Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! – Chương 7 : Khách Quý – Botruyen

Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! - Chương 7 : Khách Quý

Chương 7 : Khách Quý
Thấy Phong hành động như vậy, Dược Ngọc cũng không ngăn cản mà chỉ khẽ thở dài rồi bay vào chiếc nhẫn trên tay hắn.

Hơi lạnh từ cơ thể Tiêu Mị bốc ra truyền sang thân thể Phong khiến hắn cảm thấy toàn thân lạnh toát đến tận xương, Phong vận động đấu khí trong cơ thể kháng lại hàn khí xâm nhập. Nhìn Tiêu Mị run bần bật mê man trong lòng khiến hắn cảm thấy bất lực, hắn không muốn nàng chết.

Thấy Phong thống khổ sưởi ấm cho Tiêu Mị, Huyết Lang mẹ rời khỏi vị trí nằm tha đàn con đến nằm cạnh hai người, dùng bộ lông dày mềm mại và hơi ấm của bản thân hỗ trợ Phong.

” Cảm ơn ngươi!” Phong cảm kích nói, nhìn con thú ăn thịt thường ngày hung dữ nhưng khi ân nhân gặp chuyện nó không chịu ngồi im, đây là lúc nó báo đáp. Phong thầm khen ngợi Tiêu mị bởi nhờ lòng tốt của nàng mà đổi lại được sự biết ơn của sói mẹ, đúng là cứu vật vật trả ơn.

Huyết Lang mẹ gầm gừ một tiếng sau đó nằm xuống sát cạnh Tiêu Mị.

Được hơi ấm hỗ trợ từ sói mẹ, Tiêu Mị không còn nguy kịch nữa nhưng vẫn rơi vào hôn mê sâu. Phong nằm ôm nàng cả đêm cho đến khi trời sáng hắn mới chợp mắt một chút.

Phong tỉnh lại thấy Huyết Lang mẹ tha vài con thỏ rừng về, Tiêu Mị vẫn ngủ say bên cạnh hắn, da dẻ nàng hồng hào trở lại rồi không còn bị hàn khí xâm nhập cơ thể nữa, nhưng nàng vẫn ngủ say và Phong không biết tại sao, có lẽ có người biết.

” Sư phụ…sao nàng ấy còn hôn mê?”

Dược Ngọc đáp : ” Tiểu tử ngươi cứng đầu thật, đáng lẽ con bé này chết từ đêm qua rồi nhưng vẫn còn sống tới hiện tại nhờ ngươi xả thân mình. Chỉ cần ngủ vài ngày là nó tỉnh lại thôi.”

” Thật vậy sao!” Phong kéo áo đắp cho nàng rồi vỗ nhẹ vài cái vào lưng Tiêu Mị, nàng khẽ cựa quậy đầu rồi khẽ chu môi sau đó ngủ tiếp khiến Phong an tâm hơn nhiều.

Phong thở phào nhẹ nhõm, hắn làm thịt thỏ nướng ăn sau đó ra ngoài tập luyện ít võ mèo cào.

Ngồi quan sát đệ tử múa may quay cuồng, Dược Ngọc bật cười : ” Ngươi định múa cho đối thủ xem à haha.”

Phong gãi đầu gượng cười có chút xấu hổ, mấy thế mèo cào này là hắn tự nghĩ ra để phòng thân.

” Hôm nay tâm trạng sư phụ rất tốt nên sẽ dạy ngươi một loại đấu kĩ.” Dược Ngọc nói.

” Luôn và ngay cho nóng sư phụ!” Phong phấn khởi nói, nên nhớ một đấu kĩ xịn khó kiếm cỡ nào. Nếu không có gia thế cùng bối cảnh khủng bố thì chỉ có thể sài dăm ba loại đấu kĩ cùi bắp.

