Hành động của Hồn Thiên Đế nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ngay cả Hư Vô Thôn Viêm ở sau lưng hắn cũng biến sắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Đế Phẩm đan thì ai mà không muốn nhưng mà hắn lại không nghĩ tới Hồn Thiên Đế có thể lỗ mãng nuốt mất.
“Vô liêm sỉ!”
Thấy vậy, Chúc Khôn và Cổ Nguyên cũng sa sầm mặt, sát khí dâng lên quát lạnh: “Hồn Thiên Đế, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!”
“Ha ha, đâm đầu vào chỗ chết sao? Cũng chưa hẳn!”
Nghe vậy, Hồn Thiên Đế ngửa mặt lên trời cười to, hắn cười rất quỷ dị. Đồng thời lúc này thân thể hắn cũng bắt đầu nổi lên quang thải hoa mĩ, thương thế lúc trước đã khỏi hẳn, thêm vào đó là năng lượgn ba động chậm rãi thẩm thấu ra ngoài.
Khi cảm nhận năng lượng khủng bố đó, Cổ Nguyên và Chúc Khôn lại một lần nữa biến sắc.
“Năng lượng sồ đan đã bắt đầu bộc phát, thực lực của hắn sẽ cường thịnh hơn mấy lần trong một thời gian ngắn. Tuy nhiên nếu hắn không khống chế nổi có thể nổ tan thân thể, thậm chí là nổ cả linh hồn.” Cổ Nguyên chớp mắt một cái xóa đi vẻ bối rối rồi trầm giọng nói.
“Đừng cho hắn cơ hội luyện hóa, chỉ cần bắt lấy hắn nhanh một chút là có thể bức Đế phẩm đan ra!”
Chúc Khôn ngưng trọng nói: “Động thủ!”
Nghe được tiếng quát của hắn, Cổ Nguyên cũng chỉ gật đầu. Thật ra khi chế ngự Đế phẩm đan thì đám Hồn Thiên Đế bọn hắn cũng đã chiếm tiện nghi lớn, cuối cùng Hư Vô Thôn Viêm xuất ra Hóa Đan Hoàn khắc chế thần uy của Đế Phẩm đan.
“Xùy!”
Hai người động ý niệm thì thân thể cũng nhanh chóng vọt lên hướng tới Hồn Thiên Đế.
“Ha ha, các ngươi bây giờ không phải là đối thủ của ta!” Nhìn hai người phóng lên lần nữa nhưng Hồn Thiên Đế không hề sợ hãi, hắn cười to rồi đánh ra hai quyền.
“Uỳnh!”
Khi Hồn Thiên Đế đánh ra hai quyền thì trên bầu trời xuất hiện hai cái khu vực chân không rộng mấy ngàn trượng.
Cổ Nguyên và Chúc Khôn cảm nhận được rất nhiều kình phong kinh khủng đánh đến liền biến sắc rồi vội vàng thi triển đấu khi đón lấy. Nhất thời hai tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên.
“Đang đang!”
Phong bạo đáng sợ nổ tung trước mặt hai người rồi hất họ bay về sau mấy trăm trượng, còn Hồn Thiên Đế vẫn kiêu ngạo đứng giữa đất trời, hơn nữa ba động phát ra từ thân thể hắn càng ngày càng khủng bố.
Nhìn thấy cục diện trên bầu trời thay đổi, đám người Tiêu Viêm trở nên lo lắng. Không nghĩ rằng thực lực Hồn Thiên Đế sau khi nuốt sồ đan lại tăng mạnh đến như vậy. Hơn nữa mọi người đều hiểu lúc này mới chỉ là cường hóa bước đầu mà thôi, nếu như để cho hắn luyện hóa thuận lợi thì rất có thể hắn sẽ đặt chân vào cảnh giới Đấu Đế, lúc đó không còn cơ hội cho họ nữa rồi.
“Cổ Nguyên, lần tranh đoạt này thì chúng ta thắng rồi!”
Hồn Thiên Đế đạp bước hư không nhìn Cổ Nguyên và Chúc Khôn rồi cười to, bao nhiêu năm chuẩn bị, bao nhiêu năm xây dựng và thực hiện kế hoạch, rốt cuộc đã đi đến bước mấu chốt nhất!
“Chắc hẳn bây giờ ngươi cũng không dễ chịu gì! Chớ cao hứng quá sớm.” Cổ Nguyên cười lạnh nói.
Nghe vậy Hồn Thiên Đế không hề tức giận mà chỉ cười nhạt một tiếng, hắn khép hờ đôi mắt, khuôn mặt lộ vẻ đê mê sảng khoái. Loại lực lượng này thật hấp dẫn quá đi.
