Một gia tộc muốn không suy bại, nặng yếu nhất, chính là phải duy trì được sức sống, mà ngọn nguồn của sức sống, đó chính là thế hệ trẻ của gia tộc, bọn họ chính là dòng máu mới của gia tộc, có bọn họ, gia tộc mới có thể phát triển không ngừng.
Bởi vậy, nghi thức thành nhân, đối với mỗi một gia tộc đều hết sức quan trọng, mà Tiêu gia, cũng không ngoại lệ.
Là một trong ba đại gia tộc ở Ô Thản thành, nghi thức thành nhân của Tiêu gia tự nhiên là rất được các thế lực trong thành chú ý tới, một vài thế lực, thậm chí còn trực tiếp yêu cầu tham dự lễ cử hành nghi thức này.
……
Trong khoảng thời gian này Cơ Huyền ngoại trừ lén đi bán thuốc thì còn lại thời gian đều co rụt đầu trong tiểu lâu tu luyện đấu khí.
Mỗi lần muốn ra ngoài thì người của Tiêu gia nhìn mình như động vật quý trong vườn thú, còn thỉnh thoảng có những nữ nhân mặt mũi cười hì hì một câu ” Huyền ca ” hai câu ” Huyền ca ” nghe buồn nôn chết mất.
Nhưng được cái là điểm hệ thống cứ tăng vùn vụt, bây giờ cũng có gần 400 điểm hệ thống rồi.
– Chậc, nếu không phải bắt buộc phải ra ngoài thì bản thân cũng không muốn lết mông đi tý nào.
Cơ Huyền than thở nói. Có cái lễ trưởng thạn thôi mà cũng là rầm rộ vậy.
– Tinh. Nếu kí chủ mà còn tiếp tục ru rú trong nhà thì theo lời nói của thế giới cũ của kí chủ đó là ngài đang biến thành tên ” neet ” vô dụng, ăn bám xã hội.
– Phập.
Câu nói cũng hệ thống như chọc trúng tim đen của ai đó, bản thân người đó cũng thấy vậy.
Cơ Huyền ôm tim, cậu càng ngày càng cảm thấy thay vì nói nhảm hệ thống lúc nào cũng chọc ngoái vài điểm yếu của mình.
– Ta đâu phải tên ” neet vô dụng ” đâu ta có…. Di, sao người kia quen thế nhỉ.
Đang định phản bác lại hệ thống bỗng Cơ Huyền nhận thấy một thân ảnh quen thuộc.
Một cô gái xinh đẹp đang cười nói, hồng y bao quanh thân thể đầy đặn lả lướt, như ẩn như hiện, cực kỳ dụ người. Lúc này, vây quanh nàng đã có không ít người, nghiễm nhiên trở thành một chỗ huyên náo nhất.
– Trời má, đó không phải Nhã Phi sao? Sao cô ta lại tới đây? Trùng hợp vậy.
Nhìn thấy Nhã Phi tâm trạng Cơ Huyền trở nên sợ hãi, mỗi lần gặp cô ta đều bị cô ta vờn rất nhiều lần. Nói truyện với Nhã Phi rất tốn não, rất miệt mỏi.
Cơ Huyền lén lén lút lút rút đi, tránh cho cô ta nhận ra.
……..
Tiêu Viêm nhìn người đàn bà xinh đẹp thành thục trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ biểu hiện ra vẻ mặt phù hợp với tuổi, tươi cười nói:
– Ra mắt Nhã Phi tỷ tỷ.
Nhã Phi ánh mắt khẽ nhìn gương mặt người thiếu niên, môi anh đào khẽ mở, cười nói:
– Nghe nói Tiêu Viêm tiểu thiếu gia trong một năm đột phá tới 4 đoạn đấu khí. Việc này giờ đã truyền khắp Ô Thản thành, chẳng biết là thật hay giả?
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, có chút ” rụt rè” nói:
– Tất cả đều nhờ công lao phụ thân mua được trúc cơ linh dịch.
Nghe Tiêu Viêm thừa nhận, Nhã Phi bề ngoài trấn định, nhưng trong long không khỏi run lên, mắt đẹp khẽ ngưng trọng, một năm 4 đoạn đấu khí, tốc độ tu luyện này, quả là có chút kinh khủng.
Đang định nói tiếp thì xa xa Nhã Phi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc lại có mắt ở đây khiến nàng rất ngạc nhiên, nàng nói với hai cha con Tiêu Viêm
– Xin thất lễ trước, ta có việc.
Sau đó liền quay người đuổi theo Cơ Huyền – người đang lổm nhổm nấp nấp trốn trốn như phường ăn trộm.
Hai cha con Tiêu Viêm thấy vậy cũng không để ý nhiều.
……
Lén trốn khỏi đám đông Cơ Huyền liền thở phào một hơi, may mà trốn kịp.
– Tiểu đệ đệ này đang lại lén lén lút lút làm gì đó, không phải trộm đấy chứ.
Nhã Phi tiến tới sau lưng Cơ Huyền, đôi môi đỏ mọng quyến rũ cười vui vẻ nói.
Nghe tiếng nói quen thuộc, cách gọi quen thuộc sương sống lưng Cơ Huyền thẳng tặp, mồ hôi lạnh tuôn như suối. Trong đầu cậu xuất hiện hai chữ ” Xong đời ” rồi thêm hai chữ ” Chạy nhanh “.
Dùng hết sức bú sữa khắc chế cảm xúc đó lại, hít một hơi thật sâu phơi ra nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, mặt muốn hèn bao nhiêu thì hèn bấy nhiêu quay ra nói :
– Vị cô nương này hiểu nhầm rồi, tôi là người của Tiêu gia mà, lúc nãy trong người có chút không khoẻ nên tìm chỗ nghỉ nơi thôi.
