện võ đạo hơn một năm, cảnh giới chỉ
ở mức luyện màng lại có thể có khí độ, tâm cảnh gần như tương tự một vị tông
sư như vậy.

Sau một thời gian nữa, khi mà kiến thức hắn tăng lên, tu vị ngày càng tinh
thâm thì hoàn toàn xứng với danh hiệu tông sư võ đạo.

“Có tiếng kêu gào của con Thông Linh Di Viên, không những thế còn có thanh âm
khác, hẳn là do có người đang giao đấu với nó. Chẳng lẽ có kẻ tìm đến đây săn
vượn sao?”

Tề Dong ở phía xa lập tức nghe được tiếng nổ do Giang Nam giao thủ cùng Thông
Linh Di Vượn tạo ra, trong nháy mắt ánh mắt hắn phát sáng, thân hình bay thẳng
lên trời như một con đại bàng, một cú nhảy đi đã là mấy trượng, cực nhanh tiến
tới gần bờ sơn Dương Xuyên.

“Không đúng, thanh âm này là do Long Hổ Tượng Lực Quyết và Giang Nguyệt Phá
Lãng quyết gây nên.”

Tề Dong vừa chạy đến gần liền nghe âm thanh như rồng ngâm, hổ gầm, voi rống
truyền đến, bên cạnh đó lại có tiếng sóng vỡ bờ, đại giang gào thét, trong nội
tâm không khỏi rùng mình: “Không xong! Chẳng lẽ một vị công tử vương phủ đi du
ngoạn gặp phải con yêu thú này? Chẳng may vị này bị hao tổn gì, tội của ta
càng thêm nặng, cho dù không chết cũng bị phế bỏ toàn bộ tu vị.”

Mồ hôi lạnh trên trán úa ra như tắm, hắn vội vàng tăng tốc, cùng lúc đó, các
cao thủ phủ Tề vương khác nghe tiếng Thông Linh Di Viên kêu gào cũng đồng thời
chạy vội tới bờ sông Dương Xuyên.

“Công tử chớ sợ, lão nô tới cứu ngươi đây!”

Giang Nam đang say sưa chiến đấu với con Thông Linh Di Viên thì nghe một âm
thanh già nua truyền tới, trong lòng không khỏi lo lắng: “Tề Dong tới rồi!
Đúng là chạy trời không khỏi nắng. Nghe nói Tề Dong chính là hàng thật giá
thật cao thủ Ngoại Cương, nếu bị con vượn này dây dưa tới lúc hắn phát hiện ta
không phải công tử, thiếu gia gì đó, khẳng định cả ta và con vượn này đều bị
hắn làm gỏi ngay tức khắp.”

Núi đồi rung chuyển, chỉ thấy một Tề Dong chiếc áo báo xám vọt tới, hai tay áo
chấn động bắn vọt khỏi cánh rừng, chạy như điên tiến tới.

Giang Nam lúc này không hề dọ dự, cả người hệt như một con voi thần giày xéo,
va chạm mạnh mẽ cùng con Thông Linh Di Viên, chân khí không hề giữ lại mà bộc
phát mạnh mẽ, đem tất cả sở học cùng bộc phát vào một quyền khiến cho con
Thông Linh Di Viên bị đánh bay thẳng lên cao hướng về Tề Dong đang lao tới.”

“Thân thủ công tử tuyệt vời!”

Tề Dong cười ha ha, trong lòng cảm thấy yên tâm, đột nhiên hai ống tay áo của
hắn vung lên, chỉ thấy chân khí của hắn từ bên trong người bay thẳng ra, hóa
thành một đạo đao khí, biến hóa không ngừng trên không trung chào đón Thông
Linh Di Viên. Mấy đạo đao mang này bay xung quanh con vượn cắt cắt, chém chém,
trong chớp mắt đã đánh ra không biết bao nhiêu chiêu liền.

Xuy!

Thông Linh Di Viên chưa rơi xuống đất đã bị cắt rơi đầu, máu huyết phún thẳng
lên trời cao.

“Cao thủ Ngoại Cương quả nhiên lợi hại!”

Giang Nam chứng kiến một màn như vậy không khỏi cảm thấy kinh hãi, hắn giao
thủ với Thông Linh Di Viên không phải chỉ một lần, con vượn kia lợi hại như
thế nào hắn biết rõ, con vượn này tương đương với cao thủ luyện thành Nội
Cương, mà thân thể của nó lại càng mạnh mẽ tới mức khó tưởng tượng được, ngay
Giang Tuyết đánh nó bay cả trăm trượng như thế cũng không thể làm nó bị
thương.

Đây cũng là do Giang Tuyết không nỡ giết nó, nhưng đánh bay trăm trượng mà
không bị thương dù chỉ một cọng tóc thì thân thể chắc chắn rất cứng rắn.

