Đế Tôn – Chương 133: Huynh Muội Gặp Lại. (1) – Botruyen

Đế Tôn - Chương 133: Huynh Muội Gặp Lại. (1)

– Ca ca, ta sợ. . .

Giang Nam vẫn còn nhớ rõ mình đem thi thể che ở trên người Giang Lâm, tiểu
muội mang theo khóc nức nở nói ra những lời này.

– Đừng sợ, ca ca đem chó hư dẫn đi, ngươi đừng lên tiếng.

Hắn nói xong câu đó, liền lớn tiếng chạy về phía trước, khi đó hắn còn nhỏ,
chỉ có mười hai tuổi, lảo đảo chạy trốn vài dặm, trong lúc vô ý bị rơi xuống
sông, bị nước sông cuốn đi.

Đợi bò lên bờ ở hạ du con sông, đã bị nước sông cuốn đi hơn mười dặm.

Hắn hao hết khí lực, thiên tân vạn khổ trở lại địa phương giấu muội muội, lại
phát hiện Giang Lâm đã biến mất không thấy gì nữa.

Khi đó, Giang Nam một người khóc thật lâu, vừa đi vừa khóc, bóng lưng lẻ loi
hiu quạnh dọc theo con sông kia đi hơn nửa năm thời gian, đã trải qua không
biết bao nhiêu gian nguy, mới đi đến Kiến Vũ quốc.

– Ca ca, ta sợ. . .

Bên tai hắn lại quanh quẩn lên cái thanh âm này, quanh quẩn dưới đáy lòng.

Nước mắt mặn mặn từ trong hốc mắt hắn bốc hơi lên, Giang Nam hít vào một hơi
thật dài, sải bước đi thẳng về phía trước, trong lòng yên lặng nói:

– Muội muội, không cần phải sợ, lần này ta sẽ không một người rời đi, mà là
muốn toàn lực đi bảo vệ ngươi!

– Người nào?

Trong mắt trung niên nam tử kia tinh quang bạo xạ, đột nhiên hướng Giang Nam
xem ra, ngay sau đó sáu người khác lập tức lay động pháp lực, một vòng Thần
Luân ong ong chuyển động, nổi lên Thần Thông, tùy thời chuẩn bị xuất thủ hướng
Giang Nam oanh tới!

Bọn họ những người này thực lực cũng cực kỳ không kém, thậm chí trung niên nam
tử kia đột nhiên đem phất trần trong tay vứt lên, mấy ngàn bụi ti điên cuồng
sinh dài, hóa thành một đóa mây trắng, mà chuôi bụi thì trở nên vô cùng thô
to, như một cây cột Kim Đồng sắc, dọc ở giữa không trung.

Trang phục thiếu nữ kia cũng thanh quát một tiếng, bảo kiếm phía sau leng keng
ra khỏi vỏ, như một ngân long ở giữa không trung bay múa, qua lại như điện!

Mấy vị thánh tông đệ tử này thậm chí có hai kiện bảo khí, thực lực có thể nói
là cực kỳ cường đại!

– Chậm, không nên động thủ, hình như là đệ tử thánh tông ta!

Trung niên nam tử kia thấy Giang Nam, vội vàng giơ bàn tay lên, ngăn mọi người
phát động Thần Thông lại, hướng Giang Nam quát lên:

– Vị sư đệ này dừng bước! Ngươi trước báo tên họ, nói ra sư thừa, nếu không
đừng trách vi huynh xuất thủ đả thương ngươi!

Hắn hiển nhiên là thủ lĩnh một nhóm người này, kinh nghiệm giang hồ, xử sự rất
là lão luyện, biết rõ Loạn Không Ma Vực nguy hiểm, mặc dù thấy Giang Nam người
mặc y phục của Huyền Thiên thánh tông cũng không dám có chút lười biếng.

– Tiểu muội. . .

Giang Nam mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Trung niên nam tử kia khẽ cau mày, hướng mọi người bên cạnh thấp giọng nói:

– Cẩn thận phòng bị. . .

– Tứ ca ca. . .

Giang Lâm ngơ ngác nhìn nam tử đột nhiên hướng nàng đi tới, thần thái không
khỏi có chút hoảng hốt, liều mạng dụi dụi con ngươi, lại thấy Giang Nam như cũ
mặt mỉm cười hướng mình đi tới, không khỏi vui mừng kêu một tiếng, vọt tới,
nhào vào trong ngực Giang Nam:

– Tứ ca, thật sự là ngươi! Ta nghĩ đến ngươi đã chết. . . Trước đó không lâu
ta đi trở về, dựng bia mộ cho ngươi, còn có cha, mẹ, đại ca, nhị ca. . . Ta
thật nghĩ đến ngươi đã chết, ngày đó sau khi ngươi đi ta rất sợ. . .

