Để cho người biệt khuất chính là, những Linh sơn phong chủ khác tổn thất thảm
trọng, chẳng những đã mất thể diện, hơn nữa ngay cả bảo vật của mình cũng bại
bởi Lạc Hoa Âm cùng Giang Nam.
Để cho Thương Lạc Đạo Nhân yên tâm chính là, Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm không
có muốn chân của đại đệ tử hắn. Mặc dù tính tình Thương Lạc Đạo Nhân bốc lửa,
nhưng thật muốn chém chân đồ đệ mình, hắn cũng một vạn lần không bỏ được.
– Sư tôn, đem chỗ tốt ta nên được lấy ra!
Giang Nam vẻ mặt sát khí, xông vào trong Thúy Vân Cung:
– Chúng ta đã nói trước, bảo vật thắng hết thảy cho đệ tử, vạn kiếm trận đồ
cũng thuộc về ta, trong bảo bối của ngươi cũng cho ta chọn lựa một, hôm nay
ngươi đem những bảo vật này hết thảy lấy đi, đây là ý gì?
– Hảo đồ nhi, hỏa khí lớn như vậy làm cái gì?
Lạc Hoa Âm cười dài nói:
– Những bảo bối này, ngươi dùng được sao? Chỉ nói Vạn Kiếm Đồ, chính là Thần
Phủ chi bảo, cần tu vi Đạo Đài cảnh đỉnh Thất Bảo Đài Cảnh, mới có thể thúc
dục được, ngươi đừng nói cách Thất Bảo Đài Cảnh còn có khoảng cách xa không
thể chạm, coi như là Thần Thông cảnh cũng không có tu thành, cầm lấy những bảo
vật này chính là người tài giỏi không được trọng dụng, một chút chỗ dùng cũng
không có.
Giang Nam chán nản:
– Sư tôn, ngay cả đồ của đệ tử ngươi cũng đoạt, nếu truyền đi, Lĩnh Tụ Phong
ta thể diện ở đâu?
– Vi sư cũng không phải là đoạt của ngươi, mà là trước thay ngươi bảo đảm.
Lạc Hoa Âm mặt không hồng tim không nhảy, cười nói:
– Tử Xuyên, vi sư cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi biết những Thần Phủ chi bảo
này là bực nào quý trọng, nếu ngươi mang ở trên người, đây chẳng phải là đại
bảo khố hình người sao? Không biết bao nhiêu người ngắm nghía, muốn tới giết
ngươi đoạt bảo. Trước đặt ở nơi vi sư, đợi tu vi của ngươi đến, vi sư còn có
thể muội lương tâm tham những bảo bối này sao?
– Điều này cũng đúng…
Giang Nam suy tư chốc lát, trầm ngâm nói:
– Ta bây giờ còn không có đủ thực lực bảo đảm những bảo bối này, nếu như để
trên núi, nhất định sẽ bị nội tặc khác trộm đi, mang theo ra cửa mà nói, sẽ
biến thành một hương bánh trái, thứ nhất che mặt cướp bóc của ta, sợ rằng
chính là nội tặc Lĩnh Tụ Phong ta…
Lạc Hoa Âm giận dữ:
– Tiểu tử thúi, vi sư sao lại là người thứ nhất cướp bóc ngươi? Ta còn không
có bỉ ổi đến trình độ chém giết cướp bảo vật của đệ tử, vi sư chỉ biết đợi đến
ngươi bị cướp sạch không còn, sau đó chém giết người cướp sạch của ngươi kia!
Giang Nam tự thẹn không bằng:
– Sư tôn, ta đánh giá thấp cảnh giới của ngươi, những bảo bối này trước tiên
có thể đặt ở chỗ ngươi, bất quá lần này ta ra khí lực lớn như vậy, cũng không
thể chỗ tốt gì cũng không có? Những bảo vật này ta một cái không dùng, chỉ
muốn hỏi sư tôn một việc.
Lạc Hoa Âm thở phào nhẹ nhỏm, cảnh giác nói:
– Ngươi muốn hỏi cái gì?
– Sư tôn, ngươi đắc tội quá nhiều người, vì vậy đệ tử muốn biết, năm đó ngươi
làm ra chuyện tình người người oán trách gì, sao bị người cừu thị như vậy.
Giang Nam cười nói.
Nói thật, hắn bây giờ còn không có năng lực nắm những bảo vật Thần Phủ cấp này
trong tay, cầm trong tay cũng chỉ là một bài biện, vô dụng, ngược lại sẽ bị
người mơ ước.
Không có thực lực liền nắm giữ bảo vật, chính là hoài bích có tội, thường
thường sẽ chết rất thảm.
Hơn nữa, hắn đối với tính tình của Lạc Hoa Âm coi như là có điều hiểu rõ, biết
vị sư tôn này cũng không phải là muốn tham bảo vật của hắn, mà là quả thật lo
lắng an nguy của hắn, sợ những bảo vật này ảnh hưởng tu vi tiến cảnh của hắn.
