Cơ Huyền thực sự không nghe lọt tai lời nào, sau khi kết thúc khảo thí cậu như một người mất hồn đi về nhà trong vô thức. Trên đường về có vô số người chỉ vào cậu bàn tán, nhưng cậu cũng không có tâm trạng để ý.
Tiêu lão không đi cùng Cơ Huyền vì được các trưởng lão của Tiêu gia gọi, chắc để bàn bạc về Cơ Huyền đây.
Về đến tiểu lâu Cơ Huyền ngồi thơ thẩn đến tối mới, hoàn hồn. Cơ Huyền đứng dậy phẫn nộ thét lớn :
– Fuckkkkkkkkkkkkkkk !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– Mẹ nó, cái hệ thống gì gì đó chết tiệt, dung hợp cái mọe gì, sự kiện cái mọe gì !!!!. Chọn lúc nào không chọn lại chọn lúc đó. Chết tiệt, kế hoạch của lão tử bị phá sản hết sạch rồi.
– Ông trời ơi người đang trêu con !!!! Bao năm rồi có gì, vào lúc này lại lòi ra cái hệ thống phụ thể !!!!!!
¬ Ta XXX, ta @#$%&*
May mà tiểu viện này cách xa mọi người trong Tiêu gia, là hoàn toàn biệt lập nên không ai nghe lời Cơ Huyền vừa nói.
Sau một hồi phát tiết Cơ Huyền đã lấy lại bình tĩnh, bây giờ kế hoạch đã đổ bể hết rồi nên cũng cần thay đổi vậy.
Cơ Huyền học theo dáng của mấy thanh niên iska nào đó, để tay thẳng trước ngực nói.
– Hệ thống xuất hiện.
Không có gì xảy ra, không gian một mảnh tĩnh lặng. Cơ Huyền bắt đầu thấy xấu hổ lắm rồi.
– Triệu hoán hệ thống.
– Nhân danh chủ nhân ta kiêu gọi ngươi.
– Vừng ơi mở ra…….
Sau một hồi vật lộn Cơ Huyền từ bỏ việc gọi ra hệ thống, bây giờ cậu cần sắp xếp lại kế hoạch một lần nữa.
Lí do Cơ Huyền ẩn nhẫn thực lực vì không muốn có dính líu sâu tới Tiêu gia. Theo như cốt truyện tương lai Tiêu gia sẽ bị lũ Hồn điện quỷ dị tiêu diệt để tìm đồ, rất nhiều người của Tiêu gia vong mạng. Cơ Huyền không muốn dính quá sâu với Tiêu gia nên luôn xa cách với người Tiêu gia.
– Chết tiệt, đang tính trước khi tên Tiêu Viêm đi lịch lãm thì bảo Tiêu lão xin rời khỏi Tiêu gia tìm một nơi sống an an nhàn nhàn, bây giờ thì đổ sông đổ bể rồi.
Tiêu gia chắn chắn sẽ không để hạt giống tiềm năng thoái khỏi gia tộc, nhưng bản thân Cơ Huyền sẽ không thể nói ra điều mình biết được, dù có nói thì Tiêu gia không có tư cách trước mặt Hồn điện.
– Bây giờ thì làm gì đây ???
Ở một căn phòng khác của Tiêu gia.
Một thiếu nữ xinh đẹp với khí chất lãnh đạm đứng trước của sổ lên tiếng :
– Lăng thúc, ý của thúc hiểu nhưng thúc cũng biết tính của Huân Nhi rồi việc ta đã quyết không gì lay chuyển được, còn về phía cha ta sẽ tự có cách nói.
Sau lưng của nàng thiếu nữ một hắc ảnh với khí tức cực kì cường đại, không gian quanh hắc ảnh liên tục uấn cong, gấp khúc điều đó cho thấy thực lực người này tuyệt đối cường hãn hơn bất cứ ai trong Ô Thản thành này.
Nhưng người này đối với thiếu nữ hết mực cung kính.
– Rõ, thưa Huân Nhi tiểu thư.
– Mà Tiêu gia hiện nay có gì náo động vậy ?
– Tôi nghe nói trong Tiêu gia xuất hiện một hạt giống tiềm năng, thực lực của người này hiện nay chỉ kém hơn tiểu thư một chút.
– Có truyện như vậy sao ? Người này là ai ?
– Hình như người này được gọi là Tiêu Huyền.
