Chương 6 : Tác Dụng Ngược
Tiếng gầm của Sư Vương làm cho không gian trấn động gió bão cuồn cuộn nổi lên, tất cả những ma thú từ Tứ Giai đổ xuống đều chạy đi tìm nơi ẩn nấp, Phong và Tiêu Mị chỉ kịp nhìn thấy cái bóng đen bay phía xa xa sau đó làn bị một luồng kình phong đánh bay khỏi ngọn cây rơi bịch xuống đất.
” Đó là ma thú gì vậy?” Tiêu Mị nhìn đôi cánh lớn với bóng đen trên bầu trời kinh hãi nói.
Phong biết ma thú đó thầm hô : ” Tử Tinh Dực Sư Vương – Lục Giai Ma Thú có sức mạnh ngang với Đấu Hoàng cường giả của con người!”
Nhắc tới Tử Tinh Dực Sư Vương, Phong lại nhớ đến một phân đoạn quan trọng. Nhưng hiện tại có lẽ hắn phải trở về cùng Tiêu Mị vì Huyết Lang mẹ có thể đang rất hoảng sợ.
Khi về hang, Tiêu Mị chạy vào trấn an Huyết Lang mẹ khi thấy nó cúp tai nằm sát đất run rẩy còn đàn con thì ngừng bú và kêu ư ử. Đây chính là sức ảnh hưởng của ma thú cấp cao, chỉ cần một tiếng gầm cũng có thể dọa ma thú cấp thấp sợ đến vỡ mật mà chết.
” Hừ…chỉ là con ma thú lục giai hèn kém mà dám phách lối như vậy, để ta ra trừng trị nó.” Dược Phu Nhân hừ lạnh một tiếng.
Phong thấy vậy nói thêm : ” Sư phụ giết nó, đánh nó bị thương là được rồi.”
Dược Phu Nhân dò xét hỏi : ” Tiểu tử ngươi lại đang suy tính chuyện gì?”
Phong lắc đầu chối bay : ” Đâu có gì, chỉ là con thấy ma thú đó oai phong quá bắt làm thú cưỡi thì hợp lý.”
Thực ra là Phong muốn mượn tay Dược Phu Nhân để dán tiếp thay đổi số phận của một người.
Nghe đệ tử có sử thích táo bạo, Dược Phu Nhân tấm tắc khen : ” Tiểu tử khá lắm, vậy sư phụ sẽ chỉ đánh nó bị thương rồi đợi ngươi đủ bản lĩnh tới đây thu phục nó làm tọa kỵ, lúc đó nhớ cho sư phụ đi chung nhé.”
” Nhất trí!” Phong gật đầu nói.
Dược Phu Nhân từ trong nhẫn bay ra hóa thành làn khói trắng phóng thẳng lên bầu trời, Tử Tinh Dực Sư Vương đã tìm ra kẻ phá đám giấc ngủ của mình liền bay đuổi theo một bóng hình mỹ nữ xinh đẹp mặc đồ xanh lam.
Mỹ nữ mặc đồ xanh lam kia tay cầm trường kiếm, trên lưng mọc hai cánh đấu khí tuyệt đẹp, nàng có dung mạo khinh phong vân đạm và đôi mắt buồn. Nàng đang lao vút trên không để tránh sự truy sát của Tử Tinh Dực Sư Vương.
Sư Vương xác định mục tiêu dơ vuốt lao tới nhưng bất ngờ có một luồng kình phong vô hình từ đâu lao đến va vào đầu của Tử Tinh Dực Sư Vương, luồng kình phong quá mạnh và quá nhanh khiến cho Sư Vương choáng váng rơi khỏi bầu trời. Mỹ nữ áo xanh quay đầu nhìn lại rồi bay thẳng về phía trước.
Lúc này trên vách núi có một bóng người mặc đồ đen lưng đeo hắc thước đang chật vật chống lại uy áp và Sư Vương tạo ra, hắn thấy Sư Vương đột ngột bị đánh cắm đầu thì không khỏi kinh ngạc hỏi Dược Lão : ” Sư phụ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Dược Lão không chắc chắn đáp : ” Không rõ, có vẻ như có cường giả nào đó đã âm thầm ra tay đánh lui Tử Tinh Dực Sư Vương để bảo đảm an toàn cho nữ nhân kia…hazzz thật đáng tiếc nếu nữ nhân kia và Tử Tinh Dực Sư Vương đánh nhau thì hay rồi.”
