Sắc trời dần sáng, tia sáng đầu tiên theo đường chân trời phía xa vọt tới,
chiếu rọi lên đỉnh núi Lạc Hà.
Hắn đã chiến đấu từ chiều qua cho tới hết đêm, kiên trì tới bây giờ đã là cực
hạn, không thể kéo dài thêm được nữa.
Ánh mắt hắn đã mơ mơ hồ hồ, hai chân nặng trịch như đeo hai quả tạ, hai tay
như đeo vạn cân chì, nặng nề vung vẩy. Lúc này sáu bảy con yêu thú đang vây
công Giang Nam hòng ăn tươi nuốt sống hắn, đúng lúc đó, một nữ tữ bước đi nhẹ
nhàng trong ánh nắng bình minh tiến tới, tà áo dài trắng hơn tuyết phất phơ
như đang hứng lấy từng tia nắng sớm.
Mấy con yêu thú nhìn thấy Giang Tuyết đi tới liền hốt hoảng cụp đuôi, quay đầu
tháo chạy về sâu trong núi.
Giang Nam ngẩn ngơ, toàn thân hắn lúc này đầy máu, đứng chôn chân một chỗ lúc
lâu hắn mới hồi thần: “Ta sống sót rồi sao? Ta sống rồi!”
Hắn vật ra đất, nằm trên vũng máu thở hổn hển, cơ bắp toàn thân căng cứng, vừa
nhức, vừa đau, cảm giác tê liệt, đau buốt từ các vết thương lớn nhỏ trên người
truyền đến khiến hắn giống như đang bị thiêu cháy, nóng rát khắp toàn thân.
Bây giờ hắn không còn sức để nâng dù chỉ một ngón tay.
“Đã bắt đầu.”
Giang Tuyết lặng im không một tiếng động đi tới, hai trên đi trên vũng máu mà
không hề dính lấy một vết đỏ nào, lạnh nhạt nói: “Ngươi chiến đấu suốt một
đêm, bây giờ đã là cực hạn cả về tinh thần, thể xác lẫn chân khí, hiện tại
chính là thời điểm quan trọng nhất, chỉ cần ngươi có thể kiên trì tiếp tục tu
luyện, thành quả thu được nhất định lớn hơn rất nhiều so với bình thường.”
“Tỷ à, cả đêm ta đã không được ngủ rồi, ngày mai tu luyện cũng được mà…” –
Giang Nam mệt mỏi, hữu khí vô lực nói.
Giang Tuyết hơi nhíu mày: “Mô phật, mới có đau đớn tí xíu mà ngươi liền quên
mất mục đích tu luyện võ đạo của mình rồi sao? Cứ như vậy thì đừng nói tìm
thiên thần báo thù, sau này chỉ cần thêm ít khó khăn thì ngươi nhất định lấy
đó làm lý do để lười biếng, cuối cùng rồi cũng sẽ cười xòa cho qua. Nếu ngươi
bây giờ dùng Uẩn Thần đan, hiệu quả hẳn là hơn mười ngày khổ tu.”
Trong lòng Giang Nam giật thót, hắn im lặng một lát rồi gắng gượng đứng dậy,
cố kiềm chế cơn đau đớn, tê liệt rít gào từ thân thể, lấy ra một viên Uẩn Thần
đan nuốt vào, sau đó điều khiển chân khí thôi động Ma Ngục Huyền Thai kinh.
Tai, mắt, mũi, miệng, cơ thể hóa thành một cánh cửa lớn phong bế toàn bộ mười
vạn tám ngàn lỗ chân lông, đồng thời hấp thụ nguyên khi thái dương từ mặt
trời.
Trong mắt Giang Tuyết hiện lên nét khen thưởng, nàng lặng yên nhìn hắn tu
luyện, ánh sáng chói chang vẽ lên trên thân hai người những vầng sáng rực rỡ.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, nguyên khí thái dương ngày càng đậm đặc, Giang
Nam lúc này vẫn còn đang tu luyện, mãi cho tới lúc mặt trời lên cao, tới giờ
Tỵ ban trưa, nguyên khí thái dương đậm đặc tới mức hắn không thể thừa nhận
được nữa hắn mời dừng lại.
“Giang Tuyết tỷ tỷ nói hoàn toàn chính xác, sau khi thân thể, tinh thần, chân
khí đạt tới cực hạn, nếu tiếp tục tu luyện sẽ rất dễ dàng đột phá, tu vị tăng
mạnh.”
