– Sư tỷ, Tứ ca, lần này chúng ta chém giết đại xà, thuộc về trừ ma vệ đạo
sao?
Giang Lâm ngưỡng mặt lên, như cũ có chút hưng phấn, cười nói.
Mộ Yên Nhi đang muốn gật đầu, Giang Nam lắc đầu nói:
– Đại xà này an phận ở nhà tu luyện, cũng không có trêu chọc chúng ta, là
chúng ta xông tới cửa giết nó, hơn nữa còn đoạt đồ đạc của nó, đuối lý là
chúng ta, nó không có sai lầm gì.
Giang Lâm ngạc nhiên, trong lòng có chút bất an, lắp bắp nói:
– Tứ ca ca, hàng yêu trừ ma là bổn phận của người trong chính đạo chúng ta,
người trong chính đạo chúng ta không phải là nhất phương chánh nghĩa sao?
Chẳng lẽ chúng ta giết nó là sai?
Giang Nam lắc đầu, thản nhiên nói:
– Đánh cướp một đầu Đại Yêu đã bảo chánh nghĩa? Nhược nhục cường thực mà
thôi. Yêu ma cũng chưa chắc sẽ làm ác, người trong chính đạo cũng chưa chắc sẽ
không làm ác, Chính Ma há lại một câu hàng yêu trừ ma liền có thể chia được rõ
ràng?
Mộ Yên Nhi nghiêm mặt nói:
– Giang sư đệ, lời này của ngươi có chút thiên kích. Ở giữa chúng ta nói một
chút còn được, nhưng nếu như bị những người trong chính đạo khác nghe được, sẽ
nói ngươi rơi vào Ma Đạo, thậm chí nói không chừng sẽ vì ngươi trêu chọc tới
họa sát thân!
– Sư tỷ yên tâm, cái này ta tự nhiên hiểu được.
Mặc dù Giang Nam nói như thế, nhưng trong lòng có chút xem thường, hắn thuở
nhỏ kinh nghiệm đại kiếp đại nạn, lại trải qua Giang Tuyết hun đúc, hơn nữa ân
sư Lạc Hoa Âm tràn đầy tà khí này dạy bảo, trong lòng đối với Chính Ma chi
phân càng ngày càng nhạt.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy trong tay Thần Thứu Yêu Vương ôm rất nhiều bảo vật
đi ra, cung kính đứng ở một bên.
– Đồ cũng không phải ít, đáng tiếc không có bảo khí, bảo vật.
Mộ Yên Nhi nhìn lướt qua, chỉ thấy nơi này trừ vài cọng linh dược ra, chính là
mấy cuốn Ma Đạo Thần Thông, còn có một chút khoáng vật, khẽ lắc đầu nói:
– Sư đệ, sư muội, nơi này có chút tài liệu tốt, ta trước thay các ngươi thu,
sau này chờ các ngươi tu thành Thần Thông, là có thể dùng để luyện chế bảo khí
của mình.
Mi tâm nàng hoa quang chợt lóe, thần niệm xông ra, đem khoáng vật mà Xà Yêu
kia bắt được cuồn cuộn nổi lên, từng kiện rơi vào trong mi tâm của mình, giấu
đến bên trong Tử Phủ.
Mặc dù Tử Phủ của Tu sĩ giấu ở trong mi tâm, nhưng bên trong khác không gian
có, có thể chứa đựng rất nhiều vật. Dọc theo đường đi Giang Nam bắt được linh
dược, chính là giấu ở trong Tử Phủ của Thần Thứu Yêu Vương.
Giang Nam nhìn lướt qua mấy quyển khinh thư còn dư lại, cũng là Thần Thông một
dạng như Khổn Tiên Thủ, đối với hắn mà nói chỗ dùng không lớn, hẳn là Thần
Thông cấp thấp của Loạn Không Ma Giáo, thầm nghĩ:
– Đáng tiếc không phải là Thần Thông cao đẳng, nếu không có thể để cho Ma
Chung Bá Thể Thần Thông của ta càng tiến một bước.
– Phía trước yêu khí ngất trời, hơn phân nửa là chỗ ở của một Yêu Vương!
Ba người Giang Nam hướng phúc địa của Loạn Không Ma Vực đi tới, cũng không lâu
lắm, Mộ Yên Nhi đột nhiên dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên núi lớn phía
trước, bảo kiếm ở trong vỏ kiếm leng keng, nói:
– Sư đệ, sư muội, nếu gặp phải nguy hiểm ta tới cản ở phía trước, các ngươi
đi trước, trăm triệu lần không thể dừng lại chờ ta, minh bạch chưa?
Giang Lâm gật đầu, khẩn trương vạn phần, hướng Giang Nam nói:
– Ca ca, ta núp ở phía sau ngươi, ngươi bảo vệ ta.
Giang Nam gật đầu đồng ý, Mộ Yên Nhi hăng hái, nhanh chóng đi thẳng về phía
trước, cười nói:
– Có Giang sư đệ ở đây, coi như là đầm rồng hang hổ ta cũng vậy dám xông vào
một lần! Đi, chúng ta đi gặp Yêu Vương của Loạn Không Ma Vực!