So sánh với những bảo vật này, Giang Nam đối với vị mỹ nữ sư phụ kia trải qua
càng thêm tò mò, rất muốn biết năm đó vì sao Lạc Hoa Âm đại náo thánh tông,
giết đến long trời lỡ đất.
Sắc mặt Lạc Hoa Âm biến hóa, trầm mặc một hồi lâu, nghiêm nghị nói:
– Chuyện năm đó, ta không nhớ gì cả, ta chỉ nhớ rõ ta đem đoạn trí nhớ kia
chém đi ra ngoài, phong ấn. Ta từng đáp ứng ngươi, cho phép ngươi ở trong bảo
vật của ta tuyển chọn một, hiện tại vi sư cho ngươi một cơ hội.
Nàng tâm niệm hơi động, Tử Phủ mở ra, mấy cuốn kinh thư cùng bảo vật thần uy
kinh thiên từ đó bay ra, trong đó còn có một mặt gương sáng, chất phác tự
nhiên.
– Mấy cuốn kinh thư này, là kinh điển chân chính, tuyệt học Thiên Cung cấp,
trong đó có Yêu Tộc Thiên Long Sất Trá Chân Kinh, âm công vô địch, Ma Đạo A Tu
La Ma Kinh, chính là Thánh Điển thân thể thành Ma, còn có thượng cổ chánh đạo
Nhất Môn Tam Thánh Bảo Quyển, không chút nào kém Vân Bằng đoạt được Thập Nhị
Trọng Lâu Trảm Thần Kinh, thậm chí còn có vượt xa.
Lạc Hoa Âm thản nhiên nói:
– Có thể làm cho vi sư trân quý, cũng là thế gian khó thấy, vài món bảo vật
này, so với Thần Phủ chi bảo như vạn kiếm trận đồ kia có thể nói một cái trên
trời một cái dưới đất. Còn có mặt gương sáng này, chính là trí nhớ vi sư chém
ra.
Nàng lưu luyến nhìn mặt gương sáng này một cái, nhẹ giọng nói:
– Tử Xuyên, ngươi có thể từ chút ít bảo vật nơi này tuyển chọn một.
Ánh mắt của Giang Nam từ chút ít bảo vật kinh người này quét qua, trong lòng
không khỏi hoảng sợ, hắn vốn cho là Vân Bằng gặp gỡ đã làm người sợ hãi than,
không nghĩ tới Lạc Hoa Âm lại còn muốn tăng thêm một bậc, không hổ là nữ ma
đầu hành tẩu giang hồ nhiều năm.
Hắn suy nghĩ chốc lát, đột nhiên cười nói:
– Đệ tử lấy mặt gương này.
Lạc Hoa Âm hơi ngẩn ra, không nhịn được nói:
– Tử Xuyên, ngươi cũng biết mặt gương này ngay cả pháp bảo cũng không phải,
giá trị so sánh với những bảo vật này quả thực chính là một cái vô dụng?
– Đệ tử cũng rất muốn những bảo vật này.
Giang Nam cười khổ nói:
– Bất quá nếu không rõ chuyện năm đó của sư tôn ngươi, chỉ sợ tâm tư của ta
sẽ sinh ra tạp niệm, ngược lại ảnh hưởng tu luyện của ta, để cho cuộc sống
hàng ngày của ta khó an. Cho nên, ta lựa chọn mặt gương này.
Lạc Hoa Âm yên lặng gật đầu, vung tay áo đem bảo vật khác hết thảy thu hồi,
thản nhiên nói:
– Ngươi nếu muốn biết, vậy thì lấy đi thôi, ngươi nhìn qua xong liền đem mặt
gương này phá huỷ, không cần đưa cho ta.
– Sư tôn, chẳng lẽ ngươi đối với trí nhớ mà trước kia ngươi chém ra không cảm
giác tò mò sao?
Giang Nam không nhịn được hỏi.
– Ta nếu chém nó ra, tự nhiên là không muốn nhớ lại đoạn trải qua kia nữa,
cần gì phải đi khôi phục đoạn trí nhớ kia?
Lạc Hoa Âm tự giễu cười một tiếng, phất tay nói:
– Ngươi đi ra ngoài đi, tránh cho ta lại đột nhiên đổi ý.
Giang Nam thu hồi mặt kính, thối lui khỏi Thúy Vân Cung.
Thúy Thúy một mực quan sát bên cạnh, thật sự không đành lòng, thấp giọng nói:
– Phong chủ, ngươi làm như vậy có phải có chút quá mức? Đại sư huynh thật vất
vả mới nhận được những bảo vật này, lần này cái gì cũng không có nắm bắt tới
tay…
– Đối với những đồ này, ta sao lại thật động lòng tham?