Tiêu Viêm cũng cảm thấy tiếc nuối vì không được chứng kiến cuộc chiến của cường giả thực sự, nhưng hắn đâu biết rằng một khi cuộc chiến đó không xảy ra thì cuộc gặp gỡ định mệnh của hắn và tông chủ đương nhiệm Vân Lam Tông sẽ không xảy ra.
Phong thấy sư phụ hắn quay trở lại nhẫn thì trong lòng thầm vui sướng, một công đôi việc.
Một lúc sau khi tiếng gầm của Tử Tinh Dực Sư Vương không còn, cả khu rừng mới yên bình trở lại. Tiêu Mị nhìn sói mẹ và bầy sói con không còn sợ hãi thì cũng thở phào mỉm cười dịu dàng, nàng khẽ vuốt ve đầ Huyết Lang mẹ nói : ” Mi cứ an tâm chăm sóc con mình, bọn ta sẽ chăm sóc ngươi.”
Phong không nói gì nhưng cũng chấp nhận cùng nàng ở lại, dù gì quay trở về Tiêu Gia thời điểm này cũng không có vẹo gì.
Tối đó sau khi ăn no nê, Phong nằm vắt chân ngoài cửa hang gọi Dược Phu Nhân ra hỏi chuyện.
” Sư phụ ơi con có thắc mắc!”
” Cứ hỏi.”
” Người xưng là Dược Phu Nhân, người họ Dược ạ?” Phong giả vờ ngây thơ hỏi, bởi hắn là người xuyên không với vốn kiến thức phổ thông về Đấu Khí Đại Lục hắn nắm chắc. Nhưng hắn vẫn hỏi một cách ngây ngô vì nếu hỏi toẹt ra bả là người Dược Tộc thì nguy to, làm sao một thằng nhóc xuất thân tại nơi nghèo nàn lạc hậu như Ô Thản Thành mà biết về Dược Tộc cho được.
Thấy đồ đệ tò mò, Dược Phu Nhân từ tốn đáp : ” Ừ, ta xuất thân từ Dược Tộc một trong bát tộc cổ đại của Đấu Khí Đại Lục…Dược Phu Nhân chỉ là danh xưng khi ta tên Đấu Đế thôi, tên thật của ta là Dược Ngọc.”
” Dược Ngọc…tên đẹp như người vậy!” Phong nhìn sư phụ say mê cảm thán làm Dược Ngọc không khỏi bật cười rạng rỡ.
” Tiểu tử ngươi cũng khá đấy…chỉ mới vài ngày mà dụ được con gái nhà người ta rồi! Không uổng công ta thu ngươi làm đệ tử.” Dược Ngọc khẽ đảo cặp mắt đẹp nhìn ẩn ý về Phong.
” Hihi sư phụ quá khen, mà con còn điều thắc mắc nữa.”
” hỏi đi!”
” Lúc sư phụ lên Đấu Đế đã xảy ra chuyện gì ạ…tình trạng hiện tại của người bây giờ….”
Dược Ngọc đáp nửa vời như không muốn nói : ” Chậc….chuyện dài lắm…lúc đó ta đột phá Đấu Đế lấy hiệu là Dược Đế nhưng ta lên Đế muộn hơn một người…Đà Xá Cổ Đế!”
” Rồi sao nữa ạ?” Phong tò mò.
” Ờ thì…thế đấy…ta bị lừa một vố đau rồi thân xác ta bị hắn thiêu thành trọ bụi, linh hồn tổn thương nặng nhưng do là linh hồn đấu đế nên chỉ có thể bị phong ấn chứ không thể tiêu diệt….ta bị phong ấn suốt quãng thời gian đó cho tới khi ngơi xuất hiện giải thoát ta.”
Vừa nói, Dược Ngọc vừa đưa tay đặt lên đầu Phong yêu thương xoa nhẹ như muốn nói cảm ơn.
Phong chết mê với vẻ đẹp của Dược Ngọc, hắn buông lời ve vãn : ” Chắc hồi đó sư phụ đẹp lắm…con nhìn mà mê luôn á!”
