Đế Tôn – Chương 13: Nguy cơ ẩn hiện – Botruyen

Đế Tôn - Chương 13: Nguy cơ ẩn hiện

“Quả nhiên là bí quyết Giang Nguyệt Phá Lãng.”

Ánh mắt Tề Phong quét qua những dấu chân tán loạn phía dưới một lần, hắn cười
lạnh liên tục, sau đó thân hình khẽ di động, bước theo những dấu chân của
Giang Nam để lại, thân hình lắc lư liên tục, hai tay thiên biến vạn hóa, khi
thì đánh ra Giang Nguyệt Phá Lãng, khi thì sử dụng Ly Miêu Thập Tam pháp, lúc
thì đổi sang Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ.

Nếu Giang Nam ở đây lúc này ắt hẳn hắn sẽ rất kinh ngạc, bởi vì những chiêu
thức Tề Phong thi triển giống hệt những chiêu mà Giang Nam sử dụng, trình tự
không sai một ly, cả quá trình Giang Nam đánh chết Võ Tư Giang cứ thế được
hiển hiện một cách rõ ràng.

“Ly Miêu Thập Tam pháp, Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ, ha ha, tên nô tài này không
ngờ có thể hiểu được nhiều võ học của phủ Tề vương chúng ta như thế, thậm chí
một trong tứ đại tuyệt học là Giang Nguyệt Phá Lãng quyết cũng bị hắn học
được.”

Sát khí tràn ngập trên mặt Tề Phong, hắn điềm nhiên nói: “Học trộm tuyệt học
vương phủ, lại còn sử dụng nó để đánh chết quản sự Võ Tư Giang, tên này rõ
ràng muốn thị uy với vương phủ chúng ta, thật là to gan.”

Trong lòng tổng quản Tề Dong sợ hãi, phủ Tề vương rất coi trọng vấn đề truyền
thụ tuyệt học, thủ vệ nghiêm mật, vương phủ nghiêm cấm bất kì kẻ nào học trộm,
một khi phát hiện lập tức giết liền không tha.

Không ngờ có kẻ có thể học trộm được Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, hơn nữa lại
đánh chết quản sự vương phủ ở ngoài thành, điều này giống như đang thị uy với
vương phủ.

“Có thể tiếp xúc với bí quyết tâm pháp Giang Nguyệt Phá Lãng hẳn nà nô tài
trong nội phủ, đồng thời thời gian tiếp xúc có thể không dài, cảnh giới tu vị
có lẽ hẳn là ở luyện cốt, hoặc luyện màng.”

Tề Phong xoay người rời đi, nói với giọng trầm trọng: “Tu luyện đạt tới bước
này, kẻ tư chất bình thường cần khoảng năm, sáu năm, tư chất tốt thì khoảng
hai, ba năm, tên này hẳn là ẩn nấp trong vương phủ của ta trong khoảng thời
gian này. Tề Dong, ngươi mau chóng điều tra xem khoảng thời gian này có kẻ nào
vào làm nô tài trong vương phủ hay không.”

Tề Dong gật đầu nghe lệnh, lạnh giọng nói: “Lão nô nhất định toàn lực bắt lấy
tên này.”

“Còn nữa!”

Tề Phong dừng bước, khuôn mặt lạnh lung nói: “Tên này sau khi học lén tuyệt
học của vương phủ ta lại không có bỏ trốn, ngược lại lại có can đảm thị uy với
phủ Tề vương chúng ta, đúng là một kẻ to gan lớn mật. Nói không chừng ở hạ lưu
sông Dương Xuyên này còn có vài chỗ hăn dùng để luyện công nữa, các ngươi cẩn
thận đừng để bỏ sót, nhất định phải kiểm tra cho hết tất cả mọi ngõ ngách cho
ta.

Tới xế chiều, Thiết Trụ tới tìm Giang Nam một lần nữa, giả thần giả quỷ nói:
“Tử Xuyên, ngươi có nghe gì chưa? Có người học trộm tuyệt học vương phủ ai ngờ
bị Võ Tư Giang phát hiện được, thế là hắn thịt luôn Võ Tư Giang! Tên này đúng
là to gan lớn mật, tiếp tục giết một con gấu yêu nữa tại phụ cận miếu sơn
thần, quá là hung hãn!”