Nghe thấy Lăng thúc hồi đáp, Huân Nhi liền thử tìm trong kí ức xem người tên Tiêu Huyền là ai, nhưng hoàn toàn không nhớ ra.
– Được rồi, không có chuyện gì nữa thì Lăng thúc có thể đi rồi.
– Tuân lệnh.
Nói xong, hắc ảnh như chìm vào trong tối rồi biết mất. Huân Nhi đứng ở cửa sổ nhìn lên ánh trăng với ánh mắt xa xăm.
Vài ngày sau đó Cơ Huyền không ra khỏi phòng của mình cho đến một ngày.
– Tiểu Huyền, có việc cần đến đại sảnh, đến ngay đi.
Tiêu lão truyền âm cho Cơ Huyền đi đến đại sảnh, nhưng giọng điệu lần này có sự nghiêm trọng.
Nghe thấy Tiêu lão triệu gọi Cơ Huyền liền tức tốc tới đại sảnh.
Đi tới đại sảnh Cơ Huyền liền thấy Tiêu Viêm cùng lão quản gia cũng đến, hai người lướt qua nhau rồi đầu coi như chào hỏi rồi cùng nhau tiến vào.
Vào trong đại sảnh ngoại trừ Tiêu gia tộc chưởng Tiêu Chiến và các vị trưởng lão cao tầng ra còn có ba người lạ mặt khác.
Cơ Huyền liếc qua ba người.
Ba người này khí thế bất phàm, lão nhân mang bạch y thực lực tuyệt cường hãn Thất tinh đại Đấu sư còn cao hơn cả Tiêu gia chủ. Hai người còn lại là một cặp nam nữ.
Người nam mặt mày anh tuấn mị lực, thực lực cũng không thấp Ngũ tinh Đấu giả, xem ra thiên phú của người này rất cao tuổi còn trẻ đạt đấu giả. Ánh mắt của người nam này tập trung vào người thiếu nữ.
Người nữ thì xinh đẹp, miễn cưỡng so được với Huân Nhi, thực lực cũng đủ cao Tam tinh Đấu giả.
Đánh giá khi Cơ Huyền dánh giá qua ba người này thì cậu bắt đầu nhớ theo cốt truyện. Cơ Huyền thầm nghĩ :
– Xem ra Vân Lam Tông tới để từ hôn đây. Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Đối với thiếu nữ xinh đẹp Cơ Huyền đúng là chỉ lướt qua xong không để ý nữa, vì cậu cảm thấy làm người phải thực tế không nên quá xa vời làm gì.
So với Cơ Huyền thì Tiêu Viêm dừng lâu hơn một khắc thì dời đi, dù sao hắn cũng là tâm hồi người trưởng thành rồi đủ định lực.
Hành động của hai người này làm thiếu nữ rất ngạc nhiên, tuy nàng không kiêu ngạo đến thế nhưng dung mạo của nàng cũng hiểu, hành động của hai người này khiến nàng có chút ngoài ý muốn, nhất là với Cơ Huyền đúng nghĩa đen “lướt qua”, nhưng ấn tượng của nàng cũng chỉ thế thôi.
Cơ Huyền đi tới vị trí bên cạch Tiêu lão ngồi xuống.
Tiêu Viêm thì tới bái phỏng Tiêu Chiến bị các vị trưởng lão làm khó, muốn làm hắn xấu mặt, trong lúc đó thì có tiếng nói
Thiếu nữ nhàn nhạt tiếng cười, bỗng nhiên tại đại sảnh vang lên :
– Tiêu Viêm ca ca, ngồi ở đây đi!
Huân Nhi giải vây cho Tiêu Viêm, làm mặt đáng yêu với Tiêu Viêm. Trong ánh mắt ghen tị của mọi người Tiêu Viêm đi tới chỗ Huân Nhi ngồi xuống. Hai người ta một câu ngươi một câu giống như cặp đôi trẻ. Khiến các thanh niên trong tộc ghen tị.
Còn với Cơ Huyền rất không hứng thú, cậu đã biết trước điều gì xảy ra rồi, bây giờ chỉ giống như xem phim sau khi biết kịch bản mà thôi. Ngồi cạnh Tiêu lão cậu ngáp nhẹ vài cái, xong nhắm mắt ………. ngủ luôn.
Nhưng dáng vẻ ngủ của Cơ Huyền nhìn như nhập định tu luyện. Mấy trưởng lão của tộc nhìn thấy có chút hài lòng về Cơ Huyền, tâm tính ổn định thích hợp làm chuyện lớn.