Giang Nam cảm nhận rõ ràng, sau khi bị Giang Tuyết hấp thụ bốn phần dương khí
thì bản thân hắn cũng không có cảm thấy mệt mỏi, trong cơ thể ngược lại tràn
trề sức mạnh, hắn thầm nghĩ trong lòng: “Nếu tiếp tục như thế này, có lẽ không
cần tới chín ngày, tối đa chỉ cần bốn ngày mình liền có thể đột phá, tiến vào
cảnh giới luyện màng.”
Một đêm ác chiến cộng với việc tu luyện lúc sáng sớm khiến hắn tiến bộ cực kì
kinh người, tương đương với hơn mười ngày khổ tu lúc bình thường, xương cốt
toàn thân sau một trận chiến càng thêm dẻo dai, cứng rắn, mạnh mẽ vô cùng.
Sau khi hắn tu luyện Long Hổ Tượng Lực quyết, thể chất đã hơn xa người thường.
Sau đó lại còn dùng Dưỡng Thân đan khu trừ tạp chất cùng những tai họa ngầm
trong cơ thể ra khiến cho thân thể của hắn có thể so sánh với những tên đệ tử
thế gia khác trong phủ Tề vương.
Mà tới giây phút này, cường độ thân thể của hắn lại tăng lên, trong cơ thể
giống như tiềm ẩn sức mạnh to lớn của thần long, cự tượng.
Trải qua một đêm chiến đấu, chân khí của hắn càng thêm tinh thuần, cứng cỏi so
với trước đây, thậm chí ngay cả tinh thần của hắn cũng khôi phục tới trạng
thái tốt nhất, rất thoải mái, phấn chấn, giống như vừa được ngủ say bốn năm
canh giờ vây.
Dược lực của Uẩn Thần đan đã bị hắn hấp thụ triệt để tăng lên tinh khí thần
của bản thân.
Nếu như tu vị của hắn càng thêm thâm sâu, tinh thần càng thêm minh mẫn, mỗi
ngày không cần ngủ, chỉ cần nhập định một lát liền tương đương một giấc ngủ
say, thậm chỉ hiệu quả còn cao hơn.
“Ồ? Chốn sơn cùng thủy tận này còn có thể nuôi dưỡng ra linh vật như thế này
sao? Nhất định có điều bất thường. Tử Xuyên, ngươi đi theo ta, có lẽ đây là
một cơ may lớn đối với ngươi.”
Sắc mặt Giang Nguyệt tự dưng biến đổi, trên khuôn mặt tuyệt mĩ lộ ra nụ cười
vui mừng: “Vận may lần này còn tuyệt vời hơn nhiều so với mấy thứ như Dưỡng
Thần đan.”
“Còn tốt hơn Dưỡng Thần đan nhiều sao?”
Con mắt Giang Nam sáng ngời, tim đập thình thịch, cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi phát
hiện ra tiên thảo, linh căn gì đó sao?”
“Tiên thảo linh căn?”
Giang Tuyết lắc đầu, bật cười, nàng bước thẳng về phía trước nói: “Thế gian
này đúng là có tiên thảo linh căn, tuy nhiên ở chốn thâm sơn cùng cốc như núi
Lạc Hà này thì không có. Linh khí ở đây quá mỏng, không có cách nào nuôi dưỡng
được linh dược như vậy. Vận may mà ta nói tí nữa ngươi thấy sẽ biết.”
Trong lòng Giang Nam cực kỳ tò mò, vội vàng cất bước đuổi theo nàng.
Sắc mạt Giang Tuyết hơi ngưng trọng, đột nhiên nói nhỏ: “Tử Xuyên, phía trước
hơi nguy hiểm. Tốt nhất ngươi nên che giấu dương khí toàn thân nếu không sẽ bị
yêu thú phát giác. Dùng Ma Ngục Huyền Thai kinh rất dễ dàng làm được điều
này.”
Giang Nam suy tư một lát, lập tức tỉnh ngộ, hắn liền vận chuyển Ma Ngục Huyền
Thai kinh, lấy thân thể như lao ngục, phong bế toàn bộ tai, mắt, mũi, lưỡi,
ti, ý chí bản thân, khiến cho dương khí toàn thân bị giam cầm lại, không hề
thoát ra ngoài, sau đó thầm nghĩ: “Nếu như mình sớm nghĩ tới điều này thì làm
sao bị bọn yêu thú xem như một ngọn lửa di động nữa. Dù sao thì mình cũng đang
tập luyện để nâng cao kĩ năng chiến đấu, kĩ xão bản thân, nếu cứ khóa hết
dương khí như vậy thì làm sao có thể hấp dẫn bọn yêu thú mò đến để tập luyện
chứ.”