Dược Ngọc đã từng đạt đến đỉnh cao của đại lục, há lại dạy cho đệ tử mình mấy loại đấu kĩ vớ vẩn? Nàng phất tay một cái xuất hiện một cuốn trục rơi vào tay Phong, hắn đọc dòng chữ trên đó : ” Thôn Thiên! Địa Gia Đấu Kĩ Cao Cấp.”

” Trời ạ địa gia đấu kĩ cao cấp!” Phong muốn rớt hàm xuống đất nhảy cẫng lên, sau đó chú ý đến tên của đấu kĩ này : ” Thôn Thiên!”

Dược Ngọc giải thích : ” Thôn Thiên! Một loại đấu kĩ cho phép ngươi mượn tạm sức mạnh của thiên địa xung quanh trong khoảng thời gian ngắn.”

Vừa giải thích Dược Ngọc vừa làm mẫu, nàng khẽ chạm tay xuống đất rồi lấy lên một mẩu đất nhô cao hình chuôi kiếm, sau đó nàng tiếp tục kéo nốt phần lưỡi kiếm lên giống như nó cắm sẵn ở đó từ trước, nhưng thanh kiếm này hoàn toàn cấu tạo từ đất đá và do Dược Ngọc dùng đấu kĩ Thôn Thiên để gọi ra.

” Nhìn đây, ta muốn mượn đất làm vũ khí, ta nghĩ đến một thanh kiếm từ đất và cứ thế lấy lên thôi!” Dược Ngọc từ tốn nói, sau đó buông tay cho thanh kiếm đất kia rơi xuống đất tan thành đất đá như bạn đầu.

” Bá vãi nồi, học liền.” Phong mở cuốn trục ra bắt đầu học.

Học tới tận khuya, Phong vừa vận dụng kiến thức đã học cộng thêm thiên phú của bản thân hắn sờ thử vào hòn đá bên cạnh rồi nhắm mắt suy nghĩ về vật mình muốn lấy ra, một chiếc quần lót bằng đá!

Rặn đỏ cả mắt cũng không ra nên Phong quyết định đi vào rừng kiếm chút thức ăn.

Ma Thú Sơn Mạch là nơi có hệ động thực vật phong phú đa dạng, chỉ cần đi một chút là có thể gặp các bầy ma thú ăn thực vật đi theo đàn.

Trên một bãi cỏ rộng rãi có đàn ma thú giống bò rừng đang gặm cỏ, cách đó không xa Phong núp trên cày cây cao nhìn xuống, hôm nay hắn muốn ăn thịt bò rừng.

” Mục tiêu kia rồi!” Phong chú ý đến một con non trong đàn, con non có sức phòng thủ yếu nhất và sức chiến đấu cũng kém nhất nên Phong nhắm tới nó.

Để săn thú với sức chiến đấu kém cỏi của mình thì Phong phải thiết kế bẫy, hắn đã bố trí xong và đi đến vị trí thích hợp để sẵn sàng sồ ra.

Đàn bò ung dung ăn cỏ, chợt có tiếng động làm cả đàn ngẩng hết đầu lên nhìn về phía bụi rậm xa xa quan sát như bất động. Phong từ trong bụi đó lao ra hò hét ầm ĩ dọa cả đàn sợ hãi quay đầu bỏ chạy theo hướng mà phong đã gài bẫy.

Hắn hớn hở cầm nhánh cây có vài ba chiếc lá lùa đàn bò chạy men theo bìa rừng chạy vào một ngõ cụt phía trước là tảng đá lớn và chỉ có một đường để chạy là rẽ sang phải nơi có một gốc cây đổ nằm nghiêng.

Đàn bò ra sức chen nhau chạy hướng đó kết quả là dẵm đạp lên nhau, con non mục tiêu của Phong do cơ thể nhỏ con nên thị chèn lại phía sau. Phong nhận ra nó đang bị tách khỏi bầy nên nhanh chóng tăng tốc dồn hết đấu khí vào chân phóng đến tung đấm thẳng vào đầu nó.

Binh!

