Dầu Khí – Phần 3 – Botruyen

Dầu Khí - Phần 3

Dầu khí (P3)

Sorry anh em, đợt vừa rồi có nhiều biến quá. Nên mình phải tạm dừng viết. Giờ ổn ổn rồi mình khởi động lại. Hi vọng anh em chưa quên mình,

Để anh em tiện theo dõi. Mình post lại cả 3 phần.

……………………………………..
Giừa đồng không mông quạnh mọc lên 1 căn nhà. Bảo đấy là căn nhà cổ cũng không đúng vì nhà cổ làm gì có cái nào xây đến 4 tầng. Mà nói đấy là căn nhà xây theo lối hiện đại cũng chả phải bởi lẽ trên nóc nhà lù lù 1 gian cấp 4 xây theo lối miếu cổ rất tông xịt tông với vẻ rêu phong cổ kính như hàng trăm năm không có người ở của cả căn nhà. . Dân trong vùng không hiểu sao cũng tránh xa, không ai lai vãng đến đây. Căn nhà cứ trơ trọ ở đó thi gan cùng tuế nguyệt. Cho đến 1 ngày …
Chiều muộn, khoảng thời gian mà mặt trời chưa kịp lặn và mặt trăng thì đã nhoi nhoi chuẩn bị mọc. khoảng thời gian mà người thì chưa kịp về nhà và ma – (nếu trên đời này quả thực có ma) thì đã nóng lòng muốn xuất hiện. Trên con đường độc đạo dẫn vào ngôi nhà, có 1 thằng nhóc già không ra già, trẻ không ra trẻ đang lôi cái vali to đùng lếch thếch lết từng bước. Cái khuôn mặt nửa già nửa trẻ đó đang cau có lại, không biết mệt mỏi vì quãng đường dài hay do lo lắng, thất vọng vì nơi sắp phải đến.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng hắn cũng lôi được cái vali đến trước cửa căn nhà. Đến gần mới thấy căn nhà không đến nỗi bị bỏ hoang như hắn tưởng tượng. Cái biển hiệu tên công ty và chiếc khoá to cộ cùng bóng loáng tương phản với sự hoen rỉ của cánh cửa sắt khiến hắn tin rằng có sự sống ở ngôi nhà này. Chí ít là trong thời gian gần đây.
Quăng vali sang một bên, theo 1 thói quen hắn đi 1 vòng quanh ngôi nhà xem xét đánh giá. Căn nhà nằm lọt thỏm giữa 1 khu đất, khu đất nằm lọt thỏm giữa 1 cánh đồng. Lối ra vào duy nhất chính là con đường độc đạo mà hắn vừa đi qua. Nhìn kỹ thì chủ nhân của ngôi nhà trước kia hẳn cũng rất tâm huyết khi xây dựng ngôi nhà này. Có điều lão chủ nhân này chắc là có đầu óc quái dị hoặc giả 1 thằng nhóc 22 tuổi như hắn chưa đủ uyên bác để thẩm thấu được tư duy xây dựng của chủ nhân ngôi nhà này. Nhà không ra nhà, miếu không ra miếu, tây chả ra tây mà tàu cũng chả ra tàu.
Càng đi càng thất vọng, càng nghĩ càng uất hận. Hắn quay lại trước cửa nhà ngồi phịch xuống đất than thân trách phận. Không biết ông bà già nghĩ gì mà nhét hắn vào làm việc ở đây cơ chứ. Nào là làm dầu khí việc nhẹ lương cao, ngồi mát ăn bát vàng, nào là có ông chú làm to đỡ đầu rồi thì vào trong này thích làm vương làm tướng gì cũng được.
Cơ mà đời không như mơ … làm vương làm tướng ở cái đất khỉ ho cò gáy này sao ….
Hắn sẽ còn lầm bầm oán trách bố mẹ lâu nữa nếu như không có tiếng xe máy từ xa vọng lại.
Phù, chắc thằng Phú lỉnh về rồi đây. Quan hệ của hắn với Phú Lỉnh không phải tầm thường. Bởi lẽ Cụ của thằng Phú lỉnh với ông nội của hắn là anh em ruột. Nên tính ra Phú lỉnh phải gọi hắn là chú. Tiếng là chú cháu chứ 2 thằng bằng tuổi nhau, học cùng cấp 3. Lên đại học thì Phú lỉnh học đại học giao thông còn hắn thì học luật hà nội. Xong ra trường thì 2 thằng đều bị nhét vào làm ở đây dưới sự đỡ đầu của chú hắn – cũng tức là ông của thằng Phú lỉnh. Phức tạp vờ lờ. Ở cái xứ này, câu một người làm quan cả họ được nhờ có bao giờ sai. Chả thế mà dầu khí toàn dân Nam Định và Vinashin thì toàn dân Thái Bình.