Hai người yên lặng đi về phía trước, không lâu sau liền tới phía dưới một vách
núi, chỉ thấy một ngọn thác hùng vĩ tựa như một dãi ngân hà đang rũ xuống,
phía dưới là một cái đầm nước rộng khoảng mười trượng, tiếng nước đổ vang lên
ầm ầm, cảnh vật nơi đây non xanh nước biếc, cây cối xanh tươi ngợp một màu.
Giang Nam đứa mát liếc dọc liếc ngang, trong lòng kinh ngạc nói: “Kỳ lạ, quá
kì lạ…”
Từ lúc đi tới, hắn có thể quan sát thấy có chim bay, cá nhảy, nghe được tiếng
hót, ấy vậy mà khi tới đây, mặc dù phong cảnh rất tươi đẹp nhưng không có tới
một con chim, thậm chí là mấy con thú hoang cũng không thấy tăm tích.
Hơn nữa, cái đầm nước trước mặt không lớn, ấy vậy mà cho dù thác nước trút
xuống như thế nào thì nước trong hồ cũng không dâng lên, rất kì lạ.
“Tỷ…”
Hắn đang muốn hỏi chuyện thì Giang Tuyết đã dựng một ngọn tay lên ý bảo yên
lặng, hai người nấp sau một tảng đá lớn ở đằng xa. Sau một lúc lâu, chỉ nghe
tiếng nước chảy ào ào, bầu trời lúc này đột nhiên sáng ngời giống như từ trong
đầm có một mặt trời nhỏ đang nhô lên vậy.
Một cổ hung uy không thể diễn tả từ trong đầm nước tỏa ra khắp nơi, ép cho
lồng ngực Giang Nam thắt lại, cơ hồ không thể hít thở.
Hắn híp mắt lại, chỉ thấy vầng mặt trời nhỏ bay ra từ trong nước trông giống
như một viên minh châu màu vàng cỡ trứng gà, nó bồng bềnh trong không trung,
nhô cao hạ thấp không hề cố định.
Hạt minh châu kích thước như quả trứng gà kia ẩn chứa năng lượng khó có thể
hình dung ra được, nó tỏa ra thứ ánh sáng mãnh liệt tới mức người khác khó có
thể nhìn thẳng tới.
“Đây là gì vậy?”
Vừa nghĩ tới đây thì luồng hung uy kia bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn, mặt nước
trên mặt đầm tách ra, một con quái vật khổng lồ theo đó tiến ra ngoài.
Con quái vật khổng lồ này to như một quả đồi nhỏ, có hình dạng tam giác, thân
dài hơn trăm trượng, toàn thân che kín lớp vảy màu xám, phía sau đầu nhô ra
những đoạn xương liên tiếp sắp xếp giống như một chiếc quạt chạy thẳng tới tận
đuôi.
Giang Nam cực kì sợ hãi, con quái vật này có thân hình vừa giống rồng, vừa
giống rắn, vừa trắng nõn, vừa thon dài, là rồng mà không phải rồng, là rắn mà
chẳng phải rắn, bốn chiếc móng vuốt thon dài, cái đuôi giống như một chiếc
quạt hương bồ (quạt làm bằng lá cây hương bồ), nó há miệng nuốt lấy viên minh
châu tỏa sáng kia vào bụng, thân hình theo đó mà ngày càng nhỏ lại, cuối cùng
biến thành một vị nam tử cao gầy. Thân hình lóe lên một cái liền từ đầm nước
bay thẳng lên trời, biến mất không còn dấu vết.
“Rồng? Ở trong cái đầm nước này vậy mà có một con rồng?” Giang Nam đợi cho vị
nam tử cao gầy đi rời đi, cảm thấy sợ hãi không thôi, toàn thân rét lạnh, mồ
hôi đầm đìa, nói thất thanh.
“Đó không phải là rồng, chỉ là một thuồng luồng mới tiến hóa mà thôi, tu vị
tương đương với tu sĩ Thần Luân lục đạo.”