Trước mặt cao thủ Ngoại Cương như Tề Dong thì con vượn kia không thể chống lại
dù chỉ một chiêu, một phát đứt đầu, chân khí Tề Dong hóa thành cương khí còn
lợi hại hơn cả bảo đao, chém sắt như bùn.

“Chẳng biết khi nào mình mới đạt được tầm cỡ như Tề Dong nhỉ? Chắc cũng không
lâu lắm, chỉ cần mình luyện thành linh đan xá lợi thì đừng nói Nội Cương, tu
thẳng tới Thần Luân cũng có thể được.”

Thân hình Giang Nam nhẹ nhàng nhảy lên trên mặt sông Dương Xuyên rồi co giò bỏ
chạy.

“Công tử! Ngươi…”

Nụ cười trở nên cứng ngắt trên khuôn mặt Tề Dong, ánh mắt hắn mờ mịt nhìn về
Giang Nam đang đạp nước chạy như bay, chớp mắt đã đi xa mấy trăm trượng. Đột
nhiên linh quang lóe lên, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, sau đó lập tức vươn thẳng
người dậy đuổi theo Giang Nam: “Nguy! Tiểu tử này căn bẳn không phải thiếu gia
nào trong vương phủ, mà chính là tên gia hỏa học trộm tuyệt học vương phủ!”

Tốc độ Giang Nam cực nhanh, thân hình như du long, di chuyển trên sông giống
như rồng bơi trong nước, chân đạp nước, tay như đẩy sóng, một bước đạp ra là
hơn mười trượng, tốc độ cỡ này cho dù là du long cũng tự thẹn không bằng.

“Hắn thậm chí học được cả tuyệt học Long Hổ Tượng Lực quyết sao!”

Sắc mặt Tề Dong tái nhợt, khoảng cách với Giang Nam càng lúc càng xa, một
chiêu Giao Long Xuất Uyên tuy không phải chiêu thức chính cống trong Long Hổ
Tượng Lực quyết của vương phủ nhưng ý cảnh lại như nhau, độc nhất vô nhị.

Từ trong cánh rừng bên cạnh lại có vài bóng người lóe ra bên bờ sông Dương
Xuyên, những cao thủ vương phủ này cũng nghe được tiếng gào thét của con Thông
Linh Di Viên nên chạy tới đây, tuy nhiên do tu vị không bằng Tề Dong nên tới
sau một bước, trong đó có một người lại xuất hiện ngay tại khu vực các hạ du
mấy trăm trượng.

Con mắt Tề Dong sáng ngời, vội vàng hét to: “Kiều Lương, ngươi mau ngăn cản
tên kia lại, tuyệt đối không thể cho hắn trốn.”

Tên cao thủ tên Kiều Lương nghe vậy, lập tức tung người nhảy lên trên mặt sông
Dương Xuyên ngăn trở Giang Nam, đồng thời quát lên: “Tổng quan yên tâm, ta đã
thấy khuôn mặt thật của hắn.”

Hắn còn chưa nói xong thì Giang Nam đã vọt tới, một cột nước dài tới hơn một
trượng chuyển động xung quanh hắn trông như một cơn sóng lớn trường giang đang
được nén lại, phát ra những tiếng sóng vỗ ầm ầm.

Cơn sóng trường giang này bắt đầu khởi động, chỉ thấy một quả cầu nước từ
trong dòng sông phá nước mà ra, giống như một vầng trăng sáng từ từ treo lên
trên cao.

“Giang Nguyệt Phá Lãng quyết – Minh Nguyệt Chiếu Đại Giang! Trình độ thật thâm
sâu!”

Tề Dong chứng kiến dị tượng như vậy, sắc mặt liền kịch biện, hét lớn: “Kiều
Lương, ngươi không phải là đối thủ của hắn, mau tránh!

Giang Nam đối mặt với Kiều Lương ở giữa không trung, hai người va chạm với
nhau một chiêu trong chớp mắt sau đó tách ra, nhưng chỉ trong chớp mắt Kiều
Lương giống như bị hút hết mất sức lực, tựa như một cái bao tải rớt tự do từ
không trung xuống, “ào ào” một tiếng chìm xuống lòng sông.

Tề Dong giận dữ, cho dù tu vị hắn hơn xa Giang Nam nhưng thân pháp lại không
lợi hại, vậy nên lần vây bắt trước mới để con Thông Linh Di Viên chạy thoát.

Hơn nữa dưới địa hình sông ngòi như thế này càng khiến cho thân pháp của Giang
Nam phát huy tới mức tận cùng, tốc độ cực nhanh, hắn căn bẳn không thể theo
kịp.

Đợi hắn chạy tới chỗ Kiều Lương lúc trước thì Giang Nam đã không còn thấy bóng
dáng.

Sắc mặt Tề Dong cực kì âm trầm, hai chân đạp trên mạt sông, thân hình nhấp nhô
theo từng cơn sóng, đột nhiên hai tay hắn cong lại thành trảo, sau đó chỉ nghe
một tiếng “ào ào”, thân hình Kiều Lương từ dưới đáy nước chầm chậm bay lên,
trôi nổi trước mặt hắn.