“Ngươi chịu nổi chứ?” Hư Vô Thôn Viêm ở phía sau không nhịn được hổi lên một tiếng, nếu như Hồn Thiên Đế thật sự bị nổ tan xác thì hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Cổ Nguyên và Chúc Khôn.
“Ngươi quá lỗ mãng rồi!” Nói xong, Hư Vô Thôn Viêm cũng tỏ tỏa ra một chút lửa giận bởi vì hành động nuốt đan dược này chính là cướp trên tay hắn.
“Yên tâm, ta tự có chừng mực.” Hồn Thiên Đế cười nhạt một tiếng, hắn không vì đấu khí đang bành trướng trong thân thể mà lo lắng
Nghe thấy vậy, ánh mắt Hư Vô Thôn Viêm nhấp nháy một hồi rồi cũng chỉ có thể gật đầu một cái rồi hỏi: “Bây giờ nên làm gì?”
“Bình yên rời đi là được.”
Hồn Thiên Đế cười nói, bộ dạng thong dong vô cùng giống như không coi Cổ Nguyên và Chúc Khôn vào trong mắt.
“Muốn đi, sao có thể dễ dàng như vậy?”
Cổ Nguyên và Chúc Khôn cùng quát lên một tiếng rồi khởi động đấu khí toàn lực đánh tới Hồn Thiên Đế.
Nhưng mà Hồn Thiên Đế lại chỉ vẫy nhẹ cánh tay liền có thể dễ dàng hóa giải thế công đó.
Sau khi hắn ngăn cản thế công của hai người kia liền vẫy tay tạo ra một cổng không gian liệt phùng.
“Ầm ầm ầm!”
Nhìn thấy thế, hai người Cổ Nguyên và Chúc Khôn càng tấn công điên cuồng, đấu khí ngưng luyện làm cho người ta run sợ tận tim gan đang điên cuồng công kích lên màn đấu khí phòng ngự của Hồn Thiên Đế tạo ra những tia lửa ba động thật lớn.
Hồn Thiên Đế không hề muốn phản công, hắn vung chưởng xuống phía dưới hút những cường giả Hồn Tộc đến rồi ném vào trong không gian liệt phùng.
“Phanh phanh!”
Cảm nhận được có ba động hủy diệt truyền tới từ sau lưng, da mặt Hồn Thiên Đế khẽ rung, có một tia máu từ khóe miệng hắn chảy xuống.
“Ngươi…”
Nhìn thấy màn này, Hư Vô Thôn Viêm lập tức kinh hãi, xem ra tình huống thân thể của Hồn Thiên Đế không tốt như lời hắn nói. Đương nhiên việc ngạnh kháng thế công của hai gã Cửu tinh Đấu Thánh hậu kỳ đâu phải chuyện đơn giản, cho dù có Đế Phẩm đan che chở đi nữa.
“Cổ Nguyên, ta nói rồi, ván này chắc chắn ta sẽ thắng. Đợi đến lúc ta luyện hóa triệt để sồ đan thì Cổ Tộc, Lôi Tộc, Viêm Tộc, Thiên Phủ Liên Minh cùng với Thái Hư Cổ Long tộc chắc chắn sẽ bị ta xóa sổ.”
Hồn Thiên Đế mạnh mẽ nuốt ngụm máu xuống rồi nhìn về đám người Cổ Nguyên, lạnh lùng nói.
“Đi!”
Vừa nói xong, Hồn Thiên Đế nắm lấy bả vai Hư Vô Thôn Viêm rồi nhảy vào không gian liệt phùng. Thấy thế Hư Vô Thôn Viêm khẩn trương nói: “Còn có ta mà…”
Nhưng hắn chưa nói xong thì nhìn thấy trên thân thể Hồn Thiên Đế nổ va vài chỗ lập tức hiểu hắn không thể nào chiến đấu được nữa. Hư Vô Thôn Viêm không cam lòng cắn răng nhảy vào không gian liệt phùng.
“Hống!”
Nhìn thấy Hồn Thiên Đế nhảy vào không gian liệt phùng, Cổ Nguyên và Chúc Khôn gầm lên một tiếng, năng lượng triều tịch ở thiên địa điên cuồng khởi động rồi đuổi theo Hồn Thiên Đế.
“Rầm rầm rầm!”
Triều tịch cuồng bạo đánh xuống nặng như thái sơn trúng lưng của Hồn Thiên Đế, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, nhiều nơi trên thân thể bạo liệt ra, chỉ trong chớp mắt hắn đã trở thành huyết nhân.