Giang Tuyết đi ra từ phía sau tảng đá, tiến thẳng tới bên bờ đầm nước, đôi mắt
dễ thương chớp chớp, cười nói: “Tại nơi khô khan này có thể tu thành Thần Luân
lục đạo đã là rất khó, ở Kiến Vũ quốc này có thể được xem như không có đối
thủ. Tử Xuyên, ở dưới cái đầm nước này chắc chắn có bảo bối, nếu không không
thể nuôi dưỡng ra một con thuồng luồng như thế được. Vận may của ngươi tới
rồi.”
Giang Nam ngạc nhiên, nói thất thanh: “Tỷ, ngươi nói chúng ta thừa cơ cướp lấy
tài sản của con thuồng luồng kia ư?”
“Không phải chúng ta, chỉ mình ngươi.”
Giang Tuyết cười khanh khách, nói: “Tử Xuyên, sợ rồi chứ gì?”
Giang Nam cắn răng, trong lòng không khỏi nảy ra vài suy nghĩ ác độc, hắn tung
người nhảy vào trong thủy đàm: “Tìm phú quý trong nguy hiểm, đừng nói chỉ là
một con thuồng luồng, cho dù mấy con rồng kẹt xỉn ở đây thì anh cũng phải ép
cho ra vài lít máu.”
Hắn nhảy xuống hồ nước, cảm thấy nước trong hồ không mát mà rất dễ chịu, không
nóng, không lạnh, nếu là mùa đông thì nước ở đây giống như suối nước nóng,
thật là kỳ quái. Bởi vì đầm nước này không phải là mạch nước ngầm mà là do
thác nước ở trên chảy xuống tạo thành, đáng lẽ ra phải lạnh lẽo thấu xương mới
đúng.
“Chẳng lẽ vì nơi đây có một con thuồng luồng cư ngụ mới sinh ra nhiệt độ như
thế này?”
Giang Nam vừa nghĩ tới đây liền hít vào một hơi dài, sau đó lặn sâu vào trong
đầm, tiến thẳng về phía đáy. Nội tức hắn rất mạnh, hít sâu một hơi tương đương
với người thường hít thở nửa canh giờ, bởi thế trong thời gian ngắn hắn cũng
chưa cần phải hô hấp gì.
Cái đầm nước này rộng khoảng mười trượng, nhìn qua tuy không lớn nhưng lại rất
đáng sợ, Giang Nam lặn xuống mấy trượng nhưng vẫn không thấy đáy, chỉ cảm thấy
nước xung quanh càng lúc càng nóng, gần như sôi lên nhưng cuối cùng lại không
sôi.
Nếu như là kẻ khác chỉ sợ lúc này đã bị đun thành một đống thịt chín.
Giang Nam tu luyện Ma Ngục Huyền Thai kinh, dùng bản thân làm nhà lao, đúc lại
da thịt, gân cốt, thân thể có thể chịu đừng được nóng, lạnh, tuy không đến mức
bị đun sôi nhưng cũng có cảm giác bất lực.
Hắn tiếp tục lặn xuống thêm ba trượng, ánh sáng dần dần biến mất nên rất khó
có thể nhìn thấy quang cảnh xung quanh, nhiệt độ cũng càng thêm nóng, giống
như máu cũng sớm bị bốc hơi lên, chân khí của hắn cũng có cảm giác như sắp bay
đi đâu hết.
“Lấy thân thể làm gốc, tự mình thủ hộ.”
Hắn quát lên một tiếng, vận chuyển Ma Ngục Huyền Thai kinh phong bế toàn bộ
tai, mắt, mũi, lưỡi, ý chí vào lao ngục, cố gắng không để yếu tố bên ngoài ảnh
hưởng, kháng cự mạnh mẽ với cái nóng đang xâm lấn mãnh liệt, từ đó mới kiên
trì tiếp tục lặn xuống dưới.
Hắn đối mặt lúc này không phải là nhiệt độ càng lúc càng cao, mà còn là áp lực
nước càng lúc càng mạnh.
Giang Nam cắn chặt răng, tiếp tục đi tới, chẳng biết lặn xuống đã bao lâu, chỉ
thấy không gian bên dưới đầm nước đột nhiên mở rộng, khung cảnh đột nhiên sáng
sủa, ánh sáng dịu dàng, tươi đẹp đột ngột hiện ra trong mắt chiếu rọi tòa long
cung giống như trong truyền thuyết dưới đáy nước.