Đế Tôn – Chương 146: Lòng Người Hiểm Ác. (2) – Botruyen

Đế Tôn - Chương 146: Lòng Người Hiểm Ác. (2)

– Viêm Dương Châu này chính là Tứ Cực Viêm Dương Đại Pháp của Thái Huyền
Thánh Tông ta luyện chế mà thành, Tứ Cực Viêm Dương Đại Pháp sư đệ sư tỷ các
ngươi hẳn là nghe qua, chính là Đạo Đài cảnh tâm pháp của Thái Huyền Thánh
Tông, danh tiếng lan xa, môn phái khác cũng không có môn công pháp này.

Mộ Yên Nhi đem thần niệm Tứ xoắn Cực Viêm Dương Châu tới, tinh tế xem xét, gật
đầu nói:

– Sư đệ, đích xác là bảo khí do Tứ Cực Viêm Dương Đại Pháp luyện chế mà
thành, Tứ Cực Viêm Dương Đại Pháp chính là Thần Thông hóa thành bốn đại trận,
như một vòng Liệt Dương, đem đối thủ luyện chết, uy lực cực lớn. Nói như vậy,
hắn tất nhiên là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, chúng ta không thể không cứu!

– Sư tỷ an tâm một chút chớ nóng!

Giang Nam khoát tay, trầm giọng nói:

– Cũng có thể là Ma Đạo cường giả giết đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, chiếm một
quả bảo châu trong đó. Nếu Tứ Cực Viêm Dương Châu, kia tất nhiên cần bốn bảo
châu chiếm cứ bốn phía, vị sư huynh này, ngươi chỉ có một quả bảo châu, nếu có
thể lấy ra một bộ, ta liền tin ngươi.

Trong lòng Chu Dục giận tím mặt:

– Tên tiểu tử thúi này, dài dòng lắm điều, ta trước không nên giết hắn, mà là
phải hung hăng bào chế một phen, từ từ giết chết!

Nghĩ tới đây, hắn mi tâm lại chợt lóe, ba viên Viêm Dương Châu từ trong Tử Phủ
lăn xuống đi ra ngoài, hữu khí vô lực nói:

– Sư đệ, hiện tại ngươi hẳn là không có nghi vấn gì đi?

– Giang sư đệ, ba miếng này đúng là Tứ Cực Viêm Dương Châu, bốn miếng bảo
châu này là bảo khí Thần Thông bát trọng, liền cùng một chỗ chính là một viêm
dương đại trận, uy lực loại pháp bảo này, cực kỳ kinh người, tuyệt không thể
nào là người trong ma đạo có thể luyện thành.

Mộ Yên Nhi sải bước hướng Chu Dục đi tới, quả quyết nói:

– Hắn tất nhiên là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, nếu đợi thêm nữa, chỉ sợ hắn
sẽ chết. Ta đi cứu hắn!

– Sư tỷ, để ta đánh đi.

Thân hình Giang Nam chợt lóe, vượt thân ngăn ở trước người Mộ Yên Nhi, cười
nói:

– Sư tỷ, ngươi lui về phía sau, nếu gặp phải nguy hiểm, tu vi thực lực ngươi
cao nhất, cũng dễ dàng xuất thủ cứu giúp. Nếu không có gặp phải nguy hiểm,
ngươi tới gần cũng không muộn.

Chu Dục nghe vậy, trong lòng lại chần chờ một chút:

– Ta nguyên vốn định lừa gạt bọn họ tới gần người, liền lập tức nhảy lên đem
cô gái tu vi cao nhất kia giết chết, những người khác liền không cách nào chạy
ra lòng bàn tay của ta. Bất quá tiểu tử thích lắm mồm này đến đây, ta liền
không thể lập tức động thủ…

Hắn kiềm chế sát ý trong lòng xuống, nhìn Giang Nam đi tới, giãy dụa đứng dậy,
rồi lại rơi xuống ở trong bụi bậm, vô lực nói:

– Làm phiền sư đệ cứu giúp, lần này sư đệ cứu ta, ngày sau chờ ta thương thế
khỏe hẳn, tất nhiên sẽ có hồi báo, đáp tạ đại ân của sư đệ!

Nhưng Giang Nam không có lập tức dìu, cười dài nói:

– Huyền Thiên Thánh Tông ta cùng Thái Huyền Thánh Tông đồng khí liên chi, sư
huynh nói ra lời này là có chút khách khí. Bất quá nếu sư huynh nhắc tới báo
đáp, không bằng chúng ta trước tiểu nhân sau quân tử, sư huynh trước tiên đem
bảo vật lấy ra, để cho tiểu đệ trước yên tâm rồi hãy nói.

Chu Dục cắn răng, hận không được lập tức ình một cái vả miệng, ai bảo mình lắm
mồm, không duyên cớ khiến cho tiểu tử này nổi lòng tham, trong lòng mình an
ủi:

– Trước cho hắn một chút chỗ tốt, đợi đem cô gái tu vi mạnh nhất kia chém
giết, lại tra tấn hắn, hắn chỉ là Ngoại Cương cảnh cũng trốn không thoát lòng
bàn tay của ta!

