Long Hổ Tượng Lực quyết mà Giang Nam truyền thụ cho Thiết Trụ là do bản thân
hắn sáng chế, sở dĩ hai lần khác nhau là do lần đầu hắn chỉ mới suy diễn đơn
giản, thô sơ mà thôi, trải qua mấy ngày chiến đấu, tôi luyện, nhất là trận
chiến với con rắn gân hồng vảy vàng càng khiến cho cảm ngộ của hắn với Long Hổ
Tượng Lực quyết càng thêm thấu triệt, cải biến nhiều là điều hiển nhiên.
Quan trọng nhất chính là hắn đã chính thức thấy qua giao long tại bên cạnh đầm
nước, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng hình ảnh nó như đã khắc sâu vào tâm trí của
hắn, đem tinh túy của Long Hổ Tượng Lực quyết tăng lên tới mức cực kỳ cao.
“Trong truyền thuyết, vị Tề vương đời đầu bởi vì nhìn thấy được chân long mới
khai sáng ra Long Hổ Tượng Lực quyết. Theo phán đoán của mình, có lẽ vị kia
cũng chỉ nhìn thấy một con giao long mà thôi.” – Giang Nam nghĩ thầm trong
lòng.
Thiết Trụ mấy ngày vừa qua đã luyện hóa chín miếng Ích Khí đan, sớm luyện ra
chân khí, tu vị bây giờ đột nhiên tăng mạnh, đạt tới luyện nhục đỉnh phong, da
thịt cực kỳ dẻo dai, cứng cỏi, hơi cử động một chút, cơ bắp liền trở nên liền
cuộn cuộn.
Hắn vốn trời sinh thần lực, thân thể mạnh mẽ hơn hẳn người thường, giờ phút
này cũng đã đạt tới mức “hai hổ”, thân hình càng thêm to lớn so với mấy ngày
trước, trông hệt như một cây cột điện, cao hơn Giang Nam tới tầm hai thước.
Hắn đã luyện thành hai thức trong Long Hổ Tượng Lực quyết là Giao Long Xuất
Uyên, Mãnh Hổ Xuất Tù, hai thức xuất ra liền nghe tiếng như rồng ngâm, hổ gầm,
thanh thế khiến người ta sợ hãi, chỉ cần hắn luyện hóa mấy viên Ích Khí đan
còn lại thì hoàn toàn có thể bước vào cảnh giới luyện gân, tu thành thức thứ
ba của Long Hổ Tượng Lực quyết, Thần Tượng Đạp Sơn.
Thử nghĩ mà xem, tên to con như hắn nếu thi triển chiêu thức bá đạo, dũng mãnh
như Thần Tượng Đạp Sơn liên tiếp ra mười ba bước, mười ba chiêu như vậy sẽ tạo
nên một cảnh tượng khủng bố như thế nào?
Giang Nam đem chiêu thức tương tự như Thần Tượng Đạp Sơn dạy cho hắn, hiện tại
Thiết Trụ đã có thể tu luyện được chiêu này, tuy nhiện phải chờ hắn đạt tới
cảnh giới luyện gân mới có thể phát huy toàn bộ uy lực của nó.
Không chỉ như thế, Giang Nam cũng đã tu luyện tới cảnh giới luyện màng, bắt
đầu luyện thức thứ năm của Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, Thần Nguyệt Diễn Đại
Quang.
Chiêu Thần Nguyệt Diễn Đại Quang này cần đem chân khí toàn thân biến thành một
vầng trăng sáng từ đốt xương thất nhất sống lưng từ từ bay lên, cho đến đốt
xương cổ cuối cùng mới dừng lại, sau đó lại tiếp tục tuần hoàn.
Đây là chiêu dùng để luyện thể, dùng chân khí hóa thành ánh trăng chiếu rọi
quanh thân, bồi bổ cơ năng toàn thân.
Giang Nam mới chỉ đả thông xương cụt, ánh trăng (thần nguyệt) chỉ có thể dâng
lên tới khớp xương thứ tư thì không thể tiến xa hơn nữa. Giang Nam hiện giờ
cũng không quá coi trọng điều này, tuy Thần Nguyệt Diễn Đại Quang rất kì diệu
nhưng so với tác dụng luyện thể của Ma Ngục Huyền Thai Kinh và thần hỏa Đâu
Suất thì không đáng kể.
