Số lượng nhiều làm cho người khác tức lộn ruột, trong đó không chỉ có phất
trần của Mạc sư huynh, còn có rất nhiều Bảo Khí của Chính đạo Ma Đạo, thậm chí
còn có hơn mười cuốn các loại kinh thư, Linh Dược hai ba trăm gốc!
Hiển nhiên, Chu Dục không chỉ có sát hại cường giả bên trong Ma Đạo cùng yêu
đạo, thậm chí ngay cả người trong đồng đạo cũng không buông tha, để cho Mộ Yên
Nhi lập tức ý thức được, nếu không có Giang Nam, nhóm người mình chỉ sợ cũng
không may bị Chu Dục ám toán, biến thành mấy cỗ thi thể rồi.
Trong nội tâm nàng không khỏi giãy dụa thoáng một phát. Đối với Giang Nam đã
cảm kích, lại có chút bận tâm, thủ đoạn Giang Nam đánh chết Chu Dục quá kịch
liệt. Chuyên quyền độc đoán, thậm chí có thể nói hoành hành ương ngạnh, không
cân nhắc ý kiến của nàng chút nào, để cho nàng thân là đệ tử chính đạo thủy
chung có chút không cách nào tiếp nhận.
Dựa theo trình tự bình thường của người trong chính đạo, đối phó ác độc chi
nhân bực này như Chu Dục, chi bằng bắt giữ về, sau đó giao cho tông môn, do
tông môn đi cùng Thái Huyền Thánh tông thương lượng, cuối cùng lại đem Chu Dục
trả lại Thái Huyền Thánh tông, để cho Thái Huyền Thánh tông Thẩm Phán đệ tử
của mình, kể từ đó mới sẽ không đắc tội quái vật khổng lồ như Thái Huyền Thánh
tông.
Mà Giang Nam lại trực tiếp đánh chết Chu Dục, chính mình đến phán định sinh tử
của Chu Dục, loại phương thức này cố nhiên khoái ý ân cừu, nhưng lại để cho
nàng thủy chung cảm thấy có chút giống là người trong ma đạo sở tác sở vi,
không hợp chính thống.
Đột nhiên, Giang Nam đem những bảo vật này hết thảy thu hồi, để cho Thần Thứu
Yêu Vương thu nhập bên trong Tử Phủ của mình, còn có mặt Ngũ Độc Phiên kia
cũng bị thu vào, trầm giọng nói:
– Tại đây khắp nơi đều là dấu vết Thần Thông của Huyền Thiên Thánh tông ta
lưu lại. Nếu bị Thái Huyền Thánh tông phát giác, hoàn toàn chính xác sẽ đưa
tới một hồi đại họa, đối với chúng ta đều cực kỳ bất lợi, Thần Thứu, ngươi
tới, ăn hết thi thể của Chu Dục.
Thần Thứu Yêu Vương bị Tứ Cực Viêm Dương đại pháp của Chu Dục cháy sạch lông,
nghe vậy khặc khặc cười quái dị. Hít vào một hơi thật dài, đem tàn thi của Chu
Dục ăn được không còn một mảnh, nhe răng cười nói:
– Chúa công, thi thể khác ở nơi này cũng là lãng phí, không bằng để cho ta ăn
hết!
Mộ Yên Nhi giận dữ, quát lớn:
– Đây là thi thể của bọn người Mạc sư huynh Tiêu sư tỷ! Giang sư đệ, nếu
ngươi thật sự để cho đầu điểu này ăn tươi thi thể bọn người Mạc sư huynh, cái
kia chính là thật sự nhập ma đạo, ta cùng ngươi cắt bào đoạn nghĩa, từ nay về
sau như người xa lạ!
– Sư tỷ yên tâm, ta tự nhiên sẽ không nhân tính như vậy.
Giang Nam cười nói:
– Cho nên kính xin sư tỷ ra tay, thúc dục Tứ Cực Viêm Dương châu, đem tất
cả thi thể trong tòa sơn cốc này cùng dấu vết Thần Thông hết thảy hoả táng,
một là hỏa táng bọn người Mạc sư huynh, hai là hủy diệt dấu vết, để cho Thái
Huyền Thánh tông nhìn không ra là Thần Thông Thánh tông ta, miễn cho đưa tới
đại họa. Tu vi của ta bất lực, không cách nào thúc dục Bảo Khí, cho nên chỉ có
thể làm phiền sư tỷ rồi.
Trong nội tâm Mộ Yên Nhi giãy dụa, biết rõ Giang Nam vừa rồi nói không sai,
nhưng mà cử động lần này dù sao cũng là hủy thi diệt tích, nếu mình quả thật
làm như vậy, chẳng phải là cùng Giang Nam thông đồng làm bậy, cùng Ma Đạo
không giống?
Đột nhiên, nàng thở dài nói:
– Sư đệ, các ngươi rời khỏi tòa sơn cốc này, ta đến hủy diệt tại đây.
