Chương 9 : Thủ Phạm?
Nằm ôm ấp thân thể mảnh mai mịn màng của Tiêu Mị, Phong yêu thương nựng má nàng không thôi khiến nàng thẹn thùng đấm nhẹ vào ngực hắn mắng yêu : ” Ngươi Sờ đủ chưa vậy!”
Phong cười đáp rồi nhớ ra nói : ” Haha…tại ta thấy nàng đáng yêu quá, à mà nàng thử vận công xem sao!”
Tiêu Mị mấy hôm nay đã biết việc lực thực mình tăng nhanh nhưng không biết lý do tại sao vì Phong không tiết lộ về Âm Dương Hợp Hoan Công. Nàng nghe lời hắn ngồi ngay ngắn xếp bằng vận động đấu khí trong cơ thể, sau một lát nàng thu hồi đấu khí đáp : ” Ta…sắp đột phá lên Đấu Giả rồi!”
“Đột phá?” Phong cười hỏi, hắn cũng mong ngày đột phá lên Đấu Giả để về Tiêu Gia dạy dỗ đám cùng trang lứa trước khinh thường hắn.
” Mấy ngày nay cấp độ của ta tăng nhanh đột biến mà không rõ lý do…hay là!” Tiêu Mị nghi vấn sau đó không biết nghĩ gì mà mặt đỏ bừng lên cúi đầu e thẹn nhìn Phong. Mà cái bộ dáng đáng yêu này khiến Phong mê mẩn không chịu được lại nhào tới đè nàng xuống.
” Á… Haha thôi mà ta không thích đâu!” Tiêu Mị ré lên rồi khúc khích cười khi bị Phong cù léc ôm ấp, cả hai vờn nhau một chút rồi Tiêu Mị dùng ánh mắt trìu mến nhìn Phong miệng nhỏ khẽ chu lên đáng yêu hỏi : ” Tiêu Phong ngươi có thích ta không?”
” Đưng nhiên là có!” Phong đáp nhanh gọn lẹ.
” Vậy…ngươi sẽ lấy ta làm vợ chứ?” Tiêu Mị hỏi thêm.
” Đương nhiên rồi!” Phong vỗ ngực tự tin nói, Tiêu Mị khẽ mỉm cười rồi ngả đầu vào ngực hắn cười hạnh phúc. Ở cái lứa tuổi này của nàng thì chỉ nên vui chơi là chính nhưng Tiêu Mị lại có lối suy nghĩ trước tuổi, nàng luôn mong tìm được chồng tài giỏi, xuất chúng, gia thế khủng. Nhưng đó chỉ là tiêu chuẩn đặt ra, khi gặp Phong và sống cùng hắn tại đây thì gu của nàng chỉ là hắn…chính hắn chứ không ai.
” Ngươi hứa nhé…nếu sau này ngươi không rước ta thì ngươi sẽ bị ngũ mã phanh thây, lăng trì xử trảm.” Tiêu Mị nói.
” Ặc! Gì mà dữ quá vậy.” Phong run người sau đó thì thào những lời yêu thương vào tai nàng.
” Tại sao con bé Tiêu Mị này không chết quách đi cho rồi?” Dược Ngọc hừ lạnh nghĩ thầm, nàng hóa thành làn khói trắng bay ra khỏi hang ngồi trên một cành cây thở dài.
Năm đó khi nàng tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công, mỗi lần quan hệ tình dục là mỗi lần một nam nhân chết trên giường với tình trạng cơ thể bị vắt kiệt dương khí.
Nay tên đồ đệ này cũng tu luyện cùng loại công pháp, người quan hệ với hắn là Tiêu Mị chẳng những không chết mà thực lực bản thân còn đại tăng. Điều này khiến Dược Ngọc vô cùng bất ngờ mà chưa thể tìm ra lý do xác thực.
Dược Ngọc nhớ lại khoảng thời gian cả ngàn năm về trước khi nàng tung hoành khắp đấu khí đại lục, biết bao nam nhân phải gục ngã trước nhan sắc của nàng, những kẻ phong lưu tuấn tú thế lực khủng bố muốn song tu cùng nàng xếp dài đủ vây quanh cả Gia Mã Đế Quốc nhưng họ cũng chỉ là công cụ tu luyện của nàng chứ nàng không có chút ấn tượng với ai cả.
” Phải rồi…chính là nó chăng!” chợt Dược Ngọc giật mình nhớ ra, hành động của Phong và Tiêu Mị cũng là làm tình nhưng nhìn họ có vẻ rất hạnh phúc. Còn nàng và những nam nhân kia chỉ đơn giản là quan hệ xác thịt thỏa mãn nhu cầu chứ không hề có chút gì gọi là tình cảm.
Chẳng lẽ mấu chốt vấn đề ở đây là về mặt cảm xúc? Dược Ngọc không thể khẳng định và cũng không chắc chắn.
Trong lúc rảnh rỗi, Phong cùng Tiêu Mị đã đặt tên cho 6 con non của Huyết Lang mẹ mỗi con đều có một cái tên riêng đặc chưng.