“Vài ngày trước chính mình đánh chết con gấu yêu ở miến sơn thần, qua nhiều
ngày như vậy dấu vết để lại sợ rằng rất khó phát hiện, thế mà tên Tề Phong kia
cũng có thề lần mò ra được sao?”

Giang Nam rùng mình, cảm thấy khá bội phục khả năng phán đoán của Tề Phong,
tác phong làm việc tỉ mỉ, kín kẽ, việc cho người dò xét dọc theo phụ cận hạ
lưu sông Dương Xuyên không phải ai cũng có thể làm được.

Thiết Trụ tiếp tục nói: “Nghe nói người này là nô tài của vương phủ, tổng quản
Tề Dong phụng mệnh điều tra việc này, quyết phải tìm xem kẻ nào dám học lén
tuyệt học vương phủ.”

Giang Nam hỏi rất cặn kẽ, sau khi biết được tổng quản Tề Dong chỉ kiểm tra
những tên vào vương phủ làm người hầu từ hai năm về trước mới thở phào một
hơi, thầm nghĩ: “Mình chỉ mới vào vương phủ một năm trước mà thôi, cũng chỉ
làm việc lặt vặt, huống chi bây giờ đã tự do, cho dù Tề Dong có ba đầu sáu
tay, kiểm tra thế nào cũng không thể mò ra mình được.”

Tuy tu vị của hắn tiến bộ cực nhanh nhưng đối với mấy thế gia khổng lồ như phủ
Tề vương thì vẫn chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ cần bị cao thủ phủ Tề vương phát
hiện, hắn chắc chắn là chết.

“Trụ Tử, ngươi cần cẩn thận, ta truyền thụ cho ngươi bí quyết gia truyền tuy
khác Long Hổ Tượng Lực quyết của phủ Tề Vương, nhưng dù sao cũng khá giống.
Nếu như bị ai đó phát hiện ra, tính mạng của ta và ngươi đều khó giữ.”

Sắc mặt Giang Nam nghiêm túc, trầm trọng nói: “Tốt nhất ngươi nên hạn chế bộc
lộ võ nghệ ra ngoài, miễn dẫn tới những phiền toái không cần thiết.”

Thiết Trụ gật đầu đồng ý, sau đó cười nói: “Cái này không cần ngươi nói ta
cũng biết, sẽ không để người khác biết được.”

Giang Nam đưa tay lấy ra một bình ngọc, cười nói: “Trụ Tử, ở đây ta có mấy
miếng Ích Khí đan, ngươi ăn vào có thể giảm đi hai năm khổ tu đó.”

“Ích Khí đan?”

Thiết Trụ giật mình, hoảng hốt nói: “Ích Khí đan, thứ có thể làm tăng chân khí
đó sao? Tử Xuyên, ngươi mót ở đâu ra thứ bảo bối như thế này vậy?”

Hắn cực kì khiếp sợ, cho dù là đệ tử tôn thất của phủ Tề vương cũng không có
nhiều những thứ như Ích Khí đan này, loại đan dược này có giá trị cực cao, một
viên hai trăm lượng bạc. Cho dù phủ Tề vương có giàu nứt đố đổ vách ra thì
cũng không thể để ý tới từng tên đệ tử cụ thể. Dù sao đệ tử tôn thất của vương
phủ vào khoảng một trăm người, mỗi ngày một người một viên Ích Khí đan thì
cũng phải tốn hơn vạn lượng bạc.”

Hơn nữa Giang Nam lại chỉ là một tên tôi tớ, thế mà có thể lấy ra được một lọ
Ích Khí đan, nhìn qua thì hắn mới giống một tên địa chủ thứ thiệt, còn mấy tên
đệ tử, thiếu gia của phủ Tề vương thì mới là mấy tên ăn mày.

“Điều này thì ngươi chưa cần phải biết đâu.”

Giang Nam cũng không giải thích nhiều, đưa bình ngọc nhét vào tay Thiết Trụ,
sau đó cười nói: “Mấy viên Ích Khí đan này cũng không có nhiều tác dụng với
ta, nhưng lại rất có ích với ngươi. Thiết Trụ, ta với ngươi vốn là huynh đệ
mà, không cần phải khách sáo làm gì, không phải ngươi vẫn ước mơ thoát khỏi
kiếp tôi tớ sao?”