Phú lỉnh lấy bằng đại học trước nên xuống công ty trước hắn độ 1 tuần. Cũng may có thằng cháu vào trước làm hoa tiêu nên hắn về đây cũng đỡ bỡ ngỡ.
Tiếng xe máy to dần rồi từ đầu đường có ánh đèn pha xe máy hướng vào trong nhà. Nghe tiếng xe máy hắn đã biết mình đoán nhầm. Người đi vào không phải Phú lỉnh. Vì Phú lỉnh đi wave cá, còn đây lại là tiếng xe ga, hơn nữa thì Phú lỉnh phóng xe như điên chứ không chậm rề rề như này.
Chiếc xe lừ lừ tiến lại gần rồi đỗ xịch trước cửa nhà, chiếu đèn pha thẳng vào mặt hắn. Đệch mợ … thằng mất dậy nào mà bất lịch sự vậy.
Xe tắt máy, hoá ra thằng mất dậy đấy lại là 1 đứa con gái. Trời tối nên hắn chỉ nhìn thấy dáng người của con bé đó chứ không thấy mặt. Đã vào đây thì chắc hẳn cũng là người của công ty. Vì là ma mới nên hắn vội đánh tiếng trước: Em chào chị ạ.
Con bé kia mặt lạnh tanh không đáp lời chỉ lục túi, lấy chìa khoá, mở cổng rồi dắt xe vào. Hắn còn đang ngại ngần không biết phải làm gì thì con bé kia đã đóng cửa đánh rầm 1 cái, bỏ mặc hắn bơ vơ ở bên ngoài.
Ôi thật vãi chưởng, thế mà ông bà già bảo hắn về đây làm vương làm tướng. Vâng … Làm vương làm tướng cơ đấy.
Hắn đứng đuổi muỗi phải đến 1 tiếng nữa thì thằng ôn Phú lỉnh mới về đến. Vừa dựng con wave cá rách nát sang một bên, Phú lỉnh đã cất giọng sặc mùi rượu: Chú đợi cháu lâu chưa. Cháu xin lỗi nhé, cháu xin về mấy lần mà ông sáu với thằng Tâm con cứ ép uống mãi. Xong có tí men lại phóng vội nên đâm bố nó vào gốc cây chứ.
Cháu nó đã nói thế, thân là bậc cha chú, hắn cũng chả nỡ giận, chỉ chép miệng hỏi han ra vẻ quan tâm: Ngã xe à, chết thật. Thế cái xe có làm sao không. Mai mày đưa chú đi ăn sáng kiểu gì.
Đã quen với kiểu nói chuyện của hắn, Phú lỉnh chỉ cười rồi vội vã mở cửa rôi ra xách valy cho hắn. Còn hắn thì dắt xe vào cho Phú lỉnh.
Vừa vào đến nhà hắn đã tò mò: Nhà này còn có người khác ở nữa hả mày.
Phú lỉnh: Vâng còn cái Dung kế toán, bằng tuổi mình. Nó vào đây cùng ngày với cháu. Chưa thuê được nhà nên ở tạm đây mấy ngày.
Hắn nghe thế vỗ vai Phú lỉnh: Thế là cả tuần nay mày với nó ở chung đây à. Một nam một nữ. … Nhất mày đấy.
Phú lỉnh thở dài: Nhất nhì gì chú ơi. Con nhỏ đấy nó dữ lắm. Từ hôm đến đây đến giờ nó nói với cháu chưa chắc được 2 câu. Mà nghe anh Hùng nói nó cũng COCC cỡ bự đấy. Không léng phéng được đâu.
Hắn chép miệng: Mày thế là kém, càng COCC mày càng phải tấn công mạnh chứ. Biết đâu đổi đời. Một bước lên ông.
Phú lỉnh: Cháu biết thế, cơ mà mặt nó cứ lạnh như tiền ấy. Cháu cũng bó tay.
Nghe thế, hắn lắc đầu nhìn Phú lỉnh ra vẻ thương hại: Ừ, cũng tại mày xấu trai quá. Xấu trai làm cái gì cũng khó cháu ạ.
Phú lỉnh nghe thế cười sằng sặc: Cháu lạy chú. Cháu mà xấu trai thì chú ra cái giống gì. Đấy chú thích thì cháu nhường cả cho chú đấy. Giỏi thì cứ tán xem có được 1 bước nên ông hay nên thằng không.
………………….