Huyết Lang mẹ giờ giống như chó nhà đối với hai người bọn họ vậy, xoa đầu hay vuốt ve đều dễ dàng thuận lợi. Huyết Lang mẹ biết ơn hai người vì đã cưu mang mẹ con nó trong lúc nguy khốn, nó gầm gừ như muốn nói cảm ơn.
Ắt xì!
” Ngươi cứ hắt xì suốt thế, chắc bị cảm lạnh thật rồi.” Tiêu Mị ánh mắt lo âu nói.
” Không ta vẫn bình thường mà.” Phong đáp, trong lòng thầm nghĩ con mẹ thằng nào đang nói xấu mình thế không biết!
Tiêu Mị vừa vuốt ve Huyết Lang mẹ vừa hỏi Phong : ” Hay là chúng ta đem nó về Tiêu Gia nuôi nhé, ta sẽ cẩn thận không để nó cắn người lung tung.”
Phong trợn mắt : ” Thôi ta xin!”
Ô Thản Thành….
Trên đường phố tấp nập có hai người ăn mặc nổi bật đang đi bộ ung dung, cả hai thanh niên đều có vóng dáng cao lớn ưa nhìn, họ là huynh đệ của Tiêu Viêm, Anh cả Tiêu Đỉnh anh thứ Tiêu Lệ.
Hai người họ đã đóng quân danh giới Gia Mã Đế Quốc và Sa Mạc Tháp Qua Nhĩ được gần 1 năm nay mới có dịp về thăm nhà. Khác với Tiêu Viêm phế vật, hai người anh của hắn thực lực ưu tú thiên phú cũng rất tốt nên được xem trọng tại Tiêu Gia.
” Đại ca, huynh nghĩ xem lần này chúng ta về bất ngờ còn đem quà về chắc Tiêu Viêm tử vui lắm!” Tiêu Lệ khoan khoái nói, vừa đi vừa đưa mắt dọc bên đường nơi người người qua lại.
” Chúng ta đi lâu như vậy để Tiêu Viêm tử ở nhà một mình chắc tủi thân lắm, lần này chúng ta sẽ dẫn đệ ấy theo.” Tiêu Đỉnh đáp.
Chợt cả khu phố bỗng náo loạn khi tiếng la hét xảy ra, Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh là người tu luyện đấu khí thấy chuyện đánh đấm thì không nhịn được chạy tới xem xét tình hình.
” Tha cho ta đi mà…huhu!” Một thiếu phụ quần áo tả tơi chạy lảo đảo kêu cứu, phía sau hai tên to cao vừa bắt được nàng kéo đi vừa la mắng. Mọi người thấy rất bất bình nhưng không ai dám ngăn cản bởi hai tên kia có thực lực Đấu Giả, người thường căn bản không phải đối thủ của họ.
” Con đàn bà chết tiệt mau theo ta về, chồng ngươi không trả được nợ nên đã bán ngươi cho bọn ta rồi!” Hai gã kia hung hăng quát.
Tiêu Lệ là người nóng tính, thấy chuyện bất bình liền ra tay. Hắn ầm ầm lao đến khiến hai gã kia chố mắt rồi cấp tốc bị bàn tay của Tiêu Lệ đánh mạnh vào bả vai khiến hai gã này đau đớn buông người thiếu phụ khổ sở kia ra.
” Tên chết bằm…lớn mật đánh người của Gia Liệt gia tộc, gan ngươi cũng lớn lắm!” hai tên kia đau đớn nhưng vẫn chó cậy gần nhà lên tiếng quát tháo.
Tiêu Đỉnh lướt đến đạp đầu tên kia ánh mắt sát phạt quát to : ” Tiêu Gia, Tiêu Đỉnh xin lĩnh giáo!” sau tiếng quát Tiêu Đỉnh nhấc chân lên rồi đạp mạnh xuống khiến đầu tên kia bật máu.
” Đau quá…ta xin ngươi đừng làm hại ta..ta còn mẹ già con nhỏ huhu!”
Tên kia liền van xin rối rít mặc dù hắn vừa mới nói hống hách trước đó. Tiêu Lệ nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường sau đó ra đỡ thiếu phụ kia hỏi han. Sau một hồi cảm ơn thì thiếu phụ kia ngây người ra vì nhớ tới một trong hai người có xưng tên : ” Hai người là Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh của Tiêu Gia đúng không?”
” Phải!” Tiêu Đỉnh đáp sau đó nhìn sang Tiêu Lệ và gặp ánh mắt tương tự của Tiêu Lệ nhìn hắn.
“Có chuyện gì sao?” Tiêu Lệ hỏi.
Người thiếu phụ kia nói mà không thành hơi : ” Tiêu Gia…gặp nguy rồi!”
Sắc mặt Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh đại biến….
Khoảng nửa giờ sau cả hai đã trở về tới Tiêu Gia, khung cảnh hoang tàn đổ nát giống như vừa có một cơn bão quyét qua. Xác người nằm la liệt khắp nơi, hai người không thể tin vào mắt mình rồi chạy đi tìm xem còn ai sống sót nhưng chẳng còn một ai.