Chiêu thứ sáu của Giang Nguyệt Phá Lãng quyết là Phổ Chiếu Vô Tế Thổ, chiêu
này hắn tuy đã luyện qua, nhưng do tu vị không đủ nên cũng chẳng xuất ra bao
nhiêu uy lực.
Hôm nay hắn đã tu luyện tới cảnh giới luyện màng, uy lực thức thứ năm của Long
Hổ Tượng Lực quyết là Hổ Nhập Dương Quần lập tức thể hiện uy lực, một cắn liền
đứt cổ, đây thuộc dạng sát chiêu, mỗi chiêu đều trí mạng, đều nhắm vào cổ họng
mà đánh, giống hệt như mãnh hổ nhảy vào bầy cừu thỏa sức cắn giết.
Đối với thức thứ sáu là Tượng Vương Thần Thung thì Giang Nam cũng chỉ mới suy
diễn ra, chưa thể hoàn thiện.
Chiêu Tượng Vương Thần Thung này là một chiêu dùng để phòng thủ, bí quyết Long
Hổ Tượng Lực quyết cơ bản chỉ có chiêu thức tấn công, không hề coi trọng phòng
thủ, với đối thủ bình thường thì giống như hấp diêm tuyệt đối, trở tay liền
đập cho nát bét, tuy nhiên nếu gặp phải những đối thủ mạnh mẽ, thì sẽ tự đẩy
mình vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Mấy ngày chiến đấu cùng với yêu thú đã giúp hắn nhận ra sự thiếu hụt của Long
Hổ Tượng Lực quyết, vì vậy hắn quyết tâm sửa chửa chỗ thiếu này của bí quyết.
Giống như thân hình voi thần to cao như núi, bốn chân như là những chiếc cọc
bằng thịt khổng lồ cắm sâu vào đất. Chỉ cần đứng yên một chỗ thì cho dù lực
lượng công kích tới thân lớn đến thế nào cũng không thể rung chuyển được nó.
Giang Nam sáng tạo ra một chiêu này liền tự thân mình thi triển, hắn lúc này
giống như một con voi thần, thân hình như một ngọn núi, hai chân như đóng cọc,
cắm rễ sâu xuống vào lòng đất mà đối kháng với công kích từ bốn phương tám
hướng, luôn giữ ình ở thế bất bại.
Trên bờ sông Dương Xuyên, Thiết Trụ vừa tu luyện vừa liếc mắt nhìn sang Giang
Nam đang thi triển võ học mang lại cảm giác giống như một con voi thần, khí
tức của hắn như hòa vào đại địa rộng lớn, hai tay biến hóa khôn lường đón lấy
những công kích từ khắp nơi.
Hiển nhiên Giang Nam vẫn chưa hoàn thiện một chiêu này, hắn thỉnh thoảng dừng
lại, suy nghĩ trong chốc lát, lại thi triển lại Tượng Vương Thần Thung, chiêu
thức lại khác đi chút it, mỗi lần lại hoàn mĩ hơn.
“Tử Xuyên không giống như đang tập luyện Long Hổ Tượng Lực quyết mà giống như
đang sáng tạo ra chiêu thức mới của Long Hổ Tượng Lực quyết, mấy chiêu thức
truyền ình đừng nói cũng là do hắn sáng tạo ra chứ…”
Nghĩ tới đây không khỏi khiến Thiết Trụ rùng mình, sau đó hắn lắc đầu, lập tức
phủ nhận suy nghĩ của mình: “Sáng tạo ra công pháp khó khăn ra sao chứ, chỉ có
những người đạt tới đại tông sư mới có thể có đủ kiến giải mới làm được. Những
kẻ khác nếu tùy tiện sáng tạo võ học thì nhất định sẽ phải tẩu hỏa nhaapjh ma,
Tử Xuyên làm sao có thể tự mình sáng chế ra một môn tuyệt học được chứ.”
Hắn tiếp tục tự an ủi trong lòng: “Long Hổ Tượng Lực quyết này nhất định là võ
học gia truyền của nhà họ Giang, Tử Xuyên chỉ là đang trong quá trình nhận
thức ảo diệu, biến hóa sâu sa trong đó, vì vậy thi triển chiêu thức mỗi lần
đều khác nhau…Đúng, nhất định là như vậy.
Cho dù là Giang Nam nói cho hắn rằng chính y mới là kẻ sáng chế ra thì Thiế
Trụ cũng sẽ không tin.