Phú lỉnh vừa dẫn hắn lên tầng trên vừa giới thiệu sơ qua về căn nhà cho hắn biết. Nhà có 4 tầng thì tầng 1 được dọn dẹp làm văn phòng công ty. Tầng 2 có 2 phòng thì một phòng lớn của anh Thượng giám đốc. Một phòng nhỏ của anh Hùng kế toán trưởng. Tầng 3 cũng có 2 phòng. phòng lớn là phòng ngủ của hắn với Phú lỉnh. Phòng nhỏ phòng ngủ của cái Dung. Chết nỗi là nhà xây kiểu dị hơm. Mỗi tầng có 1 phòng tắm mà phòng tắm đấy lại nằm trong phòng ngủ lớn. Phòng tắm ở tầng 2 thì anh Giám đốc độc chiếm rồi nên cái Dung muốn tắm giặt làm gì cũng phải chui vào phòng ngủ lớn của chú cháu hắn rối mới vào được phòng tắm.
Vậy nên lúc hắn và Phú lỉnh lôi được vali lên tầng 3 chui được vào phong thì thấy đèn phòng tắm sáng và tiếng xả nước trong đó. Vốn dĩ đầu óc đen tối nên nghe Phú lỉnh nói đến đoạn phòng tắm chung hắn tí nữa thì xịt máu mũi. Vừa xếp đồ vào tủ, thỉnh thoảng hắn lại liếc mắt về phía phòng tắm. Thấy thái độ của hắn, Phú lỉnh cười nói nhỏ: Chú đừng có tưởng bở, cái Dung nó thuê phòng tắm ở bên ngoài. Về đây chỉ để giặt đồ thôi.
Như để mình chứng cho Phú lỉnh, cửa phòng tắm bật mở và cái Dung bê chậu quần áo bước ra ngoài. Lúc này đèn sáng hắn mới có điều kiện nhìn kỹ. Dung không quá xinh nhưng khuôn mặt sắc lạnh kiêu kỳ. Mặc dù mặc đồ ở nhà nhưng nhìn nó vẫn có vẻ gì đó sang trọng quý tộc. Có điều thân hình của nó thì lại chả phù hợp với khuôn mặt. Người ta bảo ngực lép thân hình mảnh dẻ thì nhìn cao sang quý phái. Cơ mà cái Dung thì ngược lại. Nếu cứ xét cái tiêu chí thân hình như trên thì chắc hẳn cái Dung này còn lâu mới đạt đến ngưỡng bình thường chứ nói gì đến cao sang quý phái. (Nói thế cho anh em tưởng tượng thôi chứ nói toẹt ra thì phàm phu tục tử quá).
Cái Dung không liếc hắn với Phú lỉnh đến một cái, chỉ bê chậu quần áo lạnh lùng bước ra khỏi phòng.
Hắn chép miệng thờ dài: Người đâu mà giặt quần áo nhìn cũng sang vậy chớ.
Phú lỉnh doạ dẫm: Chú léng phéng vừa thôi, cháu báo cô Thư thì tan xác đây.
Thấy Phú lỉnh nhắc đến Thư, hắn đành cừoi trừ: Thì tao nói thế chứ có ý định gì đâu. Làm thằng trai mà thấy gái không có cảm xúc gì thì hoá ra bị bê đê à.
Phú lỉnh: Biết thế, cơ mà cháu cứ dặn trước là chú tha cho em Dung, con thầy em bạn, gái cơ quan. Mà em này lại COCC đấy. Không khéo lại rách việc.
Hắn ngắt lời: Đệch, tao với mày nói chuyện cứ như kiểu thích là lôi em ấy ra thịt được ấy nhỉ. Đến liếc mắt nó còn đéo thèm liếc … ở đấy mà tha mới chả không tha.
……………………….
Tắm rửa xong, hắn ra ngồi tán phét với Phú lỉnh. Nhờ Phú lỉnh nói tình hình công ty cho hắn biết, vì rằng là hắn chỉ biết xách đít về đây thôi chứ có biết đây là cái quái gì đâu. Còn tưởng vào dầu khí là vào làm ở cái nhà to đùng chỗ Láng Hạ đối diện rạp chiếu phim quốc gia.
