Đệ tử thế gia như ở phủ Tề vương thường được ăn máu huyết của yêu thú, không
những thế còn được dùng linh đan dược liệu bồi bổ thân thể, tăng cường chân
khí, thần thức.
Giang Nam những ngày này cũng dùng qua rất nhiều máu thịt của yêu thú, nhưng
so với những đãi ngộ của đệ tử thế gia thì vẫn còn thua xa. Hơn nữa nếu để lâu
thì chênh lệch giữa hắn cùng mấy tên đệ tử thế gia sẽ ngày càng lớn, không thể
nào rút ngắn được.
Tuy linh đan diệu dược là thứ hi hữu trân quý, một quả linh đan giá trị cả
trăm lượng hoàng kim, cho dù là đệ tử thế gia bình thường của Tề Vương phủ
cũng không có khả năng ngày nào cũng được sử dụng.
Những yêu thú bình thường ở núi Lạc Hà đã không còn là đối thủ của hắn nữa,
nên Giang Nam bắt đầu xâm nhập sâu hơn trong núi để tìm kiếm những yêu thú
mạnh hơn, nhưng tuyệt đối không dám xâm nhập vào chỗ sâu nhất của núi Lạc Hà.
Trong Lạc Hà sơn có rất nhiều yêu vật, trong đó thậm chí còn tồn tại những con
yêu quái mạnh mẽ có thể so với cường giả cảnh giới Thần Luân, cho dù là cường
giả Thần Luân của phủ Tề Vương cũng không dám đặt chân vào địa phận của bọn
chúng chứ đừng nói tới hạng thực lực thấp kém như Giang Nam, đi vào đó thì chỉ
có đường chết.
Ngày hôm đó, Giang Nam cùng với Giang Tuyết tiến sâu vào bên trong núi Lạc Hà,
lúc ở bên cạnh khe núi họ gặp một con hổ yêu, sau đó trải qua một trận đại
chiến mới có thể đánh chết con hổ yêu này. Giang Nam lấy máu và thịt hổ làm đồ
ăn, hắn cảm thấy trong máu hổ ẩn chứa năng lượng rất mạnh, có thể hồi phục thể
lực rất nhanh, lại có thể khiến cho thân thể của hắn khỏe hơn bình thường một
tí, thầm nghĩ: “Mình so với các đệ tử thế gia tuy còn kém nhưng tốc độ tu
luyện lại nhanh hơn bọn chúng rất nhiều, nếu như động thủ, cảnh giới thấp hơn
mình thì rất dễ dàng chiến thắng, còn nếu cùng một cảnh giới thì chắc chắn
mình không phải là đối thủ của bọn chúng. Như thế nào mới có thể đề thăng tố
chất thân thể một cách nhanh nhất đây…”
Hắn khẽ nhíu mày, mấy ngày hôm nay hắn tu luyện không ngừng nghỉ, hiện tại đã
tới luyện cốt trung kỳ, cái loại tốc độ tu luyện như thế này phải gọi là kinh
thế hãi tục, nhưng căn bản của tập võ là thân thể, thân thể không mạnh mẽ thì
không thể chịu đựng cũng như không thể phát huy được võ đạo, lúc đó việc tu
luyện sẽ phải chịu rất nhiều hạn chế.
Tuy nhiên, những thứ hắn thu hoạch được cũng cực kỳ kinh người, chuông ma
trong cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện lạc ấn võ đạo, chúng không còn là những
loại văn tự chuyển động nữa mà hóa thành một vài hình vẽ khắc lên phía trên
chuông ma.
Ví dụ như Giang Nguyệt Phá Lãng quyết thì hóa thành một dòng sông lớn chảy về
phía thâm cốc, ánh trăng bay lên trên dòng sông, ý cảnh sâu xa. Còn Long Hổ
Tượng Lực quyết thì biến thành hình vẽ ba đầu dị thú rồng, hổ, voi đang gầm
rống chém giết, Hóa Huyết Thần Công thì là một hồ máu u ám, Ly Miêu Tam Thập
Phác thì biến thành hình vẽ một đầu báo linh hoạt đang di chuyển tấn công.
Đây là những công pháp mà Giang Nam đã lĩnh ngộ được đến một cảnh giới cực
cao, biến thành lý giải võ đạo của chính bản thân hắn, hóa thành một loại ý
cảnh kỳ diệu bị chuông ma hấp thu.