Do có rất nhiều xác bị đè bởi đống đổ nát nên cả hai không thể xác định được ai còn ai mất. Tiêu Đỉnh đôi mắt phẫn uất ngửa mặt lên trời gào to thê lương, Tiêu Đỉnh cũng không kém hắn siết chặt nắm tay đôi mắt đỏ sọng nước mắt điên cuồng đấm xuống đất đến bật cả máu tay.
Để im cho cơn đau lòng dịu xuống, Tiêu lệ phát hiện ra gì đó liền tiến về phía trước nơi những vệt máu loang lổ văng trên những đống đổ nát, hắn như ngầm hiểu điều gì rồi đi sang bên trái một chút sau đó lùi một bước tiến hai bước. Một dòng chữ được nhiều vết máu nằm ngổn ngang ghép thành dòng chữ : ” Phản đồ Tiêu Phong”
” Tiêu Phong…Tiêu Phong…Tiêu Phong!” Tiêu Lệ nghiến răng ken két nhắc liên tiếp ba lần như kiểu nếu có mặt kẻ đó ở đây sẽ bị hắn moi gan uống máu.
” Tiêu Phong? Ta có nghe Tiêu Viêm tử nhắc về cái tên này, nghe nói hình như là bằng hữu với Tiêu Viêm tử.” Tiêu Đỉnh trong lúc nóng giận vẫn suy nghĩ bình tĩnh hơn đệ đệ của mình.
” Giờ Tiêu Gia tàn rồi…chúng ta đã về quá muộn! Hy vọng Tiêu Viêm tử đã chạy thoát, còn mối thù này nhất định phải báo.” Tiêu Đỉnh lửa hận ngút trời nói.
“Cứu….cứu!” tiếng kêu cứu yếu ớt của ai đó phát ra trong đống đổ nát.
Tiêu Lệ vội vàng lao tới đào bới với hy vọng mong manh cứu người, dù là ai cũng được miễn là người của Tiêu Gia.
Nhìn thấy cánh tay của người kia nhuốm toàn máu, Tiêu Lệ xúc động hỏi : ” Ngươi có phải người Tiêu Gia không? Ta Tiêu Lệ đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiêu Lệ sao? Ta Tiêu Ninh đây…cứu ta ra.” người bị đè thoi thóp nói.
“Tiêu Ninh? Con trai tộc trưởng Tiêu Chiến, mau cứu hắn ra ngoài.” Tiêu Đỉnh dục dã, cả hai mất khá lâu mới lôi được Tiêu Ninh ra ngoài và hỏi về sự việc hiện tại khiến Tiêu Gia thành ra như vậy.
” Khụ khụ…Người Vân Lam Tông tới Tiêu Gia gây hấn, hỗn chiến xảy ra rồi Tiêu Phong trở về tàn sát tất cả…từng mạng từng mạng một! Ta may mắn bị vùi trong đống đổ nát này chứ nếu không giờ đã là cái xác không hồn, Tiêu Phong hắn giống như sát thần, cả người phủ đầy huyết tinh nồng nặc thực lực đại tăng sau lưng hắn còn có cánh.” Tiêu Ninh kể lại trong sợ hãi sau khi được uống thuốc giảm đau.
Tiêu Lệ hai mắt tràn ngập lửa giận, thù này hắn nhất định phải trả, nợ máu trả bằng máu. Hắn siết tay ngửa mặt lên trời hét to : ” TA THỀ CÓ TRỜI CAO…TA THỀ VỚI MẶT ĐẤT PHẢI GIẾT ĐƯỢC KẺ SÁT HẠI CẢ TIÊU GIA DÙ CÓ PHẢI ĐÁNH ĐỔI CẢ MẠNG SỐNG!”
Cả Tiêu Ninh và Tiêu Đỉnh cũng chung cảm xúc, Tiêu Ninh rưng rưng nước mắt nói : ” Cha ta trước khi chết đã bị Tiêu Phong móc mắt rồi bẻ gãy xương, giây phút đó ta đã tự hứa với lòng mình rằng dù có mất cả đời cũng phải giết được hắn…Tiêu Phong.”
” Vậy giờ chúng ta đi đâu tìm hắn?” Tiêu Lệ hỏi.
Tiêu Ninh chỉ tay về phía Ma Thú Sơn Mạch nói : ” Hắn dẫn Tiêu Mị vào Ma Thú Sơn Mạch.”
” Đi!” Tiêu Lệ lập tức rời đi, Tiêu Lệ cũng đi theo. Tiêu Ninh cũng theo nốt. Cả 3 nhanh chóng tiến đến đường vào Ma Thú Sơn Mạch đúng lúc gặp một toán dong binh đoàn chuẩn bị tiến vào đó, Tiêu Đỉnh liền thương lượng với người dẫn đầu của dong binh đoàn đó, sau khi thỏa thuận thì Tiêu Đỉnh đã thuê được toán dong binh đoàn này để thuận tiện cho việc tiến vào nơi nguy hiểm như Ma Thú Sơn Mạch. Tiền bỏ ra không ít nhưng hoàn toàn có thể hiểu được.