Khắp thiên địa chỉ còn lại sự yên tĩnh, duy chỉ có giọng nói làm cho người ta đau lòng của lão nhân kia vang vọng…
Năm đó, lúc Tiêu Viêm rời khỏi Ô Thản thành, hắn chẳng qua chỉ là một thiếu niên tuổi mới gần hai mươi, mà nay phụ tử xa cách gặp lại đã cách mấy chục năm rồi. Tại khoảng thời gian ấy, thiếu niên nhỏ bé mang trong tâm sự kiên định với tín niệm và sự cố chấp của bản thân, lấy cừu hận làm động lực để tu luyện, đã biết bao lần thiếu niên ở Ô Thản thành đã phải đối mặt tìm đường sống trong chỗ chết, đột phá cực hạn của bản thân để có được thành tựu như ngày hôm nay.
Tất cả những gì hắn có thể làm trong khoảng thời gian đó chính là nổ lực để vượt qua chính mình, mong sao có thể sớm cứu phụ thân ra khỏi lao ngục để có thể an hưởng tuổi già.
Nhìn thân ảnh thiếu niên có vẻ đơn bạc lẻ loi đang đứng giữa không trung kia, đám người Cổ Nguyên cũng là lâm vào trầm mặt. Tiêu Viêm đối với bọn họ mà nói cũng có qua lại không ít, bởi vậy trong lòng bọn họ hiểu rõ hắn đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ cùng với nỗ lực để có được thành tựu như ngày hôm nay. Thường nhân chỉ có thể nhìn thấy cái thân ảnh đơn bạc kia có được thành tựu siêu phàm mà thôi, chứ không hề biết đến hắn đã phải trải qua bao phen sinh tử chém giết để có thể đứng được trên đỉnh của đại lục như ngày hôm nay.
“Tiểu tử này quả đúng là hảo hán tử, Lôi tộc của ta không người nào có thể so sánh cùng với hắn.”
Lôi Doanh khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói. Năm đó, từ một thiếu niên còn non nớt, không hiểu chuyện đã có thể từng bước một trở thành cường giả đỉnh phong như hiện nay, làm cho bọn họ cũng phải đối đãi một cách trịnh trọng, hơn nữa trên con đường trở thành cường giả, thiếu niên này đã bao lần thoát khỏi ma trảo của Hồn tộc, vượt qua biết bao khó khăn để thẳng tiến trên con đường trở thành cường giả. Có thể nói, Hồn tộc như hòn đá mài đao cho hắn có được thành tựu như hôm nay.
Bọn họ tự hỏi, nếu đổi lại Tiêu Viêm là bọn họ, liệu họ có thể làm được so với Tiêu Viêm tốt hơn chăng?
Dù sao chỗ dựa của Tiêu Viêm cũng chỉ là bản thân hắn, Tiêu tộc một trong bát đại gia tộc đã từng hiển hách trên đại lục cũng không hề để lại cho hắn bất kỳ thứ tài phú gì.
Đối với tiếng than nhẹ của Lôi Doanh, những cường giả trong Lôi tộc cũng chỉ có thể im lặng, không chút nào phản đối.
“Tiêu Viêm ca ca”
Huân Nhi nhẹ cắn môi, trong đôi mắt đã có chút phiếm hồng nhìn bóng lưng không ngừng run rẩy kia, trong lòng dâng lên biết bao cảm giác, tiểu cô nương năm nào có thể hiểu được tâm tình lúc này của Tiêu Viêm là như thế nào, những năm qua Tiêu Viêm đã cố gắng như thế nào, nàng là người vô cùng hiểu rõ.
Trong lao tù, đạo bóng ảnh già nua có chút khó khăn giơ bàn tay lên, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào vị hắc y thanh niên, trên khuôn mặt thành thục kia, hắn có thể lờ mờ trông thấy những nét quen thuộc của thiếu niên trước đây, là nhi tử đã từng để cho hắn kiêu ngạo nhất ở trong lòng, hiện giờ đang thực sự xuất hiện trước mặt hắn.