Một tên hạ nhân tôi tớ mới chỉ mười bốn tuổi liền sáng tạo ra một môn tuyệt
học, điều này không phải là quá kinh khủng sao. Chẳng những chỉ mỗi Thiết Trụ
không tin, mà sợ rằng tất cả mọi người trong Vũ Kiến Quốc này cũng chẳng ai
tin.
“Chiêu Tượng Vương Thần Thung, hai chân là hai cái trụ chính, cột sống là cây
thứ ba, là cây quan trọng nhất. Dùng cột sống làm trụ thần, đả thông được cột
sống, mình liền có thể phát huy uy lực của chiêu này đến tận cùng.”
Giang Nam điều động chân khí, chỉ nghe bên trong cơ thể liên tục vang lên
những tiếng “ba ba”, rõ là chân khí vừa rồi đã đả thông hai khối màng xương,
cột sống lúc này rung động, dường như phát ra một tiếng tựa như rồng ngâm.
Hắn đem cột sống làm trụ thần, cuối cùng sáng tạo hoàn mĩ một chiêu Tương
Vương Thần Thung.
Tiếp tục đả thông hai cái màng xương, trong lòng Giang Nam cũng thấy khá vui
mừng: “Với tốc độ này, không bao lâu nữa mình liền có thể đả thông hết hai
mươi bốn màng xương.”
Ngoại trừ Long Hổ Tượng Lực quyết và Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, hắn cũng
không hề từ bỏ mấy môn võ học như Ly Miêu Thập Tam pháp, Hỗn Nguyên Khai Bi
Thủ, Hóa Huyết Thần Công.
Uy lực ba môn võ học này tính ra kém tuyệt học như Long Hổ Tượng Lực quyết và
Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, vì vậy hắn nắm giữ những biến hóa, ảo diệu của
chúng rất nhanh. Trong đầu vừa nghĩ liền nhặt lên một nhánh cây, thi triển một
bộ kiếm pháp đơn giản, hiển nhiên đó là Liên Hoa Lạc Thần Kiếm của phủ Dược
vương.
Uy lực của bộ kiếm pháp này trong tay hắn còn lớn hơn một bậc so với Nhạc Linh
Nhi, thậm chí trên nhánh cây còn có kiếm khí truyền ra.
Trước đây Nhạc Linh Nhi từng trước mặt hắn thi triển Liên Hoa Lạc Thần Kiếm
đối chiến với rắn gân hồng vảy vàng, vì thế hắn cũng vô tình học được kiếm
pháp này.
Hơn nữa, theo tu vị ngày càng cao, mấy đồ án trên chuông ma cũng vì vậy mà
càng lúc càng rõ ràng, ý cảnh càng thêm sâu sắc, kích thước cũng ngày càng lớn
ra, khoảng năm, sáu lần so với trước đây.
Cái chuông ma này tất nhiên là ma chủng, đến tận bây giờ Giang Nam cũng rất
buồn bực vì không hiểu tại sao hình dạng của ma chủng lại là một cái chuông
màu đen bình thường như vậy.
Đến giữa trưa, Thiết Trụ về trước để chăm sóc ẹ hắn, không lâu sau Giang Nam
đang định trở về thì đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi từ trong núi truyền dọc
theo bờ sông Dương Xuyên đến.
“Hả, mùi máu tanh từ đâu thế này?”
Giang Nam kêu nhỏ một tiếng, hắn đã trải qua chém giết, có thể phân biệt máu
người người và máu thú một cách đơn giản. Mùi máu này tuy có vị tanh rất nhạt,
nhưng hắn vẫn phát hiện ra, hiển nhiên đây là mùi máu người.
“Không lẽ có người gặp nguy hiểm?”
Giang Nam cất bước đi theo mùi máu tanh, càng lúc mùi máu tươi càng nồng đậm,
sắc mặt của Giang Nam vì thế mà ngày càng ngưng trọng. Mùi máu tươi đậm đặc
như thé tuyệt đối không phải do một người tạo ra, ít nhất phải mười người
trưởng thành mới có thể tạo ra một mùi máu tanh nồng như vậy.
Hắn chạy nhanh tới khoảng hai mươi dặm thì xuất hiện một tòa hạp cốc, chỉ thấy
xung quanh hạp cốc này có một quặng mỏ đã bị bỏ hoang, chỉ còn lại một vài
phòng ốc tan hoang, lụp xụp, và mấy cái bánh xe bằng gỗ.