Đến lúc nghe Phú lỉnh nói hắn mới vỡ lẽ. Hoá ra cái toà nhà ở Láng Hạ đấy là trụ sở của tập đoàn dầu khí. Gọi là tập đoàn vì rằng là nó có rất nhiều công ty con. Bắt nguồn từ việc bác # bác ấy hút dầu lên bán. Vì chỉ việc hút dầu thô lên và xuất ra nước ngoài mà chả phải làm gì nên lãi lúc đầu rất khủng. Cơ mà lãi bao nhiêu đều phải nhập vào ngân sách nhà nước hết nên các bác ấy chả được gì. Vậy nên các bác ấy mới nghĩ ra cách là xin giữ lại một phần lãi để tái đầu tư. Đợt đấy lại đúng dịp bác X nhà ta mới lên và đang muốn đưa Việt Nam phát triển theo đường lối của bác Park Chung Hee bên Hàn xẻng tức là phát triển dựa trên đầu tàu là các tập đoàn lớn. Vậy nên bác X mới bất đèn xanh cho việc thành lập một loạt các tập đoàn lớn như Vinashin, Vinaline, hay Tập đoàn dầu khí của bác #.
Thành lập tập đoàn tức là bác # được giữ lại phần lớn nguồn thu từ khai thác dầu khí và rót vào hàng loạt các công ty con kiểu như: Tài chính dầu khí (PVFC), Điện lực dầu khí (PVP), Bảo hiểm dầu khí (PVI), Vận tải dầu khí, kỹ thuật dầu khí ….
Hắn và Phú lỉnh được nhét vào một trong số đó: Xây lắp dầu khí (PVC).
…………………………………….
phần 2.
Có tí men trong người nên ngồi nói chuyện 1 lúc quay ra đã thấy Phú lỉnh ngủ lăn quay từ đời nào. Mà thằng này xấu thói, lâu lâu lại thấy nó ngáy rống lên như rít thuốc lào. Hắn nhìn Phú lỉnh lắc đầu ngán ngẩm: Đêm nay sẽ là 1 đêm dài rồi.
Hắn vốn cũng chả phải công tử nhà giàu, cuộc sống cũng lăn lộn bôn ba nhiều. Cơ mà hắn có 1 thói quen không bỏ được. Đấy là phải ngủ 1 mình, tắt đèn tối thui và … yên tĩnh. Vậy mà đêm nay lại phải ngủ cùng với thằng con rời ngáy ầm ầm như này. Khốn nỗi, thà nó ngáy liên tục thì nằm 1 lúc nó cũng quen chắc cũng cố chợp mắt được. Đằng này nó cứ im im độ dăm mười phút xong tsb nó lại rống lên như bị chọc tiết. Thế thì bố thằng nào ngủ được. Thật bất hạnh cho con nào sau này lấy phải thằng Phú lỉnh – hắn âm thầm nguyền rủa.
Nhưng con nào bất hạnh đấy là truyện sau này, còn hiện tại thì đêm nay hắn mới chính là thằng bất hạnh. Hắn lấy điện thoại ra, cố đọc vài chương truyện cho già già mắt, may ra ngủ được chăng.
11h, quả thật đọc truyện cũng có tí công hiệu, cộng thêm cả ngày đi đường dài, người mệt mỏi rã rời, hắn vứt điện thoại sang 1 bên, nhắm mắt thiu thiu ngủ. Ơn giời, hình như thằng phú lỉnh ngáy nhiều cũng mệt nên cũng cỡ 15p rồi không thấy ho he gì nữa … Hắn mừng thầm.
Hắn vừa thiếp đi thì hình ảnh căn nhà giữa đồng vắng ùa vào đầu hắn. Hắn thấy hắn đang đứng trước tòa nhà như lúc chập tối. Nhưng không có ai đến mở cửa cho hắn. Đột nhiên hắn thấy mình đi xuyên qua được cánh cửa, vào trong nhà. Hành lang tối ôm và có một bóng người phía trước đang gọi hắn. Bóng đó thì rõ ràng là con gái, mà con gái thì hắn có bao giờ từ chối. Hắn tiến đến gần. Hắn muốn nhìn thấy mặt đứa con gái đó. Nhưng càng đến gần thì đứa con gái đó càng lùi xa. Hắn chạy nhanh hơn, xuyên qua các bức tường, các căn phòng. Bất chợt hắn thấy mình đang đứng trong một gian phòng nhỏ, tối om. Và đứa con gái kia thì đã biến mất. Hắn đang dáo dác tìm xung quanh thì chợt thấy trong góc phòng có một đôi mắt sáng quắc đang nhìn hắn. Hắn hét lên nhưng thấy miệng cứng ngắc, không phát ra tiếng. Và rồi …. khò khò khò.
