Ba năm thời gian qua đi, Tiêu Viêm truyền kì của Tiêu gia chớp mắt từ thiên tài rơi xuống thành phế vật, đấu khí trong ba năm thụt lùi liên tiếp cảnh giới liên tục rơi xuống, thành trò cười của Tiêu gia.
– Người ngày trước xu nịnh hắn nay kinh thường trào phúng hắn, người nay trước ngưỡng mộ hắn nay rẻ rúng khinh bỉ hắn. Quả là bi ai, haizzzz.
Cơ Huyền nay đã trở thành thiếu niên mười năm tuổi, cao hơn đồng lứa một chút cơ thể cũng nhìn thật rắn rỏi.
Từ khi đến thế giới này Cơ Huyền chưa bao giờ ngừng nghỉ luyện tập, không chỉ tu luyện đấu khí mà còn rèn luyện thể chất nữa, nên nhìn cậu rắn chắc hơn đồng lứa nhiều.
Tuy vẻ ngoài không xuất chúng nhưng làm da của cậu cũng thật đẹp và cơ thể rắn rỏi nên trong gia tộc cũng có chút ít người thầm mến. Nói không thích thì là giả, cậu cũng có chút hiểu cảm giác chói lóa của Tiêu Viêm ngày xưa.
Nhìn thấy cảnh ngộ của Tiêu Viêm bây giờ cậu có chút đồng tình.
– Tiểu Huyền, con chuẩn bị xong chưa kiểm tra gia tộc bắt đầu rồi đó.
Tiêu lão đứng ngoài tiểu viện gọi Cơ Huyền, hôm nay là khảo thí gia tộc, nên ai cũng phải tham gia.
– Vâng, cháu tới đây.
Cơ Huyền nghe thấy tiếng gọi của Tiêu lão liền chuẩn bị xong xuôi, đi khảo thí.
Vừa đi trên đường Cơ Huyền vừa suy nghĩ về “cốt truyện” tiếp theo.
– Tính sơ sơ cũng khoảng 3 năm rồi, ăn rẻ bửu cũng 3 năm rồi, chắc Dược lão cũng xuất hiện sớm thôi. Haizzzz, vậy là tên đó cũng lại được đổi vận rồi, không ngờ kiếp này xuyên đến chỉ làm một tiểu thiên tài của cái thành nhỏ này.
Xuyên đến đây bao năm Cơ Huyền đến cục c*c cũng không thấy rơi xuống chứ đừng nói đến hệ thống gì cả, nên cậu đã bỏ đi mọi hi vọng về mấy cái chi tiết nhặt đồ xịn của tiểu thuyết rồi.
Cốt truyện chính sắp bắt đầu nhưng Cơ Huyền đúng chả có cái mông gì mà tranh với người ta cả. Người ta có thầy giỏi đồ xịn, đẹp trai định trước là bước tới đỉnh cao rồi.
– Xem ra “cứu vớt chúng nữ” là không thể rồi, với trình độ này của mình đành an phận ở đây thôi.
– Tiểu Huyền, con đang nghĩ mà thất thần thế, lo lắng sao ??? Đừng lo tu vi của con thăng tiến không tệ, tuy không quá nhanh nhưng cũng không phải thấp nhất. Như ta nói con còn trẻ không phải vội.
Tiêu lão thấy Cơ Huyền suy nghĩ đến thất thần liền an ủi.
Cơ Huyền nghe vậy chỉ cười nhẹ, không nói gì. Thực chất thực lực của cậu đã tới trình độ đấu khí tám đoạn rồi, nhưng năm nay một mực ẩn dấu dưới trình độ bốn đoạn đấu khí.
Vì sao Cơ Huyền lại làm vậy, có Tiêu Viêm làm ví dụ bản thân cũng nên đề phòng một chút.
Cuối cùng Cơ Huyền và Tiêu lão cũng tới sảnh chính, nơi kiểm tra thực lực. Đến nơi Cơ Huyền lại thấy cảnh tượng quen thuộc
– Tiêu Viêm, đấu lực, ba đoạn! Cấp bậc: Cấp thấp!