Khúc dạo đầu của Ma Ngục Huyền Thai kinh đã nói: “Tâm pháp tiền nhân chưa đủ
làm ta phục, thiên đạo chưa đủ làm ta sợ!”, nhưng Giang Nam lúc tu luyện môn
công pháp này lại phát hiện ra sự thật là môn công pháp này không phải là hoàn
toàn vứt bỏ con đường của tiền nhân, ngược lại nó có thể hấp thu những sở
trường trong công pháp của tiền nhân để tiến hành cải tiến, biến nó thành tri
thức võ đạo cho riêng bản thân mình.
Nghỉ ngơi một lát, Giang Nam đang muốn đứng dậy rời đi thì đột nhiên có tiếng
gió rít từ phía bên kia khe núi vọng đến, hòa lẫn bên trong còn có âm thanh
của mãnh thú đang gầm rú, vang vọng khắp núi rừng.
Trong lòng Giang Nam khẽ động, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu nữ áo
đỏ đang chạy như bay trong rừng, mà ở phía sau vị thiếu nữ kia là một con rắng
vảy vàng dài tới bốn năm trượng đang phóng theo, miệng nó mở rộng hướng phía
thiếu nữ mặc áo hồng mà táp xuống.
Thiếu nữ mặc áo hồng kia thực sự khá cao tay, tại thời điểm quan trọng nhất
nàng liền uyển chuyển vặn mình khiến cho đòn tấn công của con rắn lớn kia sượt
qua phía bên người, tránh thoát một kích trí mạng.
Con rắn gân hồng vảy vàng này trên đầu mọc ra một cục màu đỏ như mào gà, phía
trên mào gà có một đường như sợi chỉ, nó có màu đỏ thẫm như máu chạy dọc từ
trên lưng xuống tới đuôi.
Con rắn lớn tấn công không trúng mục tiêu liền tức giận, cái đuôi đột nhiên
vòng qua cuốn lấy một cây đại thụ to cỡ thùng nước đem nhổ tận gốc, sau đó nó
gầm lên một tiếng đem cây đại thụ quét về hướng thiếu nữ.
Trong tay thiếu nữ mặc áo hồng lúc này đột nhiên xuất hiện thêm một thanh
nhuyễn kiếm, cánh tay nàng rung lên, lưỡi kiếm sáng bóng, rung động phát ra âm
thanh xuy xuy rồi đem cây đại thụ cắt cho nát bấy chỉ trong chớp mắt.
Cái chuôi nhuyễn kiếm này sắc bén dị thường, ở trong tay thiếu nữ thiên biến
vạn hóa, kiếm quang trắng như tuyết, tung hoành qua lại, bóng ảnh dày đặc như
mưa chém xuống thân con rắn lớn.
Chỉ nghe từng âm thanh “đinh đinh đinh…” truyền đến, nhuyễn kiếm chém lên trên
người đại mãng phát ra từng tia lửa nhưng lại không thể đâm thủng một cái vảy
rắn nào.
“Tên thợ săn phía trước mau tránh ra!”
Thiếu nữ thấy Giang Nam đang khiên một con mãnh hổ, trên vai là một con chồn
bạc liền tưởng rằng hắn là thợ săn ở trong núi Lạc Hà, nên một bên vừa tránh
né sự đuổi giết của con rắn, một bên vội vàng nói: “Con rắn gân hồng vảy vàng
này rất độc, chỉ cần một hơi cũng đủ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, còn không mau
chạy đi?”
“Cô gái này thật tốt bụng, không phải là người xấu.”
Giang Nam đang quan sát tình hình thì đột nhiên con rắn gân hồng vảy vàng kia
lại hướng sự chú ý tới hắn, sau một lúc do dự nó liền dứt khoát bỏ qua thiếu
nữ áo hồng mà tiến về phía Giang Nam.
“Đúng là do dương khí quá tràn trề nên mình trong mắt của bọn yêu thú giống
như một cái bánh thơm ngon, con nào nhìn rồi cũng muốn cắn một cái.”
Giang Nam lúc này khóc không được, cười không xong, hiện tại hắn đã hiểu vì
sao Giang Tuyết nói trong mắt yêu thú thịt hắn giống như thịt Đường Tăng rồi,
cái con rắn kia kia rõ ràng đuổi giết thiếu nữ kia đã lâu nhưng khi gặp hắn
thì liền bỏ qua thiếu nữ, chẳng phải là vì dương khí của hắn quá thịnh hay
sao, trong mắt của yêu thú thì hắn giống như một bó đuốc lớn đang bốc cháy
hừng hực vậy, quá dễ dàng nhận ra.
Đối với mọt con yêu thú mà nói thì hắn đúng là một vị thuốc đại bổ!
Hô … … …
Một cơn cuồng phong theo miệng của con rắn thổi thẳng tới mặt hắn mang theo
mùi hôi thối nồng đậm, khi còn cách Giang Nam một khoảng nó liền mở miệng phun
ra một hơi khí độc.