Tiếng ngáy của Phú lỉnh làm hắn choàng tỉnh giấc trở lại với thực tại. Mồ hôi ướt ròng ròng, Hắn mở trừng mắt, cố xua cái giấc mộng kỳ dị vừa rồi. Hắn thấy mình đang nằm quay mặt vào tường. Và trong phòng thì không hiểu sao sáng lắm, anh sáng hắt bóng hắn lên bức tường trước mặt. Hắn quay người lại thì thấy cửa sổ mở toang. Chắc hôm nay giữa tháng nên trong phòng tràn ngập ánh trăng. Bình thường thì cảnh trăng vào cửa sổ đòi thơ này hẳn sẽ lãng mạn lắm. Có điều cơn ác mộng vừa rồi khiến hắn thấy nó kỳ dị. Ánh trăng dường như không làm căn phòng bớt tăm tối hơn mà chỉ khiến những góc khuất – nơi ánh trăng không len lỏi đến được trở nên mờ ảo. Tiếng dế hòa cùng tiếng êch từ ngoài đồng theo gió đưa vào càng làm mọi thứ thêm ma mị.
Hắn vốn dĩ không phải đứa nhát gan nhưng hình ảnh trước mặt cũng khiến hắn gai gai người. Thằng chó Phú lỉnh đã thôi ngáy. Hắn lại nhắm mắt, cố tìm lại giấc ngủ và thầm hi vọng không gặp cơn ác mộng lúc trước nữa. Nhưng cứ nhắm mắt lại thì cái hình ảnh trong mơ lúc nãy lại ám ảnh hắn. Hắn cứ như nhìn thấy cái bóng áo trắng phía trước và cả đôi mắt đang từ góc phòng nhìn ra nữa. Nằm một lúc, đầu nặng chình chịch hắn có vẻ như thiếp đi.
Khò … khò …
TSB thằng chó chó chết này, hắn vừa lầm bầm chửi vừa quay người lại định đạp cho Phú lỉnh 1 cái. Rồi hắn thấy lạnh xương sống … Một cái bóng trắng lướt ra khỏi phòng. Chính cái bóng xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Hắn vội nhắm chặt mắt lại và tự nhủ: chắc mình đang mơ. Nhưng đây rõ ràng đâu phải mơ, hắn đang thức mà. Mồ hôi hắn toát râ đầm đìa. Hắn ngồi nhổm dậy lay Phú lỉnh: Phú … dậy mày … dậy ….
Phú lỉnh ú ở: Gì vậy chú ….
Hắn: Hình như có trộm.
Phú lỉnh gắt: Chú bị dở à,Có mỗi cái cửa cháu khóa 2 cái khóa to vật. Có bố trộm cũng không vào được. Chắc chú lạ nhà nên mơ linh tình đấy.
Vốn dĩ hắn cũng bán tín bán nghi, nên lời nói của Phú lỉnh làm hắn tẽn tõ nghĩ lại: Trộm đếch gì mà lại mặc áo trắng. Lại còn giống trong giấc mơ chứ. Chắc do hắn nửa mê nửa tỉnh tưởng tượng ra thôi. Nghĩ vậy hắn thôi không gọi Phú lỉnh nữa. Nhưng giờ bảo hắn nằm xuống ngủ tiếp khác nào đánh đố.
Ngẫm nghĩ 1 lúc hắn dậy đóng cửa sổ cho trăng khỏi chiếu vào. Và bật đèn trong phòng sáng trưng. Được cái thằng phổi bò Phú lỉnh nó cũng đếch quan tâm. Vân ngáy pho pho.
Làm thế rồi nhưng suốt cả đêm hắn vẫn chả ngủ được. Chắc phải đến gần sáng hắn mới thiếp đi …..
……………………………………………..
Khi hắn tỉnh dậy thì trời đã sáng từ lâu, trong phòng còn mỗi mình hắn, Phú lỉnh không biết đã đi đâu. Hắn uể oải ngồi dậy, nghĩ lại giấc mơ đêm qua mà cười khan tự giễu mình: Trước giờ hắn đâu phải đứa yếu bóng vía, không hiểu sao đêm qua lại như vậy.
Rửa qua cái mặt hắn đi xuống dưới nhà. Hai cái xe máy đều không còn và … cửa thì khóa ngoài. Tổ sư, bọn mày dốt bốn mày ở trong này như chó thể hả.
Cơ mà chửi xong thì hắn bắt đầu thấy rờn rợn. Mọi thứ trong căn nhàn này nó cứ âm u thế éo nào ấy.
Hắn đi quanh tầng 1, dòm ngó mấy cái máy tính, máy in với mấy cái đồ văn phòng, xong tự suy đoán xem mình sẽ ngồi làm việc ở đâu. Đi đc 1 vòng, thấy không khí trong phòng ngột ngạt, hắn chạy ra mở cửa sổ. Một cơn gió mát thổi vào phòng làm hắn thấy dễ chịu hắn. Bên ngoài cửa sổ là một cánh đồng, nói đúng hơn là một cái đầm, nhưng do nước cạn nên nó còn trơ toàn bùn đất nứt nẻ. Cảnh trong nhà đã tiêu điều , cảnh bên ngoài còn điêu tàn hơn, hắn ngó mắt nhìn ra xa, phía bên kia cánh đồng có một miếng đất cây cối um tùm. Khuất đằng sau hình như có một ngôi nhà tranh.. và … hắn giật mình đánh thót 1 cái. khi thấy trên phần đất bên cạnh ngôi nhà có 1 người đang ngồi , không phải ngồi… hình như là quỳ. Hai tay chống xuống đất và … ánh mắt đăm đăm nhìn hằn ….
