Lén lén lút lút đi vào căn phòng của mình, Cơ Huyền rất nhanh đóng cửa, sau đó chạy tới góc phòng, cuối cùng lấy ra vài mấy nạp kim tệ xếp gần hơn chục lọ đan dược, cẩn thận đem chúng cất vào trong ngăn tủ, ngửi sâu một hơi mùi của dược tài trên tay, hắc hắc cười dài thở phào nhẹ nhõm.
Thân mật vỗ vỗ ngăn tủ, khóe miệng Cơ Huyền giật giật, đi tới cạnh giường, thả lỏng người nằm xuống, hơn nửa ngày bôn ba, thật sự làm hắn có chút mỏi mệt.
– Tiểu Huyền, có ở trong không?
Có chút mơ hồ, tiếng đập cửa bỗng nhiên truyền đến.
Cơ Huyền nhảy xuống giường, sau đó mở cửa phòng, nhìn Tiêu lão đứng ở ngoài cười hỏi:
– Tiêu lão, ngài có việc gì sao?
Cả nửa tháng nay không thấy Tiêu lão trong Tiêu gia, nghe ngóng mới biết Tiêu lão có việc gấp phải ra ngoài đến nửa tháng nay mới thấy mặt.
Tiêu lão nhìn Cơ Huyền, kể lại cho Cơ Huyền :
– Nửa tháng trước ta đã nhìn thấy vợ và con của ta, trong nửa tháng này ta đi khắp mọi nơi nghe ngóng thông tin của họ và đã biết được một vài tin tức hữu dụng nên……
Nói đến đây lão chững lại một lúc, biểu cảm khó nói.
Cơ Huyền nghe đến việc Tiêu lão có vợ con thì biểu cảm có chút không thể tin nổi.
– Khoan khoan, Tiêu lão ngài có vợ và con sao? Thật sao?
– Đúng vậy có vấn đề gì sao.
Cơ Huyền quan sát, không biết cô nương nhà nào mắt chọn người kém như vậy, có thể coi trọng Tiêu lão.
– Đừng nhìn ta bây giờ mà đánh giá, hồi trẻ ta cũng phong lưu tuấn dật, đánh đổ biết bao trái tim thiếu nữa đó, vô số thiếu nữ bị đôi mắt hoa đào này cuốn hút rồi rơi vào sự tương tư vô hạn, haizzz ta cũng không còn cách nào khác.
Tiêu lão vừa nói lại kèm theo chút rung đùi đắc ý, lại có chút bất đắc dĩ, thực ngứa đòn mà.
Cơ Huyền lần đầu tiên thấy vẻ tự luyến của Tiêu lão, nếu nhìn bộ dạng bây giờ của lão thực không nhận ra vẻ huy hoàng này xưa của lão. Nhưng điều không thể phủ nhận là lão có đôi mắt hoa đào rất quấn hút, ít ra lão không chém gió về điều đó.
– Cơ mà lạc đề rồi, việc chủ yếu ta muốn nói là… Có lẽ sẽ rời Tiêu gia một đoạn thời gian dài để tìm lại họ.
Tiêu lão nói xong liền yên lặng quan sát ứng của Cơ Huyền.
Cơ Huyền nghe Tiêu lão nói xong cũng không mấy ngạc nhiên vì qua lời nói của lão ở trên cậu cũng đoán được vài phần rồi.
– Vậy thì ngài còn chần chờ gì nữa, sao không thực hiện luôn còn tốn thời gian về đây lỡ mất đi thời cơ tốt thì sao.
Thực sự Cơ Huyền cũng muốn Tiêu lão rời Tiêu gia, vì cậu biết Tiêu gia trong thời gian ngắn sẽ gặp hoạ sát thân, may thay có cớ để Tiêu lão đi.
– Vậy thì con thì sao?
– Con thì có việc gì? Lớn ngần này rồi tự lo được cho bản thân, ngài không cần lo lắng cho con. À ngài chờ con một chút.