Thiết Trụ ngẩn người, sau khi nhận lấy Ích Khí đan, hắn mở bình ngọc ra, nhìn
vào bên trong, lập tức tim đập loạn xạ, hít thở dồn dập: “Trời đất, quá nhiều
đan dược!”

Trong bình có hơn mười viên Ích Khí đan, tương đương khoảng một ngàn lượng
bạc, những tên nô tài như hắn có khi cả đời cũng không thể kiếm được từng ấy
tiền. Bán hết mớ đan dược này cũng đủ cho Thiết Trụ không phải lo cơm ăn áo
mặc cả đời.

“Tử Xuyên, thật ra ngươi có bí mật gì vậy?”

Thiết Trụ lẩm bẩm nói, hắn chỉ cảm thấy tên huynh đệ vốn thân thiết trước đây
giống như biến thành một người hoàn toàn khác, cao thâm khó dò.

“Tử Xuyên, ngươi nuốt Dưỡng Thân đan tẩm bổ thân thể nhờ đó toàn bộ tạp chất
cùng tác hại ngầm trong cơ thể khu trừ, thực lực tăng lên không ít, bởi thế…”

Đôi mắt dễ thương của Giang Tuyết đảo quanh, đoạn cười mỉm nói: “Bởi thế nên
tí nữa chúng ta liền rời khỏi núi Lạc Hà, sáng mai trở về.”

Giang Nam kinh hãi, lắp bắp nói: “Chiến đấu liên tục từ giờ tới mai sao?”

Đôi mày xinh đẹp của Giang Tuyết khẽ nhíu: “Sợ sao?”

“Sao lại phải sợ?”

Giang Nam cười ha ha, nhưng trong lòng lại nói thầm, bây giờ mới chỉ là buổi
chiều, chỉ một lúc nữa sẽ tới lúc mặt trời lặn. Hơn nữa đập nhau một buổi tối,
loại chiến đấu trâu bò này coi như thân thể hắn là sắt thép cũng không thể
chịu nổi.

Hai tỷ đệ rời khỏi thành không lâu sau, đi sâu vào trong núi Lạc Hà, nơi đó
mặc dù có nhiều yêu thú nhưng vì cao thủ trong vương thành nhiều như mây nên
yêu thú rất ít xuất hiện ở xung quanh vương thành, càng xa phủ Tề vương, yêu
thú càng xuất hiện nhiều với mật độ ngày càng dày.

Giang Nam thẳng tiến vào trong núi Lạc Hà liền gặp phải vài ba con yêu thú,
toàn bộ đều bị hắn thịt một cách gọn gàng, tuy nhiên chân khí vì thế mà cũng
bị hao tổn không ít.

Tà dương cuối cùng cũng đổ xuống, ánh trăng vằng vặc bắt đầu treo lên, Giang
Nam cùng mĩ nhân tuyệt sắc Giang Tuyết bước đi trong rừng sâu hoang vắng,
trong lòng không hề có chút tơ tưởng nào mà tràn đầy đề phòng.

Đột nhiên nghe một tiếng “rắc” vang lên, dưới ánh trăng vàng óng, một cái lưới
nhện kích thước hơn một trượng từ trên trời giáng xuống chụp thẳng lên đầu
hắn.

“Nhện yêu”

Giang Nam thúc dục chân khí, chấn chỉnh lại tâm thần, thân hình lui nhanh về
phí sau né một chiêu chụp bắt, sau đó là từng tràng âm thanh “rắc rắc…” vang
lên, một con nhện đen thui từ trong núi xông ra, chạy vòng vòng xung quanh hắn
đồng thời không ngừng nhả tơ thành một cái lưới lớn khoảng một trượng bao phủ
hắn vào bên trong.

Còn Giang Tuyết vốn luôn đi bên cạnh hắn thì chẳng biết từ lúc nào đã xuất
hiện ở đằng xa, đứng lẻ loi một mình trong khoảng đất trống, ánh trăng trong
hơn mười trượng tựa như vì nàng mà lũ lượt kéo đến xung quanh, sáng rọi một
vùng.

Giang Nam miễn nhiễm từ lâu với mấy việc này, đột nhiên có tiếng “sột sột”
vang lên, một con báo đốm dài khoảng bảy tám xích từ trên cây đại thụ nhảy vọt
lên như bay, chuyển sang một cây khác, tránh đi khỏi mạng nhện, chạy cực nhanh
về phía hắn.