Ánh mắt đó …… nó như cái ánh mắt hắn gặp đêm qua trong giấc mơ. ám ảnh. Hắn vội thụt người lại khỏi khung cửa sổ, quay vào trong phòng. Nhưng giờ thì quả thực hắn thấy sợ. Người đàn ông đó là ai, tại sao lại quan sát hắn như vậy. Hắn không nghĩ được nhiều nữa. Ở trong căn phòng kín với hắn lúc này quả là cực hình. Mà cửa thì khóa. Hắn chớt nghĩ phải chạy lên trần nhà. Lên trên đó có lẽ sẽ thoáng. Vội vàng leo 3 tầng, Khi bước chân lân bậc thang tiếp theo hắn mới nhớ ra. Đúng rồi, tòa nhà này có 4 tầng, sao hôm qua thằng Phủ lỉnh ko nói ai ở trên tầng 4 nhỉ. Hắn leo chậm lại. Khi leo đến bậc thang cuối cùng … hắn ngửi thấy mùi khói hương …
Tầng 4 tối mò. Đang là ban ngày mà không có chút anh sáng nào lọt vào.Hắn lập cập rút điện thoại bật đèn flash. Ánh sáng quét ngang căn phòng. Cả tầng 4 không bày biện gì ngoại trừ… 2 cái bàn thờ. Chả hiểu sao hôm nay hắn lại run thế, xong nhìn 2 cái ban thờ hắn mới chợt nhớ ra cái miếu trên nóc tòa nhà. Đây chắc là tầng chủ nhà làm nơi thờ tự rồi. Bình thường mọi nhà đều dùng tầng thượng làm nơi thờ tự mà. Hắn tự trấn an mình.
Hắn chiếu đèn và tiến tới ban thờ to nắm giữa gian. một .. hai .. ba … hắn đếm được 7 bát hương.
Hắn tiếp tục chiếu đèn, cạnh đó, có 1 ban thờ nhỏ hơn. Trên đó chỉ có 1 bát hương duy nhất, và 1 di ảnh. Ánh đèn chiếu đến khung ảnh … Đó là ảnh 1 đứa con gái …. mặc áo trắng
………………………
Phần 3.
Ở trong một căn phòng tối om cùng với 2 cái bàn thờ, thêm cả cái di ảnh của người con gái mặc áo trắng ám ảnh đêm qua nữa, Có là người gan ly đến mấy thì chắc cũng phải sởn gai ốc, lạnh xương sống. Đằng này hắn lại vốn là người yêu màu tím, sống nội tâm, hay khóc thầm …
Thế nên trước tình cảnh đó, mặt hắn cắt không còn giọt máu, vội vã chạy xuống dưới nhà.
Ơn trời, xuống đến tầng 2 hắn đã nghe thấy tiếng xe máy. Xuống đến tầng 1 thì cửa mở, và vị cứu tinh của hắn chính là … em Dung.
Thấy bộ dạng hớt hở hớt hải của hắn, Dung chỉ chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng kiêu kỳ như hôm qua. Còn về phần mình, hắn thấy ánh sáng và thấy người thì tự nhiên sự dũng cảm quay trở lại. Hắn cười tự giễu mình và hơi thấy xấu hổ. Chả hiểu tại sao lại có thể hoảng hồn vì những thứ vớ vẩn như vậy được. Làm mất mặt với người đẹp quá.
Hắn vội vuốt vuốt tóc, nói vài câu xã giao với Dung cho đỡ ngượng : Sáng sớm đã đi đâu vậy cậu. Mà sao không ai để chìa khoá lại cho tớ.
Cái Dung có vẻ hơi bất ngờ khi thấy hắn dám bắt chuyện. Nhưng nó vẫn trả lời một cách chỏng lỏn: Tôi đi đâu kệ tôi, liên quan gì đến ông. Còn chìa khoá ông hỏi thằng Phú ấy. Sao lại hỏi tôi.
Vốn quá quen với việc bị gái hành, hắn chả coi thái độ lấc cấc của cái Dung vào đâu, mà với thân phận là đồng nghiệp cùng công ty, hắn vẫn thản nhiên hỏi tiếp: Tại sáng dậy tớ đã không thấy thằng Phú đâu. Nó đi trước hay cậu đi trước vậy.