Ba người còn chưa đến gần, đột nhiên ngửi được một cổ huyết tinh khí nồng đậm,
vội vàng chạy tới phía trước, chỉ thấy phía trước một sơn trại, cửa trại mở
rộng ra, là bị người lấy Thần Thông sinh sôi đánh vào trong trại mà Yêu Vương
chiếm cứ, một đường đi tới, chỉ thấy trên mặt đất có vô số cỗ thi thể yêu thú,
còn có thi thể Đại Yêu hình thể vô cùng khổng lồ.
– Là Thần Thông của Huyền Thiên Thánh Tông ta!
Mộ Yên Nhi tinh tế xem xét, khẽ cau mày nói:
– Hẳn là mấy người Mạc sư huynh, Tiêu sư tỷ. Mạc sư huynh nhập môn vô cùng
sớm, tu vi thực lực còn ở trên ta, nếu bọn họ ở trên núi, chúng ta liền không
qua, tránh cho phải nghe bọn hắn nói này nói nọ.
– Nói này nói nọ?
Đỉnh núi đột nhiên truyền đến tiếng cười như chuông bạc của thiếu nữ áo tím
kia, chỉ thấy đám người Mạc sư huynh phiêu nhiên đi xuống, trên người mang
theo một chút vết máu, hiển nhiên trải qua một cuộc đại chiến, thiếu nữ áo tím
kia cười nói:
– Mộ sư tỷ, ở sau lưng người nói bậy mới là nói này nói nọ đấy?
Mấy người đi tới trước mặt ba người Giang Nam, ánh mắt thiếu niên đen gầy kia
rơi vào trên người Giang Nam, thản nhiên nói:
– Mộ sư tỷ, mang theo hai gánh nặng như vậy có thoải mái không? Ngươi hôm nay
tiến vào Ma Vực phúc địa, còn muốn chiếu cố hai gánh nặng, thật là cực khổ.
– Gánh nặng?
Mộ Yên Nhi lắc đầu bật cười, xoay người nói:
– Đạo bất đồng bất tương vi mưu, sư đệ, sư muội, chúng ta đi.
Một vị thánh tông đệ tử đột nhiên vượt qua ngăn ở trước mặt Giang Nam, cười mà
như không cười nói:
– Giang sư đệ, nếu sư tôn ta biết được ngươi bái Lạc sư bá làm môn hạ, nhất
định sẽ rất vui vẻ, nói không chừng sau khi về núi, ta và ngươi hai người còn
phải phụng sư mệnh thi đấu. Vi huynh rất mong đợi ngày cùng Giang sư đệ động
thủ.
– Ta cũng rất mong đợi.
Trong mắt Giang Nam chợt lóe tinh quang, ôn hòa cười nói.
Mộ Yên Nhi buồn cười, cười nói:
– Ngũ sư huynh, ta cũng rất mong đợi ngày ngươi cùng Giang sư đệ động thủ,
tràng diện nhất định cực kỳ thú vị.
Vị Ngũ sư huynh kia tên là Nguyên Sơn, cười ha ha, tự phụ vạn phần, chắp tay
nói:
– Đến lúc đó, ta tự phong tu vi, cùng Giang sư đệ chung cảnh giới đánh một
trận, để cho sư đệ biết một chút về phong thái của vi huynh!
– Ngũ sư huynh, ngươi nhất định sẽ bị ca ca ta đánh cho rất thảm.
Giang Lâm thật tình nói.
– Tiểu chủ công nói không sai.
Thần Thứu Yêu Vương cười hắc hắc nói:
– Người này tuyệt đối sẽ bị đánh đến thê thảm không nỡ nhìn!
Sắc mặt Ngũ Nguyên Sơn trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Hai miệng pháo! Nhiều lời vô ích, Giang sư đệ, ta và ngươi hiện tại sao
không giao thủ một chút?
Mặc dù tính tình của Giang Nam vô cùng tốt, nghe được hắn nhiều lần khiêu
khích, trong lòng cũng mơ hồ tức giận, thản nhiên nói:
– Ngũ sư huynh, ta là người đọc sách, ngươi đừng ép ta đánh.
– Ha ha ha, buồn cười, thật là buồn cười!
Ngũ Nguyên Sơn bước nhanh đến phía trước, trên cao nhìn xuống nhìn Giang Nam,
cười to nói:
– Giang sư đệ, ngươi nói là ta đời này tới nay nghe được chuyện buồn cười
nhất! Đừng ép ta đánh, ngươi động một cái để cho vi huynh xem một chút!
Trong mắt Giang Nam tinh quang chợt lóe, thiếu nữ quần tím kia đột nhiên cười
nói:
– Chậm đã. Ngũ sư huynh, nếu nói đến đây, như vậy chúng ta không bằng đánh
cuộc một lần, chỗ này của ta có một lò luyện đan mới vừa lấy được, là bảo khí
của Yêu Vương tìm được, mặc dù chẳng qua là bảo khí Thần Thông lục trọng,
nhưng giá trị không thấp, liền áp Ngũ sư huynh chiến thắng. Mộ sư tỷ, ngươi có
dám đánh cuộc hay không?