Cơ Huyền đang nói bỗng chạy vào góc tủ lấy mấy cái mai kim tệ ra đưa khoảng gần một vạn, không phải Cơ Huyền keo kiệt mà cậu sợ bị Tiêu lão tra hỏi nên không muốn lấy quá nhiều.
– Trong này có chút kim tệ, ngài cầm lấy phòng thân.
Cơ Huyền nhét vào tay Tiêu lão.
– Nào có đạo lí trưởng bối nhận độ của vãn bối chứ.
Tiêu lão muốn từ chối.
– Chúng ta là người một nhà không cần phân biệt vậy, ngài nhận nuôi con từ nhỏ, mười mấy năm nay người chăm sóc con cho con tình thân bây giờ là lúc con báo đáp người.
– Nhưng có lẽ ta sẽ đi rất lâu có lẽ là vài ba năm thậm trí còn lâu hơn nếu mọi việc không tiến triển thuận lợi.
– Ngài không cầm lo cho con, hiện giờ con là thiên tài trọng điểm của gia tộc, họ sẽ không bạc đãi con. Nên ngài không cần lo về con, so với con gia đình của ngài mới là quan trọng nhất, ngài nên làm theo trái tim mình.
Nghe vậy Tiêu lão ôm chầm lấy Cơ Huyền, đôi mắt hoa đào ươn ướt.
– Cảm ơn con đã hiểu và ủng hộ ta. Ta thật may mắn khi nhận nuôi con.
– Câu đó là con nói với phải, nếu không có người chắc con vong mạng ở cái ngõ nhỏ đó rồi, con mới là người nên nói cảm ơn.
Hai người một già một trẻ ôm nhau một lúc rồi tách ra.
– Ta không để lại cái gì cho con được, ở đây có bộ công pháp này. Ngày xưa ngẫu nhiên có được nhưng không có chỗ dùng nay tặng lại cho con.
Nhìn bộ công pháp Tiêu lão ném cho mình, Cơ Huyền bỗng mắt cậu lồi ra. Trên công pháp ghi ” Huyền giai cao cấp công pháp: Thanh Phong Quyết “
Cơ Huyền không thể tin vào mắt mình, Tiêu lão tuỳ tiện lấy ra một cái công pháp liền là Huyền giai còn cao hơn công pháp Tiêu gia một bậc.
– Vậy thì đa tạ Tiêu lão, bộ công pháp này con sẽ cố gắng học thật tốt không phụ lòng ngài.
– Vậy ta đi đây, con hãy bảo trọng. Ta đã đánh tiếng với người trong gia tộc rồi, không ai làm khó con được đâu.
Nói xong Tiêu lão vỗ vai Cơ Huyền rồi thân hình biến mất.
– Hi vọng ngài tìm được gia đình mình, nhưng đừng về quá sớm năm sáu năm sau về là an toàn.
Cơ Huyền nói xong, liền lắc đầu nhìn vào quyển công pháp Huyền giai cao cấp công pháp: Thanh Phong Quyết.
– Tinh. Tốn 50 điểm hệ thống để học môn công pháp này. Chấp nhận – Từ chối.
Trước mặt Cơ Huyền hiện ra một cái bảng với hai lựa chọn. Cơ Huyền có chút do dự rồi ấn vào Chấp nhận.
Vô số kí tự tràn vào trong não hải của Cơ Huyền kiến cậu đau như búa bổ.
– Không bao giờ quen được cái trò này.
Cơ Huyền ngồi một lúc chờ ổn định tâm thần khỏi cơn nhức đầu do học nhanh công pháp. Thở dài một hơi.
– Đến lúc đột phá Đấu giả rồi.
Cơ Huyền lấy Tụ khí tán từ hộp ngọc, cho vào miệng nuốt xuống, rồi chìm vào trong trạng thái tu luyện.