Thấy thái độ chỏng lỏn của mình không khiến thằng ất ơ này thôi bắt chuyện, cái Dung trừng mắt nhìn hắn một cái rồi im lặng không nói gì
Thật từ thủa cha sinh mẹ đẻ ra đến giờ, tiếp xúc gái nhiều mà những đứa đành hanh đanh đá hắn gặp cũng không ít (Điển hình là Thư) nhưng hắn chưa thấy đứa con gái nào chảnh chó, bất lịch sự như cái con này.
Cái kiểu con này thì một là từng bị thằng nào phụ tình nên quay ra căm hận đàn ông, hai là nhà giàu, quyền thế, quen được nuông chiều từ bé nên tư tưởng bố đời, không coi ai ra gì.
Có điều hắn vẫn thấy nghi nghi, hắn luôn cảm thấy cái Dung đang cố tính tỏ ra như thế, cố tình không muốn tiếp xúc, thân cận với ai. Bởi lẽ người bình thường, dù có bố láo vô học đến mấy thì việc giao tiếp tối thiểu cũng không đến mức cục xúc thô lỗ như con này. Hắn còn đang âm thầm đánh giá thì con Dung đã ngoe nguẩy cái mông vĩ đại bước lên cầu thang rồi.
Phải cố gắng lắm hắn mới rời mắt ra khỏi cái cặp mông đó, lắc đầu xua tan mấy cái ý nghĩ đen tối, hắn mở cửa bước ra ngoài. Nhớ lại cái ánh mắt quái dị theo dõi hắn từ ngôi nhà phía bên kia cánh đồng. Hắn vòng ra bên phải ngôi nhà, tiến sát đến mép ruộng nhòm sang ngôi nhà lúc này. Nhưng giờ thì chả còn ai ở đó. Mà hắn cũng nhận ra ngôi nhà đó cũng xơ xác tiêu điều, chả biết thực sự có ai ở trong đó hay không nữa.
Đứng 1 lúc thì hắn thấy đói, liếc đồng hồ thấy cũng 8h rồi mà thằng Phú lỉnh nó vẫn chưa về. “Mẹ, cháu với chắt, nó để chú nó nhịn đói thế này đây” Hắn vừa lẩm bẩm chửi vừa lếch thếch quay vào nhà.
Vừa may lúc đấy có tiếng xe máy chạy vào. Không chỉ một mà là 2 cái.
…………………………………….
Ngoài con wave ghẻ của Phú lỉnh, chiếc SH còn lại có 2 đứa. 1 thằng nhóc tóc vàng hoe, lùn tịt, mặt choắt, chở đằng sau là 1 con nhỏ khá xinh cơ mà ăn mặc dị hợm, nửa quê nửa tỉnh đúng kiểu gái đú.
Phú lỉnh vừa đưa cho hắn cái bánh mỳ pate vừa giới thiệu: Đây là Tâm, đội phó đội 6, đang thi công nhà máy cho công ty mình. Còn đây là em Linh, bạn gái Tâm.
Hắn nghe Phú lỉnh giới thiệu, xong lại nhớ vụ thần hồn nát thần tính đêm qua mà suýt phì cười. 2 đứa này nhìn cũng có nét cô hồn các đảng, hợp với cái tên tâm linh.
Phú lỉnh giới thiệu tiếp, giọng kéo dài ra như kiểu MC giới thiệu minh tinh: Và trân trọng báo cho chú biết, anh Tâm đây là cháu ruột của sếp T Tổng Giám đốc công ty mình.
Thằng Tâm cười cười, mặt có vẻ khá thỏa mãn khi thấy em Linh quay ra nhìn nó với anh mắt hâm mộ, đoạn Tâm quay ra vỗ vai hắn: Nghe nói cậu là cháu ruột anh Hiệp phó Tổng. Anh em mình mà phối hợp với nhau cứ gọi là đốt cháy cái đất HM này.
Nghe thằng Tâm nói vậy hắn há hốc mồm ngạc nhiên, hết nhìn Phú lỉnh lại nhìn Tâm con. Sao trên đời có thể loại người lố lăng như này. Ko phải là 2 đứa nó đang diễn trò trêu hắn chứ.
Ko biết làm thế nào cho đẹp lòng ông kễnh con này, hắn đành nhai bánh mì cười cầu tài. Chắc thấy mặt hắn nhìn ngu ngu nên Tâm con mất hứng, nó quay sang em Linh, giọng khệnh khạng: Chú anh cử anh về đây tiền trạm trước. Khả năng sắp tới công ty chú anh sẽ quy hoạch toàn bộ vùng này thành khu công nghiệp. Lúc đấy đất khu này có giá, nhà em lại đổi đời.