Tiếp đó lại có một con khỉ hung bạo giống như thiên lôi nhảy vọt ra, la hét ỏm
tỏi một vùng, sau đó rất nhanh nhẹn đu lên đu xuống mấy lần liền đến gần lổ
hổng còn lại của tơ nhện, nó cùng hai con nhện và báo đốm tạo thành thế tam
giác bao vây lấy Giang Nam.

“Yêu thú xuất hiện ngày càng nhiều rồi!”

Sắc mặt Giang Nam trở nên nghiêm trọng, thầm nghĩ: “Sau khi mình luyện Ma Ngục
Huyền Thai kinh thì dương khí vô cùng sung mãn, chỉ sợ yêu thú xung quanh nơi
này đều bị mình hấp dẫn tới.”

Tám cái chân di chuyển trên mạng nhện, con nhện đen vừa phát ra những tiếng
kêu quái dị vừa lao nhanh tới tấn công. Giang Nam hừ lạnh một tiếng, chân khí
ma sát với không khí xung quanh tạo ra một âm thanh trầm trọng như voi rống,
cánh tay tựa như một chiếc vòi voi đánh ra một tiếng “ba” khiến con nhện to
lớn kia bị bật trờ về.

Cánh tay Giang Nam cũng bị chấn động đau đớn một lúc, trong lòng hoảng sợ:
“Một chưởng này của mình, cho dù là miếng sắt cũng bị đánh tới lõm sâu, xem ra
thân thể con nhện quái này còn cứng hơn cả sắt thép!”

Con báo đốm đột ngột xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn vồ xuống không một
tiếng động, đồng thời con khỉ núi kia nhảy nhót như bay vung tay tát mạnh về
phía gáy của Giang Nam khiến cho hắn bị đưa vào thế hai mặt vây công.

Trận chiến này của Giang Nam vô cùng khó khăn, gian khổ, từng con nhện yêu,
báo đốm, khỉ núi đều không yếu, nếu một chọi một thôi thì cũng không làm khó
được hắn, nhưng tình huống ba đánh một như thế này khiến hắn thấu hiểu ước
muốn có ba đầu sáu tay là như thế nào.

Đây còn là vì thực lực của hắn gần đây tăng lên rất nhanh, chỉ sợ nếu là một
ngày trước thì hắn chắc chắn sẽ bị xé thành mảnh nhỏ trong chốc lát.

Tất cả các loại võ học như Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ, Long Hổ Tượng Lực quyết, Ly
Miêu Thập Tam pháp, Giang Nguyệt Phá Lãng quyết biến ảo khôn lường trong tay
hắn, tuy hắn tu luyện võ học không nhiều nhưng đều là thứ tốt, mỗi một lần sử
dụng hắn liền lĩnh ngộ thêm được một ít, uy lực đánh ra càng lúc càng lớn,
chiêu thức càng lúc càng hoàn mĩ.

Trải qua khổ chiến, hắn cuối cùng cũng diệt được con nhện đen tròn tròn kia,
vết thương lỗ chỗ khắp người hắn, quần áo thì bị xé rách toang, vết máu loang
lổ.

Lúc này lại một tiếng rít gào vang lên, hai con yêu sói đứng dậy như người
bình thường chạy thẳng vào chiến trường.

Áp lực lên Giang Nam tăng lên gấp đôi, yêu thú quanh núi Lạc Hà không ngừng
chạy tới khiến hắn không còn có thời gian thở dốc, chỉ cần hơi ngừng lại hắn
sẽ phơi thây trong bụng yêu thú, xương thịt bị chúng ăn tươi.

Hắn từng cho rằng việc chứng kiến cảnh yêu ma chém giết trong lúc chạy nạn
ngàn dặm là cảnh tượng kinh khủng nhất cuộc đời, nhưng so với tình hình lúc
này thì khi đó chỉ giống như đang dạo chơi ngắm cảnh mà thôi.

Giang Nam mấy lần tưởng như không thể kiên trì được nữa, sắp bị những con yêu
thú xé thành từng mảnh, hắn cũng không nhớ bản thân đã giết bao nhiêu con,
trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất….

Đó chính là phải sống!

Hắn đã lâm vào tình trạng kiệt sức, hai mắt đỏ ngầu, chỉ nhờ một thứ ý nghĩ cố
chấp, dù chết không sờn duy trì lấy thân thể, tiếp tục chém giết giống như một
cỗ máy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.