– Sư đệ, thân thể của ta không có vật dư thừa, nơi này có Lục Liên Ma Châu mà
ta trong lúc vô tình lấy được, là bảo khí Ma Đạo, Thần Thông thất trọng.

Chu Dục lấy ra một quả ngọc châu màu xanh biếc, miễn cưỡng cười nói:

– Mặc dù Lục Liên Ma Châu không bằng Tứ Cực Viêm Dương Châu của ta, nhưng uy
lực cũng không phải chuyện đùa, liền đưa cho sư đệ.

Giang Nam nhận được Ma Châu màu xanh biếc này, nhẹ nhàng tung tung, ném cho
Thần Thứu Yêu Vương, cười nói:

– Sư huynh có còn hay không?

Chu Dục giận dữ, trong lòng dâng lên một cổ bạo khí, hận không thể lập tức
xuất thủ đem tiểu tử này tiêu diệt trăm ngàn lần, phát tiết lệ khí trong lòng.

– Ta chỉ là đùa một chút, sư huynh không cần để ý.

Giang Nam cười ha ha, nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác, hắn đã từng thấy qua
Chu Dục ra tay giết người, uy lực của Ngũ Độc Phiên cực mạnh, chỉ sợ sẽ không
thua kém Tứ Cực Viêm Dương Châu, Chu Dục vẫn chưa từng lấy ra mặt đại phiên
này, không thể không để cho hắn có điều lo lắng.

– Mộ sư tỷ, không có gặp nguy hiểm, vị sư huynh này đích xác là đệ tử Thái
Huyền Thánh Tông, là người trong chính đạo!

Giang Nam khom lưng dìu đứng dậy, hướng Mộ Yên Nhi đi tới, cao giọng cười nói,
hồn nhiên nhìn không ra bất kỳ dị trạng.

Mộ Yên Nhi cùng Giang Lâm cũng thở phào nhẹ nhỏm, hướng Giang Nam cùng Chu Dục
đi tới, duy chỉ có Thần Thứu Yêu Vương là khẩn trương, vũ mao trên mông đít
chuẩn bị tạc lên, Giang Lâm thậm chí có thể cảm giác được đầu Đại Điểu này khẽ
run, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

– Bọn ắt con, cuối cùng mắc câu rồi!

Trong mắt Chu Dục hiện lên một đạo sát cơ, cười khổ nói:

– Vị sư đệ này, ngươi cũng quá cẩn thận rồi.

– Thuyền dùng cẩn thận có thể chạy vạn năm.

Giang Nam tay phải xuyên qua dưới nách của hắn, đở lấy phía sau lưng, cười ha
hả nói:

– Ngươi nói có đúng hay không, Chu sư huynh?

– Quả thật như thế, lòng người hiểm ác a…

Chu Dục cười nói, đột nhiên tóc gáy toàn thân không khỏi lóe sáng, mồ hôi lạnh
nhất thời xông ra:

– Ta vẫn không có nói ra tên họ, làm sao hắn biết ta họ Chu?

– Chu Dục sư huynh, ngươi giết Mạc sư huynh, sau đó làm bộ như bị thương chờ
chúng ta tới, đánh chủ ý thật là tốt.

Cương khí củaGiang Nam bắt đầu khởi động, hóa thành một mảnh cánh tay dài hẹp,
có tất cả tám cánh tay, tám cánh tay ôm lấy Chu Dục, vây khốn tay chân của
hắn, ngón tay chế trụ Chu Dục thật chặc, mỉm cười nói:

– Bất quá đáng tiếc chính là ta nhận được ngươi, nhưng ngươi lại không nhận
biết ta. Đại Ngũ Hành Kiếm Khí!

Xuy!

Trên đầu ngón tay của tám bàn tay, từng đạo kiếm khí phún dũng ra, xì xì đâm
vào trong cơ thể Chu Dục, Ngũ Hành lực đột nhiên bộc phát, ở trong cơ thể Chu
Dục khuấy phá, hóa thành từng ngọn đại Ngũ Hành Kiếm Trận, trong chớp mắt liền
đem Chu Dục chọc ra không biết bao nhiêu lỗ thủng, quanh thân là máu!

– Không hổ là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, thân thể mạnh như vậy, so sánh với
nhục thể của ta còn cường hãn hơn bốn năm thành!

Giang Nam không khỏi than thở một tiếng, cười nói.

Trong nội tâm Giang Nam cả kinh, chỉ cảm thấy Đại Ngũ Hành Kiếm Khí của mình
đâm vào thân thể Chu Dục lập tức tao ngộ lực cản thật lớn, thậm chí như kiếm
khí đều lọt vào trấn áp vô cùng trầm trọng, trở nên cực kỳt nhỏ, không cách
nào tạo thành thương thế mất mạng cho hắn!

Chu Dục kêu thảm thiết, trong miệng máu chảy không ngừng, pháp lực khổng lồ
trong cơ thể đột nhiên vận chuyển, chỉ một thoáng liền đem tám tòa Đại Ngũ
Hành Kiếm Trận tiêu diệt, mi tâm từng đạo Thần Luân phù hiện ra, ông ông tác
hưởng, oanh một tiếng bắn Giang Nam bay ra ngoài!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.