Nhưng mà hắn lợi dụng lực đẩy của đòn này để nhanh chóng biến mất trong không gian liệt phùng cùng với Hư Vô Thôn Viêm, sau đó cổng không gian cũng nhanh chóng tán đi.
“Xíu…”
Thân hình Cổ Nguyên nhanh chóng bay đến chỗ đó rồi dùng tay xé ra nhưng không thể tạo ra khe hở không gian được.
“Chết tiệt”
Thấy vậy, sắc mặt Cổ Nguyên và Chúc Khôn trở nên cực kỳ khó coi, không gian này ổn định đến kinh người, nếu muốn rời đi thì bọn họ chỉ có thể ra ngoài, nhưng mà lúc đó đám người Hồn Thiên Đế đã sớm cao chạy xa bay rồi.
Hai người sa sầm mặt chậm rãi hạ xuống nhìn qua đám người đang yên tĩnh bên dưới một lát, sau đó thở dài một hơi.
“Con gái, tên hỗn trướng kia quá giảo hoạt!” Chúc Khôn nhìn Tử Nghiên, hắn xoa xoa hai tay cười khổ nói.
Tử Nghiên nhìn hắn một lát rồi lại nhìn về phía Tiêu Viêm đang trầm mặc, nàng khẽ lắc đầu nói khẽ: “Làm sao bây giờ? Hồn Thiên Đế đã lấy được Đế Phẩm đan, nếu hắn luyện hóa thuận lợi thì rắc rối to!”
“Bây giờ chúng ta đánh thẳng đến Hồn Giới!” Lôi Doanh dữ tợn nói.
Nghe vậy, đám người liếc nhau một lát rồi chầm chậm gật đầu, hôm nay chỉ còn một đường như vậy thôi.
Tiêu Viêm than nhẹ một tiếng, hắn biết Hồn Thiên Đế sẽ không ngu xuẩn. Cho nên với tình huống hiện tại hắn sẽ không về Hồn Giới hoặc là sẽ thi triển thủ đoạn Tướng Hồn Giới che dấu. Tuy nói Ẩn Tàng Không Gian cực kỳ phiền toái nhưng với bổn sự của Hồn Thiên Đế thì không hề khó, với lại Hồn Tộc đã chuẩn bị hơn ngàn năm chắc chắn đã đầy đủ mọi thứ rồi.
“Hy vọng là tên kia không thể luyện hóa được Đế Phẩm đan, nếu không thì…”
Tiêu Viêm thấp giọng nói, hắn ngẩng đầu lên nhìn những người khác thì phát hiện họ đều mang vẻ mặt sầu lo. Một khi Hồn Thiên Đế đột phá được thì trên thế giới này ai có thể cản hắn đây? Với tính cách có thù tất báo của hắn thì những thế lực ở đây chỉ có một đường là tiêu vong mà thôi.
“Suy nghĩ nhiều cũng vậy thôi, mau chóng triệu tập nhân mã chạy tới Hồn Giới, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị đầy đủ mà tìm ra Hồn Thiên Đế, không cho hắn có thời gian luyện hó. Nói không chừng khi chúng ta động thủ thì hắn sẽ bị Đế Phẩm đan ép chết.” Cổ Nguyên hít sâu một hơi trầm giọng nói.
Nghe vậy, đám người cũng gật đầu.
“A, đợi một chút.” Thấy mọi người đang bắt đầu rút lui, ánh mắt Chúc Khôn lóe lên cười nói: “Đã đến nơi đây thì tự nhiên không thể về tay không. Các ngươi hãy mở những tượng đá ở trong quảng trường này đem ra ngoài đi.”
Đám người Tiêu Viêm sững sờ rồi nhìn lại quảng trường đằng xa. Tuy rằng nơi này có rất nhiều dị hỏa nhưng phẩm cấp thấp. Còn những pho tượng kia khi Đế Phẩm sồ đan bị bắt đi thì đã trở lại bình thường, chẳng có gì kỳ lạ cả.
“Tùy ngươi vậy!”
Tâm tình Cổ Nguyên vẫn không tốt, hắn phất tay rồi quay người hướng lối ra lao đi. Đám người cũng nối đuôi đi theo.
Tiêu Viêm đi sau cùng, hắn kỳ quái nhìn Chúc Khôn, lông mày hơi nhíu. Lão Long Hoàng này sẽ không đi làm chuyện vô vị, chẳng lẽ quảng trường và tượng đá này có gì cổ quái sao?
Suy tư một lát không có kết quả gì, Tiêu Viêm liền cười híp mắt đi theo Chúc Khôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com