Cái Linh đáp giọng õng ẹo: Eo, đổi đời gì anh ơi. Có mấy sào ruộng có bán hết cũng chả được bao nhiêu. Em cứ bám lấy anh thôi.
Tâm con nghe thế lại cười sằng sặc.
Nghe bọn Tâm Linh này diễn hề, hắn chỉ muốn nộn mợ nó cái bánh mì trọng bụng ra thôi.
Thấy vẻ mặt nhăn nhó của hẳn, Phú lỉnh tỏ vẻ quan tâm: Cháu xin lỗi nhé, sáng nay cháu phải ra công trường xem mấy cái máy khoan cọc nhồi nó làm được đến đâu rồi. Không đưa chú ăn sáng được.
Hắn đáp giọng nửa đùa nửa thật: Không ăn sáng được thì cũng phải để chìa khóa ở nhà chứ. Mày nhốt chú mày ở nhà như nhốt chó thế hử.
Phú lỉnh: Ơ, cháu tưởng em Dung ở nhà với chú. Mà xe máy em ấy vẫn đây thôi.
Hắn: Nó cũng đi từ sáng, vừa mới về trước mày có một tí. Tao bị nhốt từ sáng đến giờ. Sợ ma vờ lờ.
Hắn nói xong thì cười hềnh hệch, ý là câu đấy chỉ là câu nói đùa. Chứ để bọn nó biết hắn sợ ma thật thì có mà nhục mặt
………………………………………………………..
Viết đến đây thì mình thấy mình không có năng khiếu viết văn. Sử dụng ngôi thứ 3 khi kể chuyện thấy khó quá. Nên mình quyết định quay lại sử dụng ngôi thứ nhất. Anh em thông cảm cho sự đường đột này nhé.
………………………………………………………..
Thấy tôi nói thế, cái Linh chợt xen vào: Khiếp, anh bị nhốt trong nhà này một mình, không bị ma ám mới là lạ đấy.
Thằng Phú đột nhiên quay ra hỏi:
– Em nói thế chứng tỏ trước đây nhà này có chuyện gì xảy ra à ?
Cái Linh hạ giọng vẻ bí hiểm: Ơ, thế lúc thuê nhà không ai nói gì cho các anh biết à.
Rồi nó tự nói: Mà chắc cũng chả ai dám nói đâu.
Kiểu nói chuyện ỡm ờ của cái Linh khiến không chỉ tôi mà ngay cả thằng Tâm cũng sốt ruột, nó quay sang gắt: Có chuyện gì thì nói mẹ nó ra đi, úp úp mở mở, ngứa cả đít.
Cái Linh quay ra lườm thằng Tâm một cái, nhưng cũng không dám cãi lại. Nó nói, bằng cái giọng thì thào: Trước đây nhà này có người chết, không phải chết thường, là treo cổ tự tử, mà không phải người bình thường tự tử, là gái trinh.
Nghe cái Linh nói, tôi nghĩ đến bóng áo trắng đêm qua mà rợn tóc gáy. Quay sang thấy thằng Phú mặt cũng tái mét không nói năng gì. Duy có Tâm con là vẫn bô bô: Đéo mẹ, tưởng cái gì, thời buổi này còn tin 3 cái chuyện vớ vẩn.
Cái Linh cãi lại: Không vớ vẩn đâu, các anh ở xa đến nên không biết chứ, cả làng em chả ai dám đến gần cái nhà này đâu.
Tâm: Thì hôm nay em vào trong nhà rồi đấy thôi. Có bị làm sao đâu. Mà còn thằng Phú nữa. Nó ngủ ở đây cả tuần rồi. Vẫn sống sờ sờ đấy.
Linh cãi: Ban ngày, với lại yêu anh em mới dám vào. Chứ bình thường bố bảo em cũng chả dám lai vãng. Mà anh Phú ngủ ở đây có thấy gì ko ?
Phú lỉnh ấp úng: Thấy gì là … thấy gì.
Tâm cười: Là có thấy cái bóng áo trắng nào đi dạo loanh quanh trong nhà không ấy.
Phú lỉnh lặng thinh không nói gì. Thấy thái độ phú lỉnh như vậy, tôi đâm chột dạ. Có khi nào Phú lỉnh cũng nhìn thấy những cái mà tôi cũng nhìn thấy hay không. Mà nếu thế, thì chứng tỏ chuyện đêm qua không phải là mơ rồi. Cái quái gì đang diễn ra ở ngôi nhà này vậy ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.