Thiếu nữ áo hồng hoảng sợ hô to: “Tên thợ săn kia, nhanh tránh, luồng khí này
rất độc.”
Giang Nam cảm thấy đầu óc mờ mịt, trên mặt hiện lên một vầng màu đen khiến
trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc: “Độc tố thật là lợi hại!”
Khí độc ẩn trong hơi thở tanh hôi của nó thật nồng đậm, hắn chỉ hít trúng một
cái liền khiến cho chân khí linh động trong cơ thể trở nên uể oải, vận hành
trì trệ, thậm chí cả tứ chi cũng trở nên nặng nề, đến việc giơ tay nhấc chân
cũng cảm thấy hơi khó khăn.
'Rầm! Ào ào'!
Con rắn trườn vào khe suối, đuôi nó chỉ khẽ động đậy liền phá tan mặt nước,
hai cột sóng nước cao tới bốn năm xích lao về hai bên, âm thanh vang lên khiến
cho người ta sợ hãi.
Trong nước, đại mãng ngẩng cái đầu hình tam giác phẳng lì như cái bàn ủi của
nó lên, con mắt giống như ngọn lửa đèn cầy phát ra tia sáng âm u, nó nhìn chằm
chằm vào Giang Nam đang đứng ở khe suối đối diện như đang nhìn một con mồi sắp
sửa bị nó làm thịt.
Con rắn to lớn này không giống với những loài rắn ngủ đông bình thường, nó
chắc chắn thuộc về yêu vật biến dị trong núi Lạc Hà, chỉ là không biết thiếu
nữ áo hồng kia đã làm gì mà kinh động đến nó.
Thân hình con rắn dài hơn bốn trượng, cái đầu bẹp khi ngẩng lên so với Giang
Nam còn cao hơn vài cái đầu, hai con mắt nó lặng yên nhìn chằm chằm vào Giang
Nam, cái lưỡi màu đỏ tươi như cây xiên sắt thè ra thụt vào liên tục, thỉnh
thoảng còn phun ra một cổ khói độc đậm đặc làm dấy lên một trận gió lớn. Chỉ
trong nháy mắt nó đã bơi tới bờ bên kia khe suối, sau đó liền tấn công về phía
Giang Nam.
Lần đầu tiên Giang Nam gặp loại yêu thú mang kịch độc trên người như vậy nên
trong lòng hắn không khỏi trở nên căng thẳng.
Độc tính của con rắn gân hồng vảy vàng này rất mãnh liệt, thậm chí khiến cho
tứ chi của hắn có cảm giác tê liệt, kể cả chân khí ở bên trong dường như cũng
bị kịch độc làm cho chậm chạp.
Thiếu nữ áo hồng thấy vậy bèn vội vàng lao nhanh tới đánh về phía con rắn, mũi
chân của nàng điểm liên tục trên mặt nước rồi lướt đến chỗ khe suối, dáng
người của nàng giống như chim yến, kiếm quang lập lòe đâm về phía hai mắt rắn.
Con rắn hung hăng giơ cái đuôi lên quất về phía thiếu nữ khiến nàng phải vội
vàng đưa kiếm ra đỡ đòn, một cỗ lực lượng cực mạnh lập tức truyền đến khiến cả
người của nàng rung lên dữ dội sau đó bay ngược về phía sau, tiếp đó thân thể
mềm mại của nàng rơi xuống trên một khối đá ngầm ở trung tâm của khe suối, cái
đuôi rắn không dừng lại ở đấy mà tiếp tục đánh tới khiến cho thiếu nữ cũng
phải cố sức liều mạng chống chọi với nó.
Cùng lúc đó, trong miệng của đại mãng vang lên âm thành “Hiz-khà zzz Hí-zzz”,
cái miệng nó mở rộng táp một cái về phía Giang Nam.
“Tử Xuyên, ngươi cứ như vậy thì không có cách nào đối phó được con rắn độc
này.” Giang Tuyết đứng ở trên đầu vai Giang Nam nói nhỏ như muỗi kêu, không
nhanh không chậm.
Trong mắt Giang Nam lóe lên ánh sáng, nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ, ngươi yên tâm,
ta đã nói không cần người phải ra tay thì sẽ không nuốt lời!”
“Ma Ngục Huyền Thai!”
Hắn khẽ quát lên một tiếng, Ma Ngục Huyền Thai kinh nghịch chuyển khiến cho
tám vạn mười ngàn lỗ chân lông trên người hắn mở ra, chân khí vận hành đem khí
độc của kim lân đại mãng bài xuất ra bên ngoài cơ thể, lập tức tai, mắt, mũi,
miệng, lưỡi, ý nghĩ đều đóng lại, mười vạn tám ngàn lỗ chân lông hóa thành
những cánh của đóng kín, thân hình hắn nhẹ nhàng di động đánh về phía con rắn
vảy vàng.