Con non bị trúng đòn choáng váng kêu lên sau đó dẫm phải một sợi dây thắt thòng thọng đặt dưới đất, khi nó nhấc chân lên thì phần thòng lọng thít chặt vào chân và căng ra hết cỡ, thân cây nằm nghiêng kia bật dậy do có hòn đá đè nặng trên ngọn bị văng ra. Con non bị treo ngược lên chới với kêu thảm thiết trước khi một bóng đen lao đến đánh mạnh vào đầu nó.

Phong đem chiến lợi phẩm ra bờ suối, mổ bụng lột da sau đó đem về hang nhóm lửa một phần nướng còn phần lại đem sấy khô.

Huyết Lang mẹ ngửi thấy mùi thức ăn thì tiến tới và được Phong chuẩn bị cho một phần lớn, hắn đem miếng thịt nóng hổi vừa cắt ra thành nhiều miếng nhỏ đựng trên phiến đá mỏng làm đĩa đặt cạnh Tiêu Mị đang ngủ say.

Hắn khẽ luồn tay xuống cổ nàng nâng lên tựa vào vai mình, tay còn lại cầm miếng thịt đưa qua đưa lại trước mũi nàng như trêu tức.

Hơi thở đều đặn của Tiêu Mị trở lên loạn nhịp vì mùi thịt nướng thơm ngon, nàng khẽ mở đôi mắt hơi lim dim nhìn Phong đang ân cần đút đồ ăn cho mình.

” Từ tối qua nàng không ăn gì rồi chắc đói bụng lắm!” Phong dùng cử chị từ từ chậm dãi đặt miếng thịt nơi cửa miệng nàng, Tiêu Mị khẽ mỉm cười hạnh phúc sau đó há miệng.

Nàng nhai một cách ngon lành sau đó nhìn Phong nói nhỏ : ” Cảm ơn ngươi…vì tất cả những chuyện ngươi đã làm cho ta trong mấy ngày vừa qua.”

Phong chỉ cười lắc đầu không nói gì, hắn cầm thêm một miếng thịt nóng hổi đưa tới miệng nàng, Tiêu Ngọc lần nữa hé môi nhưng trong đầu nàng nảy ra ý nghĩ tinh nghịch.

Chiếc lưỡi nhỏ kia khẽ chạm vào miếng thịt rồi rụt lại, Tiêu Mị hơi nhăn mặt : ” Nóng!”

Theo lẽ bình thường, Phong dùng miệng thổi cho hết nóng sau đó đưa đến miệng Tiêu Mị, không cần chờ đợi Tiêu Mị vịn cổ Phong há miệng cắn lấy miếng thịt nhai một cách ngon lành nói : ” Ngươi nướng thịt ngon quá…ta thích nhất là ăn thịt nướng!”

” Nếu nàng thích thì ngày nào cũng có thịt nướng để ăn!” Phong gõ nhẹ lên sống mũi dọc dừa của Tiêu Mị nói.

” Ư…Ừm!” Tiêu Mị chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn về phía phiến đá đặt số thịt còn lại sau đó nhìn Phong, hắn hiểu ý nhón một miếng khác đút cho nàng ăn.

Hai người giống như nhân tình, kẻ đút người ăn rồi cùng cười thoải mái. Tiêu Mị có cảm giác không còn muốn về Tiêu Gia nữa bởi vì sống như vậy nàng cũng đủ hạnh phúc rồi.

Tiêu Gia…

Khuôn viên của Tiêu Gia hôm nay sạch sẽ lạ thường, lại còn trang trí lòe loẹt như đám cưới theo lời của Tiêu Chiến tộc trưởng để chào đón một nhân vật đặc biệt.

Thực ra chỉ cần đón tiếp bình thường cũng được nhưng Tiêu Chiến thích bày vẽ nên muốn gây ấn tượng. Lão sai người treo hai con rồng giấy sơn vàng ở trước cửa ra vào cho chất chơi rồi bắt gia nô buộc khăn trắng và đỏ đầy những nơi có thể.