Bên cạnh trắc nghiệm ma thạch, một vị trung niên nam tử, thoáng nhìn tin tức trên bia, ngữ khí hờ hững công bố…
Đám người trên quảng trường lại nổi lên trận trận châm chọc.
– Ai, phế vật này thật sự làm mất hết cả mặt mũi gia tộc.
– Nếu tộc trưởng không phải phụ thân của hắn. Loại phế vật này sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có cơ hội ở gia tộc ăn không uống không.
– Ai…, thiên tài thiếu niên năm đó của Văn Ô Thản thành, tại sao hôm nay lại lạc phách thành bộ dáng này cơ chứ?
– Ai mà biết được? Có lẽ do làm việc gì đó trái với lương tâm, làm thần linh nổi giận đó mà…
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú non nớt, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng đảo qua đám bạn cùng lứa tuổi đang trào phúng chung quanh, khóe miệng thiếu niên tự giễu, tựa hồ trở nên càng thêm chua xót.
Nhìn thấy cảnh đó Tiêu lão có chút tức giận nhìn Cơ Huyền nói.
– Ta đi dạy dỗ mấy tiểu tử kỉa một chút, tí nữa tới con rồi.
– Ông cứ đi đi, không cần để ý tới con đâu.
Cơ Huyền biết Tiêu lão là người tốt, ngày xưa nhận được ơn huệ của Tiêu gia chủ nên ở lại Tiêu gia làm, thỉnh thoảng giúp cho Tiêu Viêm giải vây. Hơn nữa Tiêu lão cũng có thực lực làm vậy, dù sao Tiêu lão cũng là trình độ Đấu sư cửu tinh, ở nơi này cũng là một tiểu cao thủ.
Cơ Huyền nhìn Tiêu lão đi giải vây cho Tiêu Viêm liền lắc đầu cười khẽ, cậu cũng không để ý tới mấy cái thị thị phi phi nữa.
Lượt gọi lại tiếp tục ……
– Người tiếp theo, Tiêu Mị.
Thiếu nữ nhanh chóng đi lên, tay vuốt ve ma thạch bi, sau đó ma thạch bi đen nhánh lại hiện lên quang mang…
Đấu khí: Bảy đoạn!”
– Tiêu Mị, Đấu khí: Bảy đoạn! Cấp bậc: Cao cấp
Nghe trắc ngiệm viên đọc lên thành tích, thiếu nữ ngẩng mặt lên đắc ý cười.
Nghe đám người truyền đến trận trận thanh âm hâm mộ…
– Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi!
Thanh âm của trắc nghiệm viên lại vang lên.
Thiếu nữ khí chất lãnh đạm tựa như đóa sen mới nở
Tiêu Huân Nhi đi tới phía trước, bàn tay nhỏ bé đưa lên ma thạch bi.Sau một khoảng trầm tĩnh, trên thạch bia hiện lên ánh sáng chói mắt.
– Đấu khí: Chín đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!
Trước sự sự ngạc nhiên và ghen tị của mọi người, người kiểm tra đối với Tiêu Huân Nhi cũng kính nói :
– Huân Nhi tiểu thư, nửa năm sau, tiểu thư hẳn sẽ có thể ngưng tụ đấu khí toàn, nếu thành công, mười bốn tuổi trở thành một đấu giả chân chính, tiểu thư sẽ là người thứ hai của Tiêu gia trong trăm năm nay!
Sau khi nghe xong điều đó thiếu nữ chỉ nhàn nhạt cảm ơn xong tiến phía tên phế vật mà mọi người gọi nào đó với nụ cười. Rồi cùng hắn rời đi.
Chứng kiến tất cả diều đó vào trong mắt Cơ Huyền cũng chỉ nhàn cười, đối với mấy truyện đó cậu cũng không quan tâm nhiều lắm.