“Hài tử”
Những giọt nước mắt không ngừng chảy ra trên khuôn mặt già nua, sau đó một tiếng quát mãnh liệt với thanh âm khàn khàn vang lên: “Viêm nhi, đi!”
Bao nhiêu năm bị bắt giữ trong tay Hồn tộc, hắn vô cùng hiểu rõ sự đáng sợ của cái chủng tộc này. Ngày trước, những nhân vật có thể được xưng là đứng đầu tại Gia Mã đế quốc như Đấu Hoàng, thậm chí ngay cả Đấu Tông cường giả nhưng ở trong cái chủng tộc này cũng chỉ là những binh lính bình thường, có thể thấy thực lực khủng bố của Hồn tộc đủ để làm cho nhân tâm phải nảy sinh tâm ý tuyệt vọng
Tiêu Viêm nhìn qua thân ảnh già nua bị trùng trùng điệp điệp xích sắt trói buộc, chợt ngẩng đầu lên mỉm cười, hít sâu một hơi, mặc kệ bản thân chịu bao nhiêu khổ cực, bất quá hắn cũng có thể biết được phụ thân của mình cuối cùng vẫn còn sống.
“Một màn thật cảm động a.”
Hồn Thiên Đế cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm, nói: “Có lẽ ngươi còn phải cảm tạ chúng ta mới phải, phụ thân của ngươi thiên phú bình thường, nếu tu luyện cả đời chỉ sợ cũng không có cách nào đạt được đến cấp bậc Đấu Hoàng, vì thế để làm cho hắn có thể yên ổn sống đến hiện tại, Hồn tộc của ta đã cho hắn phục dụng không ít đan dược nếu không chắc hắn đã sớm xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.”
“Ân.”
Nghe được lời của Hồn Thiên Đế vừa nói ra…, Cổ Nguyên đám người lông mày đều nhíu chặt, ngược lại trên khuôn mặt Tiêu Viêm thoáng hiện nụ cười nhạt, hắn khẽ gật đầu, nói: “Yên tâm, phần ân tình này của các ngươi, Tiêu Viêm ta sẽ nhớ kỹ.”
Nhìn qua nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Viêm, đám người Lôi Doanh giật mình, tức thì trong lòng nảy lên trận trận hàn ý, bọn hắn đã từng trải qua biết bao sự việc, nên nhận thức rõ loại người sắc mặt dữ tợn trong tình huống này, không đáng sợ bằng cái loại người như Tiêu Viêm vẫn có thể giữ khuôn mặt tươi cười, dù cho trong lòng sát ý đang ngày càng tăng lên.
Hồn Thiên Đế da mặt khẽ có chút co giật, thiên phú của Tiêu Viêm có thể so sánh với Tiêu Huyền năm đó lúc tráng niên, nhưng mà mức độ tàn nhẫn của người trước mắt tựa hồ vượt xa so với Tiêu Huyền năm đó.
Hồn Thiên Đế nhìn chằm chằm vào đôi mắt thoáng có chút huyết hồng đã được thu liễm của Tiêu Viêm, hắn có thể cảm nhận rõ ràng lời nói của Tiêu Viêm lúc nãy nhất định không phải là lời nói trong lúc phẫn nộ nhất thời, nếu thật sự để Tiêu Viêm thật sự có cơ hội kia, hắn tuyệt đối tin tưởng Tiêu Viêm tất nhiên sẽ đem Hồn tộc của hắn huyết tẩy. Chỉ có điều cơ hội này sẽ khó xuất hiện.
“Giao dịch.”
Tiêu Viêm bàn tay có chút nắm chặt thoáng mở ra một mảnh cổ ngọc, đúng là mảnh ghép cuối cùng mở ra cánh cửa Đà Xá Cổ Đế Ngọc, Tiêu Viêm cũng không dùng bất kì thứ thủ đoạn gì, bởi hắn minh bạch, với loại cường giả như Hồn Thiên Đế thủ đoạn gì cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Nhìn qua miếng cổ ngọc trong tay Tiêu Viêm, ánh mắt Hồn Thiên Đế xẹt qua một chút khát vọng thèm thuồng, chỉ cần có thể nắm trong tay mảnh cổ ngọc cuối cùng này, hắn có thể biết rõ Cổ Đế động phủ rốt cuộc nằm ở chỗ nào, hơn nữa khi mở ra có thể đạt được quả đế phẩm đan kia, vậy hắn liền có cơ hội trở thành thiên địa chúa tể, cái gọi là liên minh kia tại trong mắt hắn cũng chỉ như con sâu cái kiến bình thường, lật tay là có thể tiêu diệt sạch sẽ.