Với cảnh giới võ đạo hiện tại, dựa vào Ma Ngục Huyền Thai kinh cùng sự thông
minh tài trí của bản thân, Giang Nam rất nhanh liền có thể nắm giữ được mấu
chốt trong việc trừ độc, bài xuất độc tố, khiến cho thân thể khôi phục lại
trạng thái tốt nhất.
Con rắn gân hồng vảy vàng kêu lên mấy tiếng “tê tê..”, nó đột nhiên bỏ qua
thiếu nữ mặc áo hồng rồi tăng tốc độ lao thẳng về hướng Giang Nam, lúc này nó
cực kỳ tức giận, chỉ là một tên nhân loại nho nhỏ, một miếng thịt ngon ngọt
chờ bị nuốt lại có gan phảng kháng nó.
“Long Xà Khởi Lục!”
Thân pháp của Giang Nam đột nhiên biến đổi, chân khí vận hành kịch liệt, thân
thể hắn ma sát với không khí tạo ra một âm thanh giống tiếng rồng ngâm trầm
thấp, cả người hắn như một con du long đang giận dữ, khí thể phát ra thậm chí
còn mạnh hơn con rắn khổng lồ kia một bậc!
“Ta ngược lại muốn nhìn xem cái con rắn thúi nhà ngươi mạnh hay là con rồng
của ta đây mạnh hơn.”
Trận đánh lấy cứng đối cứng với gấu yêu trước đây không hề giống với trận đấu
ngày hôm nay, tuy cũng là cứng đối cứng nhưng con rắn này lại di chuyển liên
tục, hành tung bất định, một người một rắn vừa mới va chạm với nhau liền thi
triển ra thủ đoạn độc ác nhất, một kích trí mạng , đối với thứ độc vật như con
rắn này, một chiêu không có hiệu quả liền lui về phía sau tuyệt đối không dám
dây dưa lâu.
Một người một rắn đánh nhau li tù tì từ khe suối đến vào sâu trong núi rừng,
rồng gầm rắn kêu, khói độc tràn ngập khắp nơi, thỉnh thoảng lại có một cây đại
thụ bị đánh gãy ngã xuống đất ầm ầm.
Trận chiến này so với trận đánh với gấu yêu gian nan hơn rất nhiều, thực lực
con rắn gân hồng vảy vàng này tuyệt đối hơn gấu yêu không ít, độc tính lại
càng mãnh liệt, cho dù Giang Nam đã đóng hết lỗ chân lông toàn thân nhưng độc
dịch vẫn có thể xâm nhập được vào bên trong.
Loại độc tính này khiến hắn phải tiêu hao chân khí để khu trừ ra bên ngoài,
điều đó khiến cho chân khí của hắn càng tiêu hao nhanh hơn.
So về lực lượng thì con rắng khổng lồ này không yếu hơn chút nào so với gấu
yêu cũng, thậm chí còn mạnh hơn, nhất là sức mạnh các cơ của nó , thân cây đại
thụ hai người ôm mới hết nếu bị cái đuôi của nó cuốn lấy thì sẽ bị ép cho nát
bét trong chốc lát, tất nhiên nếu con người mà bị nó cuốn lấy thì không có cửa
nào để thoát ra, chỉ có thể bị nó siết càng ngày càng chặt đến khi không thể
hít thở được, xương cốt toàn thân vỡ vụn mà chết.
Trên đường Giang Nam cùng đại mãng chém giết, hiểu biết của hắn đối với Long
Hổ Tượng Lực quyết càng thêm sâu sắc, càng thêm thấu triệt, mãng xà hóa rồng,
nếu trải qua một thời gian dài tu luyện thì sớm muộn gì cũng có một ngày nó
lột da hóa thành một đầu thuồng luồng độc.
Hiểu được cách chiến đấu của con rắn độc, Giang Nam cũng nắm chắc hơn một ít
ký xảo về Long Hành Bách Biến trong Long Hổ Tượng Lực quyết, khiến cho Long Hổ
Tượng Lực quyết càng thêm hoàn thiện.
“Cái đầu độc mãng này sử dụng đầu và đuôi phối hợp lẫn nhau, đánh vào đầu thì
đuôi tới, đánh vào đuôi thì đầu tới, nếu đánh vào thân nó thì cả đầu và đuôi
cùng tới. Cách tần công này có thể hóa thành một loại võ học cao thâm, dung
nhập vào bên trong Long Hổ Tượng Lực quyết.