Kiếp trước dù sao cũng chỉ mới tỏ tình với crush rồi xanh cỏ mà, nên Cơ Huyền cũng không tiếp xúc với phái nữ nhiều. Nhưng qua truyện cậu biết rằng Huân Nhi không động lòng với ai ngoài Tiêu Viêm nên cũng chả ham hố gì với việc theo đuổi thiếu nữ đó cả.
Lượt của Cơ Huyền cuối cùng cũng đến.
– Người tiếp theo, Tiêu Huyền
Nghe thấy tên của mình Cơ Huyền tiến lên phía trước.
– Nên áp xuống ngũ đoạn hay lục đoạn đây.
Khi đi Cơ Huyền nghĩ thầm :
– Thôi lục đoạn đi cho Tiêu lão vui mừng.
Quyết định xong Cơ Huyền tiến liên phía trước ma thạch bi, áp tay vào chuẩn bị vận chuyển đấu khí thì bỗng cậu nghe thấy tiếng nói một cách máy móc :
– Tinh. Mọi thứ đã vào trình tự, các sự kiện chính chuẩn bị diễn ra, hệ thống bắt đầu thức tỉnh. Bắt đầu quá trình dung hợp với chủ thể.
Nghe thấy những tiếng nói đó xong, cơ thể của Cơ Huyền bỗng nhiên bị mất kiểm soát, đấu khí trong cơ thể cứ tuôn ra vào bia đá. Đầu Cơ Huyền đau như búa bổ, gân xanh nổi hết lên thoạt nhìn cậu thực hung tàn.
– 1%……10%……50%…….100%
– Cái quái gì với cơ thể mình vậy. Cái giọng nói chết tiệt đó là từ đâu ra vậy.
– Tinh Tinh. Dung hợp hoàn thành, hệ thống và kí chủ đã về một nhà. Hệ thống sẽ khởi động lai khi sự kiện đầu tiên bắt đầu. Kí chủ bảo trọng, hẹn ngày tái ngộ.
– Tái ngộ cái đầu mày, cái chết tiệt vừa sảy ra vậy. Đau đầu quá….
– À quên dù quá trình vừa nãy có vẻ lâu nhưng thực ra cũng chỉ mất tới khoảng một phút thôi. Nên người ta không cảm nhận cái gì lạ từ kí chủ đâu
Trong khi Cơ Huyền đang vật lộn với cái tác dụng phụ của cái thứ gì đó thì nghe được thông báo :
– Đấu khí: Tám đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!
Nghe được điều đó Cơ Huyền mặc kệ tác dụng phụ, quay sang bên người vừa thông báo bên cạnh mình hỏi :
– Sao cơ ????
Người đó nói lại lần nữa :
– Đấu khí: Tám đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!. Chúc mừng cậu đã trở thành người thứ ba có tiềm năng đột phá đấu giả trẻ nhất.
Lần này cái đau đã giảm bớt nhờ đó Cơ Huyền đã nghe thấy “to và rõ ràng hơn”, không thể tin được cậu nhìn lên ma thạch bi thấy bốn chứ to và sáng cực chói “ Đấu khí : Tám đoạn” nhưng mỗi chứ cứ như cứa vào lòng cậu thật sâu.
Dưới đài mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, có người ngạc nhiên, có người ghen ghét, cũng có người kinh hỉ.
– Tên Tiêu Huyền này là ai chưa nghe thấy bao giờ, không ngờ thực lực lại kinh khủng như vậy.
– Tên này thực kinh khủng, chỉ kém mỗi Huân Nhi.
– Ta biết hắn, mấy năm nay không có gì đáng nói tới, không nghĩ tới một mực ẩn nhẫn chờ thời cơ…..
Tiêu lão nhìn thấy điều đó bản thân không kiềm chế được nụ cười, tiếng cười của lão vang vọng. Ai không muốn con cháu của mình là thiên tài, được mọi người kính nể, Tiêu lão cũng không ngoại lệ.