Nhìn thấy Tiêu Viêm xuất ra cổ ngọc, đám người Lôi Doanh cảm thấy căng thẳng lên rất nhiều, bất quá lúc này không một người nào trong bọn họ nói thêm lời nào nữa…, bởi trước biểu hiện của Tiêu Viêm hiện tại, nếu ai ngăn cản hắn cứu phụ thân của mình chỉ sợ hắn sẽ lập tức trở mặt.
“Một tay giao người, một tay giao ngọc, ngươi nên nhớ kỹ, ta nếu muốn giết phụ thân của ngươi thật sự rất đơn giản, cho nên ta không muốn thấy ngươi giở bất cứ thủ đoạn gì”
Thu hồi ánh mắt, Hồn Thiên Đế chậm rãi nói.
Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Hồn Thiên Đế, bàn tay mở ra, cổ ngọc dưới sự điều khiển của bàn tay từ từ bay lên, bên kia, Hồn Thiên Đế cũng cùng lúc vung tay áo lên, lao tù bằng khói đen ngưng tụ cũng từ từ tan đi, ngón tay khẽ búng những chiếc xích sắt trên thân thể Tiêu Chiến cũng lần lượt vỡ ra, cuối cùng bàn tay lớn nắm chặt hóa thành chùm tia sáng hắc sắc đem Tiêu Chiến nắm lên.
“Cho ngươi.”
Hồn Thiên Đế huy động bàn tay lớn, hắc sắc quang mang đem Tiêu Chiến hướng phía Tiêu Viêm lao đến, tâm niệm vừa động, miếng cổ ngọc kia liền trực tiếp nhằm hướng Hồn Thiên Đế bắn tới, cùng lúc đó Tiêu Viêm khẽ điểm bàn chân vào hư không, thân hình bạo bắn, bàn tay hướng phía Tiêu Chiến tuôn ra một cổ hấp lực, đem Tiêu Chiến kéo lại về phía mình, bàn tay khẽ chém đem năng lượng xung quanh thân thể Tiêu Chiến chém đứt.
Lúc Tiêu Viêm đem Tiêu Chiến cứu được vào tay cũng là lúc Hồn Thiên Đế bắt được cổ ngọc. Cảm nhận được cổ ngọc trong tay toát ra có chút mát lạnh, mặc dù lấy định lực của hắn cũng không nhịn được ngửa đầu lên trời cười dài. Cổ ngọc tới tay, hắn đã có thể tiến tới gần cái ước mơ chúa tể thiên địa của hắn.
“Phụ thân.”
Cứu được tiêu Chiến, toàn thân Tiêu Viêm có chút kích động, không cầm được bắt đầu run rẩy… thân hình chợt lóe, ngay sau đó Tiêu Viêm xuất hiện phía trong liên minh, mang theo Tiêu Chiến cẩn thận đặt xuống.
“Viêm nhi, thật sự là ngươi sao!”
Được giải thoát khỏi sự trói buộc của lao tù, Tiêu Chiến vừa mới ổn định được tâm tình đã thấy được cái kia khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc, bàn tay run rẩy khẽ sờ soạng lên khuôn mặt của Tiêu Viêm, trong lòng hắn có chút lo sợ đây chỉ là ảo giác, mặc dù hắn bao giờ cũng mong đợi cái ngày này sẽ đến.
“Phụ thân, thực xin lỗi, đã để người phải chịu khổ!”