Nhìn thấy Nhã Phi, cậu giả bộ lộ ra vẻ háo sắc, đôi mắt thao láo tham lam liếc khắp nơi trên cơ thể của Nhã Phi. liếc qua đôi gò bồng căng mọng, rồi tới cặp mông con vút hút hồn, cuối cùng là đôi chân dài mê người.
Được rồi thực ra là bản thân Cơ Huyền có tặc tâm không có tặc đảm nên thừa cơ hội chiếm tiện nghi của Nhã Phi. Vì sau tất cả Cơ Huyền vẫn không dám nhìn trực tiếp vào mắt của Nhã Phi.
– Nào, đuổi ta đi đi, chán ghét ta đi, mau nói ta cút đi.
Cơ Huyền trong lòng thầm hô, mong Nhã Phi cho hắn ” cút ” hắn liền ” cút ” thật xa. Nhưng đời không như mơ, hắn càng mong xảy ra thì nó càng không xảy ra.
– Khách khách, tiểu đệ đệ gan to lắm nhỉ, có cần ta lại gần để đệ nhìn cho rõ không.
Nhã Phi nói xong liền bước thêm vài bước, đôi gò bồng gợn sóng theo mỗi bước chân khiến người ta chảy máu mũi.
Vận chuyển Hỗn nguyên quyết áp chế cảm xúc đang rạo rực trong người, Nhã Phi tiến một bước Cơ Huyền lui hai bước. Cơ Huyền thầm mắng ” Hồ li tinh – Mị yêu ” trong lòng, cảm giác bỏ chạy ngày càng mãnh liệt.
Nhã Phi đang tiến tới bỗng nhiên trượt chân ngã, đúng vậy không nhầm đâu tuy không có thiên phú trong tu luyện nhưng thực lực của cô nàng này tuyệt không thấp đến nỗi bị trượt chân ngã đâu nhưng điều đó lại diễn ra nay trước mặt Cơ Huyền.
Nếu cứ để nàng ngã như vậy thì chắc chắn sẽ đập mặt xuống đất, rồi có một tư thế rất khó coi xuất hiện. Khuôn mặt yêu mị đó sẽ hỏng hết nhất, là một người bình thường Cơ Huyền không thể để một mĩ nhân bỉ huỷ hoại như thế được.
Cơ Huyền lao tới đỡ Nhã Phi nhưng việc ngoài ý muốn sảy ra, lực ngã của Nhã Phi mạnh hơn dự tính nên hai người cùng ngã với cái đệm thịt là Cơ Huyền.
– Cô không sao chứ?
Ngọn núi đôi dép thẳng lên người Cơ Huyền, dáng người mềm mại đó nằm trong vòng tay cậu, hương thơm nhàn nhàn toát ra từ cơ thể của nàng.
Nhìn khuôn mặt yêu mị như yêu tinh với dáng người ma quỷ đó cơn rạo rực của Cơ Huyền lại nổi lên. Điên cuồng vật chuyển Hỗn Nguyên quyết, Cơ Huyền cố gắng bình tĩnh hỏi nàng.
– Ta không sao, nhưng Tiểu đệ đệ muốn giữ ” nó ” đến bao giờ nữa, ” nó ” không phải nơi để ai muốn nắn thì nắn đâu nhé. TIỂU HOẠI ĐẢN.
Nhã Phi ngẩng đầu lên cách mặt Co Huyền một khoảng ngắn. Lời nói của nàng có vẻ nhẹ nhàng lại có chút mị hoặc. Nhưng lại ẩn chứa thứ gì đó nguy hiểm.
Cơ Huyền nghe vậy liền có chút mơ hồ, không hiểu ” nó ” mà Nhã Phi nói là cái gì, bỗng nhiên cậu để ý tới tay mình. Đôi tay đó đang dính đến bờ mông quyến rũ của Nhã Phi và nó không nghe lời Cơ Huyền nữa.
– Chết tiệt, đôi tay này bây giờ có suy nghĩ rồi sao, phản khámg cả chủ nhân của ngươi. Mau bỏ ” nó ” ra.
– Tiểu hoại đản này, nếu đệ không mai bỏ ra thì người của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc phát hiện ra ta mất tích mà tìm tới đây thì sẽ có một màn vấy máu đó.
Trong khi Cơ Huyền đang dùng toàn bộ lí trí để ” khuyên giải ” đôi tay chết tiệt kia, thì Nhã Phi nhẹ nhàng nói với một nụ cười quyến rũ hút hồn.
Khi nghe xong câu đó khái vọng sống mạnh hơn dục vọng đôi tay của Cơ Huyền đã tách được khỏi ” nó ” nhưng trước khi tách ra ma xui quỷ khiến còn bóp mạnh một cái.
– Ưm.
Một tiếng kêu yêu kiều được phát ra, mà chủ nhân của nó không ai khác ngoài Nhã Phi. Sau tiếng kêu yêu kiều đó là ánh mẳt giết chết người và nụ cười có sát khí của Nhã Phi.
Cơ Huyền khổ không nói ra lời, chả nhẽ còn chưa thành tài đã bị người ta bóp chết ư.
Nhìn cái tay của mình, Cơ Huyền thầm nhủ :
– Cái tay chết tiệt này, chút định lực cũng không có. Thấy kiều đồn là bóp, có gì mà hấp dẫn chữ, không phải chỉ cong hơn – đẹp hơn – quyến rũ hơn thôi sao.
– Tinh. Chính bản thân mình bóp của người ta, bản thân mình định lực kém lại đổ tội cho tay. Con người không thể vô sỉ như vậy.
Hệ thống cực kì khinh thường kí chủ của nó.