Giang Nam mỉm cười, nắm bàn tay nhỏ bé của Giang Lâm đi ra sơn cốc.
Trong cốc, tứ luân mặt trời bay lên trời, bao đỉnh núi bốn phía lại, Liệt Diễm
tràn ngập trong sơn cốc, hỏa lực cường hoành đến cực điểm, thậm chí đem núi
lớn đều cháy sạch nóng chảy, hóa thành nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, đem sơn
cốc nhồi vào.
Mộ Yên Nhi phiêu phù ở giữa không trung, toàn lực thúc dục Tứ Cực Viêm Dương
châu, hóa thành đại trận, hủy thi diệt tích, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội
vàng cao giọng nói:
– Giang sư đệ, vừa rồi thẻ bài của đệ tử Thái Huyền Thánh tông kia, ngươi
phải chăng đã ném vào trong sơn cốc?
Trong nội tâm Giang Nam rùng mình, vội vàng ném ra thẻ bài của Chu Dục:
– Sư tỷ, khối thẻ bài này còn ở chỗ của ta!
– Nhanh hủy diệt khối thẻ bài này!
Sắc mặt Mộ Yên Nhi kịch biến, nghiêm nghị quát.
Giang Nam vội vàng đem thẻ bài đập toái, ném vào trong Tứ Cực Viêm Dương đại
trận, Mộ Yên Nhi thanh quát một tiếng, thu Tứ Cực Viêm Dương châu, quay người
xoáy lên Giang Nam cùng Giang Lâm, gào thét hướng xa xa bão táp mà đi, trán
toát ra mồ hôi lạnh rậm rạp, hấp tấp nói:
– Nhập thất đệ tử củaThái Huyền Thánh tông, mỗi người đều có một chiếc hồn
đèn, chỉ cần đệ tử còn, hồn đèn bất diệt. Nếu đệ tử chết rồi, hồn đèn sẽ lập
tức dập tắt, mà cái thẻ bài này còn có một tác dụng, chính là định vị phương
vị của nhập thất đệ tử, để cho cao tầng của Thái Huyền Thánh tông lập tức liền
biết đệ tử là chết ở đâu!
– Nguyên lai thẻ bài còn có loại tác dụng này, lúc này chỉ sợ Thái Huyền
Thánh tông đã biết rõ Chu Dục chết rồi!
Trong lòng Giang Nam nghiêm nghị.
Mộ Yên Nhi bão táp về phía trước, trong chớp mắt liền lao ra hơn trăm dặm, cho
dù mang theo hai người Giang Nam Giang Lâm, cộng thêm Thần Thứu Yêu Vương,
nhưng tốc độ của nàng so với Giang Nam còn muốn nhanh hơn rất nhiều, hiển
nhiên tu vi vô cùng thâm hậu nói:
– Thái Huyền Thánh tông Thạch Long đạo nhân cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu
biết rõ đệ tử của hắn chết, nhất định sẽ không cần nói đánh tới, cũng sẽ không
quản ngươi có phải là chính đạo hay không, cũng sẽ không đem ngươi giao cho
Thánh tông Thẩm Phán, liền trực tiếp tru sát ngươi!
– Mộ sư tỷ, Thạch Long đạo nhân kia so với Tứ ca ta còn muốn Bá Đạo, tại sao
không có người nói hắn là người trong ma đạo?
Giang Lâm lập tức nói:
– Chu Dục trừng phạt đúng tội, Tứ ca ta bất quá trừng phạt đúng tội chi nhân.
Ngươi đã nói trong lòng Tứ ca ta có ma tính, sát tâm quá nặng, cái này không
khỏi có chút trọng bên này nhẹ bên kia đi à nha?
Mộ Yên Nhi ngẩn ngơ, trong lòng có chút mờ mịt, thầm nghĩ:
– Đúng rồi, Thái Huyền Thánh tông Thạch Long đạo nhân so với Giang sư đệ còn
muốn quá phận, vì sao ta sẽ cảm thấy Giang sư đệ có ma tính. Mà đối với Thạch
Long đạo nhân làm như không thấy? Chẳng lẽ ta cũng là lấn thiện sợ ác?
Trong nội tâm nàng xoắn xuýt vạn phần, chỉ nghe Giang Nam cười nói:
– Tiểu muội, cái này là tác dụng của thực lực, nếu như thực lực của ngươi đầy
đủ cường đại, để cho người ngưỡng mộ, dù cho hoành hành ngang ngược người khác
cũng hiểu được đương nhiên. Cho nên ngươi cũng phải nỗ lực tu hành, tăng cường
thực lực.
Giang Lâm trọng trọng gật đầu.
Trong nội tâm Mộ Yên Nhi rất không cho là đúng, cảm thấy lời này của Giang Nam
có thiên kích rồi, chỉ là lại tìm không thấy lý do phản bác, chỉ phải buồn
bực ở trong bụng, thầm nghĩ: