– Chủ nhân, chuẩn bị đến lúc nào thì hành động?
Sau đó, Đao Linh hỏi.
– Không vội!
Thần Dạ cực kì giảo hoạt như vậy mà nói:
– Dù sao không lâu sau đó, Thu gia sẽ có một lần đại chiến cùng Cuồng Đao Quán, chúng ta không ngại vào lúc cuối cùng chiếm lấy tiện nghi. Mà trước đó, ta tựa hồ hẳn là trước cứ gặp Phong Tam Nương một lần đi?
Nhắc tới Phong Tam Nương, âm thanh của Thần Dạ hơi cứng lại một chút:
– Nữ nhân kia, tu vi vừa tới cảnh giới Trung Huyền mà có thể khống chế được Quỷ Mộ. Hiển nhiên, nàng đã có được một loại truyền thừa nào đó. Ta mặc dù không dự đoán được bí mật đích thực của Quỷ Mộ. Nhưng nguyên nhân bởi vì một khối Hoạt Tử Nhân này, ta cuối cùng cảm giác được nàng sẽ cần sự hỗ trợ của ta.
– Chủ nhân, người muốn trợ giúp nàng đích thực khống chế được Quỷ Mộ, hoặc là trợ giúp nàng thu được truyền thừa đích thực của Quỷ Mộ ?
Thần Dạ gật đầu!
Đao Linh lập tức trầm giọng nói:
– Chủ nhân nếu như đã xác định làm như vậy, thế thì liền phải cẩn thận một chút. Nữ nhân này, rất không tầm thường. Từ trên thân thể của nàng, ta phát hiện được một cỗ dao động phi thường kỳ lạ.
– Kỳ lạ như thế nào?
Thần Dạ vội hỏi.
Đao Linh đáp:
– Ta cũng không nói được rõ lắm, nhưng rốt cuộc vẫn cảm giác được, nữ nhân này về sau mang đến cho chúng ta phiền toái rất lớn, cho nên chủ nhân có lẽ cẩn thận một chút thì tốt hơn.
– Cái này ta biết!
Nghe vậy, Thần Dạ cười nói:
– Nếu như ta giúp nàng phá giải bí mật của Quỷ Mộ, thì bản thân điều này có lẽ chính là một phiền toái. Hơn nữa, phiền toái mà ta phải đối mặt thì bản thân cũng rất lớn, ba mươi cỗ Khôi Lỗi là một chi lực lượng có sức chiến đấu rất lớn. Nên trước tiên cứ cho Phong Tam Nương một nhân tình, sau này khi đích thực đối mặt hoàng thất của Đại Hoa hoàng triều thì nàng có thể trợ giúp ta rất nhiều.
Cả Đại Hoa hoàng triều, tất nhiên Thần gia nắm giữ số lượng quân đội phi phàm. Nhưng đích thực trung thành với Thần gia thì Thần Dạ không dám cam đoan sẽ có bao nhiêu. Hơn nữa, còn có một nguyên nhân làm cho Thần Dạ cũng không khỏi không lo lắng.
Kiếp nầy từ đầu đến giờ, Thần Dạ cũng không hề tính toán đợi đến sau khi hoàng thất động thủ trước thì hắn mới tiến hành phản kích. Hắn chỉ đợi một ngày nào đó, khi mà tu vi của chính mình, đủ để ung dung tự tại trước hoàng thất, như vậy đó là lúc hắn sẽ chủ động đối phó hoàng thất.
Hành động như vậy, trong mắt trên dưới tất cả con dân Đại Hoa hoàng triều, không nghi ngờ là tạo phản!
Hai chữ tạo phản quá mức kịch liệt, cũng quá mức không chịu nổi. Bởi vậy, Thần Dạ sẽ làm tốt tất cả chuẩn bị, để xem những quân đội mà Thần gia khống chế này liệu có nguyện ý đi theo Thần gia mà quăng đi đương kim hoàng thất hay không ?
Đây là chuyện mà cũng không ai nói chính xác được, Thần Dạ cũng không dám liều lĩnh với một việc mạo hiểm như vậy !
Chỉ cần có thể, thì trong giai đoạn năm tháng rèn luyện này, Thần Dạ sẽ lung lạc tất cả lực lượng mà có khả năng lung lạc, vì hành động sau này của hắn mà chuẩn bị cho thật trọn vẹn.
Phong Tam Nương, đó là người thứ nhất mà hắn nghĩ tới muốn lung lạc. Hơn ba mươi cỗ Khôi Lỗi chém sắt như bùn, tạm thời không thể phá vỡ, chỉ cần bị khống chế thì tin tưởng, có khả năng đủ bộc phát ra ngoài sức chiến đấu sẽ nhất định là cực kỳ khủng bố, Thần Dạ không muốn bỏ qua !
Rời khỏi chỗ đó, Thần Dạ nhanh chóng chạy tới chỗ Phong Tam Nương đang ở. Phong Tam Nương đi vắng, không làm sao được nên Thần Dạ đành phải lại lần nữa đi tới trấn Thanh Dương.