“Đây là quặng mỏ cũ của phủ Tề vương.”
Giang Nham liền phát hiện ra nơi đây là đâu, sản nghiệp Tề vương rất lớn, rất
nhiều đệ tử dùng binh khí đều cần tài liệu cấp cao, vì thế tài nguyên khoáng
sản như những mỏ quặng này là thứ không thể thiếu. Hằng ngày có hàng trăm,
hàng ngàn nô lệ đào bới, khai thác khoáng mạch, tinh luyện kim loại hảo hạng
từ những nơi này.
Bãi quặng này đã kiệt quệ nên đã bị bỏ hoang.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng người, trong lòng Giang Nam vừa động, thân
hình liền tiến về phía trước, dựa vào sự che chở của núi đá mà dần dần tiếp
cận nơi phát ra âm thanh.
Tới lúc lại gần, hắn dò xét xung quanh mảnh đất trống phí trước thì phát hiện
ra hơn mười cổ thi thể nằm ngổn ngang, từ phục sức trên người thì có thể nhận
ra là nô bộc phủ Tề vương, ngoài ra còn có hơn hai mươi tên nô bộc bị trói bởi
dây thừng đang đứng run rẩy ở đó.
“Sơn thiếu gia, máu người có thể dụ dỗ con hung thú kia rời khỏi quặng mỏ
sao?” – Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Giang Nam đảo mắt qua liền phát hiện ra đó là một tên quản sự ngoại phủ của
phủ Tề vương, hắn họ Ngô, tên Quân Thông. Ngoài ra có còn một tên quản sự khác
là Trần Phóng cũng ở đây. Sơn thiếu gia mà bọn hắn vừa gọi là một tên thiếu
niên có sắc mặt lạnh lung, âm trầm, mặc áo gấm, phục sức sang trọng (cẩm bào
hoa phục), hắn đứng giữa hai tên quản sự, tâm trạng hưng phấn.
“Sơn thiếu gia? Hắn là tên thiếu gia bằng tuổi ta, tên là Tề Sơn đó sao?”
Giang Nam đưa mắt nhìn lại tên thiếu gia kia, hắn lập tức nhớ ra lai lịch tên
này, tên Tề Sơn này là con út của Tề vương, bào đệ của thế tử Tề Phong. Tuy
tuổi còn nhỏ nhưng tu vị lại không tồi, đã tu luyện tới cảnh giới luyện khí,
đả thông toàn bộ màng xương, chân khí vận hàng thông suốt, không hề trở ngại.
Võ công hắn tu luyện chính là một trong tứ đại tuyệt học của phủ Tề vương,
Long Hổ Tượng Lực quyết, dương khí cực kỳ bá đạo, cương mãnh, trong đống đệ tử
tôn thất cũng có thể xếp vào loại trung bình.
Kiến Vũ Quốc dùng võ lập quốc, phủ Tề vương càng thêm thượng võ, tuy tôn thất
đệ tử đều có thân phận tôn quý, nhưng không kẻ nào chểnh mảng luyện rèn, đều
cố sức tu luyện, Tề Sơn có thể xếp hạng trung bình trong đống đệ tử tôn thất
thì tư chất cũng coi như không kém rồi.
Tề vương trông đợi khá nhiều ở hắn, cho rằng tương lai của hắn sau này cũng là
một đại cao thủ của phủ Tề vương, vì vậy mà được phủ Tề vương tặng cho “thiên
lý câu”
“Điều này là hiển nhiên.”
Tề Sơn lạnh lùng cười, thản nhiên nói: “Ta từ nhỏ học thuộc Bách Độc kinh,
trong đó có một bản cổ tịch nói qua lai lịch của con yêu nghiệt này. Nó được
gọi là Thông Linh Di Viên, lông cứng như sắt thép, đao thương bất nhập, cực kỳ
lợi hại. Tuy nhiên nó lại có một nhược điểm, trời sinh tính tình rất thích ăn
thịt, uống máu người, cực kỳ khát máu. Chỉ cần ngửi tháy mùi máu người thì
nhất định sẽ tìm đến. Ta để các ngươi dẫn theo bốn mươi tên nô tài là vì muốn
dùng máu của bọn chúng để dẫn dụ con yêu nghiệt này xuất hiện.”