Vành mắt Giang Nam đỏ hoe, vỗ nhè nhẹ sau lưng thiếu nữ, cười nói:

– Đừng sợ, Tứ ca không phải là ở chỗ này sao? Ngươi yên tâm, lần này ta không
đi, không bao giờ … đi nữa. . . Đừng khóc , nhiều người như vậy ở đây.

Giang Lâm vừa khóc vừa cười, giống như khi còn bé quấn lấy hắn, lôi kéo ống
tay áo của hắn không muốn buông ra.

Trung niên nam tử kia thở phào nhẹ nhỏm, thu hồi phất trần, cười nói:

– Là người quen, mọi người có thể tản Thần Thông đi.

Hai vị thiếu nữ thánh tông cùng ba vị nam đệ tử cũng riêng phần mình thở phào
nhẹ nhỏm, tản đi Thần Thông của mình, thu hồi bảo kiếm.

– Tứ ca, ngày đó sau khi ngươi đi không lâu, sư tôn liền tới, thấy ta ở phía
dưới đống thi thể khóc liền bế ta lên, nói ta tư chất không xấu, muốn thu ta
làm đồ đệ.

Giang Lâm xóa đi nước mắt, ngửa đầu nói:

– Chúng ta ở nơi đó chờ ngươi thật lâu, thủy chung không có gặp trở lại, sư
tôn nói ngươi đã chết, ta cũng nghĩ đến ngươi đã chết, mấy năm này ta nằm mơ
liền mơ tới ngươi máu chảy đầm đìa đứng ở bên cạnh ta, nói tiểu muội đừng sợ,
ca ca trở lại. . . Đúng rồi Tứ ca, làm sao ngươi cũng trở thành đệ tử Huyền
Thiên thánh tông rồi?

– Lâm sư muội, vị này chính là Tứ ca Giang Nam Giang Tử Xuyên mà ngươi thường
xuyên nói?

Vị thiếu nữ đeo kiếm kia đột nhiên mở miệng, ánh mắt lãnh lãnh rơi vào trên
người Giang Nam, thần thái có chút không vui nói:

– Giang sư đệ, ta xem quần áo của ngươi cũng là đệ tử thánh tông ta, nói vậy
năm đó ngươi cũng là bị sư thúc sư bá của thánh tông cứu lên, bái nhập thánh
tông. Vì sao những năm này ngươi không đi tìm Lâm sư muội? Ngươi có biết Lâm
sư muội nhớ ngươi thế nào không?

– Ta biết, ta cũng là trước đó không lâu mới bái nhập thánh tông.

Giang Nam tự giễu cười cười, thanh âm càng ngày càng thấp:

– Trong trận thiên tai kia, không có ai cứu ta, ta cũng từng ảo tưởng có vị
cao nhân nào đi ngang qua thấy ta ở trong đống thi thể đau khổ giãy dụa, hướng
ta ra tay cứu viện. . .

– Đáng tiếc, một người cũng không có. . .

Hắn lẩm bẩm nói.

Thiếu nữ đeo kiếm kia ngây ngốc, vốn là tính toán chỉ trích Giang Nam, nghe
nói như thế cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Nàng có thể tưởng tượng
được đến, một thiếu niên tuổi gần mười hai một mình đi ở trên Địa Thi phế
tích, khi đó Giang Nam tuyệt vọng đến cỡ nào, bất lực đến cở nào.

Nhưng mà, những cao nhân thần thông quảng đại kia, lại không có một cái hiện
ra ở trước mặt hắn, không có một người hướng hắn vươn tay trợ giúp.

– Giang sư đệ, mới vừa rồi có chút đắc tội.

Cô gái kia có chút sảng lãng hào phóng, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, đợi
Giang Nam cùng Giang Lâm nói lời tâm tình xong, tiến lên cười nói:

– Ta tên là Mộ Yên Nhi, là Linh Càn Phong Càn Nguyên cung Đại sư tỷ, ân sư họ
Hàn tên Phương, xin hỏi sư đệ, ngươi bái vị sư thúc sư bá nào làm môn hạ?

– Ta nhập môn muộn, là nghhe thấy tiểu muội ở Huyền Thiên thánh tông, lúc này
mới bái nhập sư môn.

Giang Nam ôn hòa cười một tiếng nói:

– Ân sư Lĩnh Tụ Phong phong chủ, họ Lạc tên Hoa Âm.

– Giang sư đệ, ngươi là đệ tử của Lạc sư bá?

Mộ Yên Nhi nghe đến đó, lấy làm kinh hãi, mở miệng hỏi.

Giang Nam gật đầu, cười nói:

– Gia sư chính là Lĩnh Tụ Phong Thúy Vân Cung phong chủ.

Mộ Yên Nhi lấy làm kinh hãi, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, hàm hàm hồ hồ
nói:

– Thì ra ngươi chính là đệ tử của Lạc sư bá thu nhận, ngô. . . rất tốt, rất
tốt. . .

Giang Lâm nghe đến đó, đột nhiên chen miệng nói:

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.