Cùng ngày Thu Tấn bị chết, những lời mà Thu Chấn đã nói với toàn bộ mọi người trong trấn vẫn đang còn tiếp tục. Ở lối ra vào thôn trấn, cùng với sau khi vào thôn trấn thì khắp nơi cũng có thể thấy được người của Thu gia.
Trước mắt không muốn phát sinh xung đột gì cùng Thu gia, với thực lực cùng thủ đoạn của Phong Tam Nương, trừ phi bị Thu Chấn chẹn lối, nếu không thì nàng cũng sẽ vô sự. Thần Dạ bèn đi tới phạm vi thế lực của Cuồng Đao Quán.
Cùng đứng ngang vai ngang vế với Thu gia ở trong trấn Thanh Dương, thực lực của Cuồng Đao Quán tự nhiên cũng là không giống người thường. Thu gia ít nhiều còn có chút kiêng nể. Ở trong phạm vi thế lực của Cuồng Đao Quán, tình huống giới nghiêm đại quy mô liền không hề nhìn thấy.
Sau khi tùy ý đi dạo trên đường phố, Thần Dạ vào một quán tửu lâu!
Không muốn bại lộ Khôi Lỗi trên người, như vậy, tự nhiên hắn sẽ liên thủ cùng Cuồng Đao Quán thì mới có thể đối phó được với Thu gia. Câu chuyện Mao Toại tự tiến cử hẳn là cũng sẽ không được người của Cuồng Đao Quán tin tưởng, hắn đành tìm cơ hội vậy!
Trong tửu lâu náo nhiệt phi phàm, chuyện trên trời dưới đất, cái gì đều có người nói. Đương nhiên, được đưa ra nhiều nhất vẫn là chuyện bởi vì Phong Tam Nương, mà khiến cho Thu gia tức giận, tiến tới cơ hồ phong tỏa trấn Thanh Dương.
Tính cách con người luôn tò mò, Phong Tam Nương gây ra một chuyện lớn như vậy, hơn nữa sức cám dỗ của bản thân nàng cũng là đủ lớn. Dù sao nơi này là phạm vi thế lực của Cuồng Đao Quán, nên không cần lo lắng bởi vì nói một đôi lời mà bị người ta giết chết ngay tại chỗ.
Bởi vậy, những câu ủng hộ Phong Tam Nương vang vọng nối liền không dứt. Thậm chí có người kêu gào phải vì Phong Tam Nương, muốn cùng Thu gia như thế nào thì làm thế ấy….
Nghe những lời này, Thần Dạ lắc đầu mà cất tiếng cười, những người này thật hay a!
– La Linh, đứng lại!
Bên ngoài tửu lâu náo nhiệt, đột nhiên vang vọng một tiếng quát chói tai.
Tầm mắt của mọi người, vội vàng quay sang nhìn lại. Ở bên cánh cửa đại môn tửu lâu, có một cô nương mười lăm mười sáu tuổi đang rụt rè đứng, giống như bởi vì bị người ngăn lại. Ánh mắt của nàng, càng thấy bất lực.
Phía sau thiếu nữ này, một chàng trai trẻ tuổi đang nhanh chóng đi đến. Tay cầm một chiếc quạt trắng mà bước đi trên đường, biểu hiện ra phong thái không kém. Có điều, trên gương mặt xem ra rất có vẻ khôi ngô tuấn tú lại có sự kiêu ngạo không thèm che dấu chút nào, cùng với mùi vị dâm tà trong ánh mắt làm cho người ta chỉ sau khi liếc mắt, liền cảm giác thật sự không thoải mái.
– La Linh, Bổn thiếu gia gọi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?
Chàng trai trẻ tuổi quả nhiên rất lỗ mãng rất, vào lúc đi tới trước người La Linh thì cây quạt trắng này liền chọc về hướng gương mặt của thiếu nữ.
Giữa ban ngày ban mặt, hành động như thế làm cho người rất khinh miệt. Thế nhưng chàng trai trẻ tuổi kia hiển nhiên có gia thế phi phàm. Khiến cho trong tửu lâu, ai nấy đều vì Phong Tam Nương mà cũng dám kêu gào với mọi người Thu gia. Nhưng giờ phút này, mắt nhìn thấy người trẻ tuổi trêu chọc La Linh, mà ai nấy đều không hề lên tiếng. Ngược lại, từ trong miệng nhiều người lại vẫn phát ra tiếng huýt sáo là lạ để trợ giúp chàng trai trẻ tuổi kia.
– Võ thiếu gia, ngươi không nên như vậy!
– Họ Võ?
Thần Dạ ngây cả người, trong trấn Thanh Dương này, họ Võ, hơn nữa có thể làm kinh động sợ hãi ngững người ở nơi này. Vậy người thanh niên này, hẳn là chính là người của Cuồng Đao Quán.