Đứng bên cạnh Tiêu Chiến tộc trưởng có hai lão già, hai lão là đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão quyền hạn khá cao trong Tiêu Gia. Hai lão mình cách bố trí của tộc trưởng mà ngán ngẩm, dù ngăn cản rồi nhưng vẫn lực bất tòng tâm.

” tộc trưởng ngài nói xem thế lực của Vân Lam Tông lớn như vậy liệu có thuận theo cái hôn ước này!” Đại trưởng lão trong lòng còn nhiều lo lắng hỏi.

Tiêu Chiến tự hào cười lớn đáp : “Haha Tiêu Gia chúng ta cũng đâu phải tầm thường, Vân Lam Tông kia thế lực khủng bố cường giả như mây nhưng con bé Nạp Lan Yên Nhiên kia được hứa hôn với Tiêu Ninh chứng tỏ bọn họ đã nhìn ra Tiêu Ninh của ta là thiên tài ngàn năm có một, đợi sau này hôn ước được thực hiện Tiêu Ninh được đưa đến Vân Lam Tông thì với thiên phú của thằng bé chẳng bao lâu sẽ trở thành cường giả, làm rạng danh gia tộc.”

Nghe những lời tự tin của Tiêu Chiến, đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão gật gù : ” Cũng mong là như vậy, chỉ cần hôn ước này êm đẹp thì ngày Tiêu Gia chúng ta ngẩng cao đầu ở Ô Thản Thành không còn quá xa!”

Cả ba cười sảng khoái tự thủ dâm tinh thần rằng cái hôn ước này sẽ thành công.

Đúng lúc này có tên gia nô chạy từ cổng ngoài vào nói lớn : ” Thưa tộc trưởng, người của Vân Lam Tông đến rồi.”

” Vậy sao…mau mời vào!” Tiêu Chiến vui mừng ra mặt.

Nhìn quanh rồi chỉ tay hắn nói : ” Mau gọi Tiêu Ninh đến đây cho ta, phải gây ấn tượng với vợ tương lai chứ.”

Phía bên ngoài cổng của Tiêu Gia, một nhóm người mặc đồ giống nhau hơi hướng cổ trang màu xanh lam tay cầm trường kiếm trong bao tiêu sái tiến tới đứng trước cổng. Dẫn đầu nhóm 8 người là một thiếu nữ mặc đồ cùng màu nhưng hơi hướng nữ tính hơn trên vòng eo thon mảnh mai tinh tế đeo một cái túi thơm có hoa văn đám mây. Thiếu nữ đầu đội mũ rộng vành có rèm che không để lộ khuôn mặt, mái tóc đen như gỗ mun mượt mà đổ xuống chạm đến thắt lưng.

Đôi mắt trong veo của thiếu nữ ngước lên nhìn tấm bảng lớn điền hai chữ ” Tiêu Gia”

Thiếu nữ khẽ cất tiếng giọng có hơi chút thất vọng : ” Đến Tiêu Gia rồi à!”

Người bên cạnh gật đầu đáp : ” Thưa tiểu thư đây chính là Tiêu Gia.”

Thiếu nữ khẽ ừ nhẹ nói : ” Chúng ta vào!”

Nhóm người tiến vào được cả Tiêu Gia nghênh đón một cách nồng nhiệt. Mọi ánh mắt hướng theo nhóm người không rời, họ biết những người này tới từ một cái tông môn bậc nhất tại Gia Mã Đế Quốc nên rất kính nể. Thiếu nữ đi đầu được mọi người chú ý hơn cả bởi nàng chính là nhân vật quan trọng.

” Vân Lam Tông, Nạp Lan Yên Nhiên kính chào Tiêu Tộc Tưởng!” Thiếu nữ đi đến trước mặt Tiêu Chiến khẽ chắp tay đáp lễ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.