Tề Dong tung người nhảy lên bờ sông, sau đó thả thi thể Kiều Lương xuống xem
xét, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, chỉ trong chớp mắt giao thủ, Kiều Lương đã
bị một chiêu âm nhu tới cực điểm Minh Nguyệt Chiếu Đại Giang chấn vỡ toàn bộ
xương cốt, cơ bắp.

“Không ngờ chỉ mấy ngày sau khi đánh chết Võ Tư Giang hắn đã đạt tới trình độ
này…”

Tề Dong không khỏi rùng mình một cái, hai tháng trước tên kia phải rất vất vã
mới giết được Võ Tư Giang, nhưg tới hôm nay, hắn lại có thể đánh sống chết với
yêu thú như Thông Linh Di Viên, một chiêu hạ sát cao thủ võ đạo Kiều Lương, tu
vị tiến bộ nhanh như thế quả là khủng bố.

Coi như thiên tài xuất sắc nhất phủ Tề vương, hay là Tề vương phục sinh cũng
sợ không thể đạt tới tình huống này.

Các cao thủ khác của vương phủ lúc này cũng nhao nhao chạy đến, Tề Dong đưa
mắt đảo qua mấy người này, trầm giọng noi: “Các ngươi nay thấy rõ mặt hắn?”

Mấy tên cao thủ hai mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, Tề Dong cũng không có
đối mặt với Giang Nam, chỉ thấy được một bộ đồ xanh tung bay, đạp nước mà đi,
kình phong khiến quần áo bay phấp phới.

“Bộ Minh Vương Thần Ấn này so với Long Hổ Tượng Lực quyết hay Giang Nguyệt Phá
Lãng còn thần diệu hơn, tuy nhiên lại không phải là võ học mang tính công
kích, thảo nào con vượn kia dù tu luyện có cao sâu cũng bị giết dễ dàng như
vậy.”

Giang Nam đạp nước bỏ chạy, tốc độ nhanh hơn tuấn mã, nhoáng cái là hơn mười
trượng, để lại sau lưng những bọt nước còn đang tung tóe, trên thân cái chuông
ma trong cơ thể hắn không ngừng suy diễn công pháp của Minh Vương Thần Ấn.

Thời gian trôi qua khá lâu nhưng Ma Ngục Huyền Thai kinh cũng chỉ suy diễn ra
hai tầng đầu của Minh Vương Thần Ấn đủ thấy nó hơn xa tuyệt học trước đây của
Giang Nam.

Khiến Giang Nam giật mình chính là hai tầng đầu này lại là pháp môn dùng để
rèn luyện tinh thần, ý niệm, lực công kích coi như không có. Đây là lần đầu
hắn gặp pháp môn rèn luyện kiểu này.

Tất cả tâm pháp mà hắn gặp trước đây, cho dù là Long Hổ Tượng Lực quyết, Giang
Nguyệt Phá Lãng quyết, hay Hóa Huyết Thần Công đều là tâm pháp tấn công, bồi
dưỡng chân khí cùng kỹ xảo chiến đấu, không hề có một chút gì liên quan tới
tinh thần, ý niệm. Nhưng Minh Vương Thần Ấn lại ngược lại, chủ công là tinh
thần, ý niêm, chiến đấu là phụ.

Giang Tuyết không chỉ một lần nhắc hắn về tác dụng của tinh thần, ý niệm, tinh
thần cường đại giúp cho chân khí ngưng tụ càng thêm chân thực, uy lực chiêu
thức cũng càng mạnh hơn. Ảnh hưởng của tinh thần sẽ không rõ ràng khi tu vi
còn thấp nhưng khi đạt tới cảnh giới Ngoại Cương liền thể hiện sự quan trọng
vốn có của mình.

Không có tinh thần cường đại, đừng mơ tưởng tu thành Ngoại Cương.

Giang Nam lần đầu thấy công pháp kì diệu như vậy khiến cho lòng hắn cảm thấy
buồn bực: “Ngay cả phủ Tề vương đều không có tâm pháp rèn luyện tinh thần, ý
niệm, con Thông Linh Di Viên kia không biết kiếm từ đâu ra bộ công pháp này?”

Đang tò vò trăm mối, đột nhiên phía trước dòng sông Dương Xuyên xuất hiện một
cửa ải, ngay sau đó là một thành trì cực kì hùng vĩ.

Cuối cùng cũng tới được thành Dược vương, tòa thành này đem dòng sông Dương
Xuyên thành kênh đào bảo vệ, dòng sông uốn lượn quanh thành một vòng rồi chảy
về phía đông, hòa vào biển lớn.

Nơi này chính là thành thị buôn bán sầm uất nhất khu vực xung quanh Đông hải.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.