Nhìn qua bộ dáng cẩn thận của Tiêu Chiến, với định lực của Tiêu Viêm lúc này cũng không nhịn được, trong mắt có chút đỏ bừng lên, hai chân khụy xuống quỳ gối trước nhân ảnh trước mặt, cự thạch dước chân đều bị đánh nát, khai mở thành từng đạo khe hở.
“Thật sự là ngươi sao!”
Tiêu Chiến hai tay run rẩy vuốt trên khuôn mặt Tiêu Viêm, cảm nhận được bàn tay ấm áp kia, nhất thời Tiêu Viêm không nhịn được những giọt nước mắt tuôn rơi. Chứng kiến cảnh tượng như vậy, mọi người xung quanh cảm thấy vạn phần chua xót trong lòng.
“Viêm nhi, mau đứng lên, đều là trách phụ thân vô dụng”
Vội lau đi nước mắt, Tiêu Chiến nâng Tiêu Viêm dậy, nhìn thanh niên trước mặt đã trưởng thành lên rất nhiều, khuôn mặt ông không khỏi trở nên vui mừng. Thân là phụ thân, không có gì quan trọng hơn là thấy được con mình trưởng thành. Năm đó, trong lòng ông Tiêu Viêm là tiểu hài tử làm ông lo lắng thật nhiều, nhưng mà hiện tại tiểu hài tử từng bị coi là phế vật của Tiêu gia năm đó đã cho hắn niềm tự hào cùng với kiêu ngạo lớn nhất.
Nhìn thân ảnh tán loạn của phụ thân trước mặt có vẻ già đi rất nhiều, Tiêu Viêm chợt hít sâu một hơi nói: “Phụ thân, đại ca cùng nhị ca vẫn đang chờ đợi người, đợi chuyện nơi đây kết thúc, con liền dẫn người đến gặp bọn họ, bây giờ trước hết ta phải đi giải quyết một việc a.”
“Bảo vệ phụ thân ta cho tốt”.
Tiêu Viêm nghiêng đầu dặn dò đối với những cường giả bên cạnh.
“Minh chủ yên tâm, chúng ta nhất định thề sống chết bảo vệ phụ thân ngài.”
Nghe Tiêu Viêm dặn dò, hơn mười vị thực lực đạt đến Đấu Tôn đỉnh phong trong Thiên Phủ liên minh lập tức cung kính đáp, thân hình khẽ động liền hiện ra xung quanh đem Tiêu Chiến bảo vệ vào bên trong.
“Viêm nhi, chuyện này”
Nhìn một màn đang diễn ra, Tiêu Chiến cả kinh, cảm nhận hơi thở khủng bố của những cường giả trước mặt, nếu đặt tại Hồn tộc cũng coi như không kém, bất quá làm cho hắn kinh ngạc là tại trước mặt Tiêu Viêm, những cường giả này nói chuyện lộ ra sự kính sợ cùng cung kính, chẳng lẽ nhi tử từng cần sự bảo hộ của hắn đã mạnh mẽ đến loại tình trạng này hay sao?
“Phụ thân không cần lo lắng, bọn hắn sẽ bảo hộ cho người”
Thu liễm tâm tình, Tiêu Viêm mỉm cười đối với Tiêu Chiến, chợt xoay người, hai tròng mắt đen kịt hiện lên hàn mang đến tận cùng, sát ý trong lòng hắn đối với Hồn tộc đã không thể nào ngăn lại.
Cho nên, hắn nhất định phải giết người!
Tại lúc Tiêu Viêm quay người cũng là lúc Cổ Nguyên, Lôi Doanh hướng về phía hắn trong mắt đồng dạng hàn ý cũng bắt đầu khởi động. Đà Xá Cổ Đế Ngọc đã bị Hồn tộc gom đủ, tất nhiên không thể để bọn hắn thuận lợi rời đi.
Đối mặt với ánh mắt của bọn họ, Tiêu Viêm hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Hồn Thiên Đế đang nắm trong tay Cổ ngọc cuồng tiếu, khóe miệng chợt mỉm cười nói khẽ.
“Động thủ đi”
Lời vừa nói xong, hàn ý lập tức tràn ngập khắp trời đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com