” Dĩ nhiên rồi, danh xưng Trung Châu Đệ Nhất Mỹ Nhân của ta đâu phải để làm cảnh!” Dược Ngọc tự hào nói.
” Vậy hồi đó người đã lập gia đình chưa ạ? Gu bạn trai của người là gì?” Phong hỏi vặt.
Dược Ngọc lấy tay che miệng khẽ cười duyên dáng sau đó đáp : ” Hồi đó nam nhân xếp hàng theo ta đếm không hết, nhưng bọn họ chỉ vì nhan sắc của ta mà theo đuổi chứ hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc của ta. Ta hận nam nhân!”
Phong giật mình sau đó cười khổ nói : ” đừng mất niềm tin vào cuộc sống thế chứ sư phụ, còn có con đây.”
Dược Ngọc nhìn Phong như vừa nghe chó sủa tiếng mèo, tò mò cười đểu hỏi : ” Vậy cho hỏi nam nhân vĩ đại, ngươi có gì?”
Phong vạch áo ngực trái hùng hồn tuyên bố, lời nói của một tấm chiếu mới : ” Chỉ cần con đã đặt trong này…vĩnh viễn không thay lòng!”
” Ồ vậy ta phải chúc mừng nữ nhân đó rồi!” Dược Ngọc bật cười chào phúng mỉ mai nói, vỗ tay bồm bộp.
Phong ngồi xít lại gần sư phụ xinh đẹp của mình rồi nói nhỏ khiến nàng bất ngờ trợn tròn mắt : ” Bật mí cho người…hiện tại trong này của con có hai người, sư phụ và…ui daaaaaa!”
Phong bị Dược Ngọc nhéo tai đau phát khóc, nàng tức giận mắng : ” Tiểu tử ngươi thật là đê tiện, gì mà đặt trong tim rồi không thay lòng… Chưa gì đã có 2 người rồi! đểu cả như nhau.”
” Ối sư phụ nghe con giải thích đã.
Phong bị Dược Ngọc mắng cho điếc cả tai, nhưng hắn lại cảm thấy vui vì nàng tức trông rất là đáng yêu. Dược Ngọc khi nói chuyện hay mắng mỏ, đánh véo Phong nhìn giống một cô bạn gái đang mắng mỏ người yêu chứ không hề giống sư phụ và đệ tử. Nàng không hề bộc phát sức mạnh khủng khiếp của mình khi nói chuyện với Phong .
” Đồ đệ ta hỏi ngươi!” Dược Ngọc chợt nói.
” Sư phụ cứ hỏi.” Phong nói.
” Nếu một ngày có kẻ mạnh ơi là mạnh đến bắt ta, ngươi làm thế nào?”
Phong lập tức phản bác : ” Sao có thể, sư phụ mạnh vậy làm gì có ai dám gây sự với người.”
” Thì ví dụ…trả lời đi.” Dược Ngọc mất kiên nhẫn trừng mắt.
” Thì con sẽ…chạy và đem theo cả người cùng trốn.” Phong động não để tìm ra câu trả lời hợp lý, trò hỏi vặn của tụi con gái hóa ra ở thế giới nào cũng giống nhau.
” Nếu chạy không kịp thì sao?”
” Thì con…à con sẽ bảo vệ người đến hết khả năng của bản thân.” Phong bốc phét, tầm này nói cho nàng vui chứ khi gặp nguy hiểm thân thằng nào thằng đấy lo chứ, đã sơ múi được mẹ gì đâu mà bảo với chả vệ.
” Rất tốt…đồ đệ ngoan!” Dược Ngọc giọng điệu có chút tự hào nói, nhưng trong lòng lại có ý khác. Cả hai người mỗi người đều có toan tính riêng của mình.
” Tiêu Phong, vào ta nhờ chút!” Chợt một thanh âm ôn nhu từ phía cửa hang vọng ra, là tiếng của Tiêu Mị.
“Tới liền!” Phong đáp, Dược Ngọc quay trở lại nhẫn đeo trên tay hắn. Phong quay vào trong hang đi tới chỗ Tiêu Mị đang ngồi co ro run cầm cập.
Phong lo lắng hỏi, vừa hỏi vừa tiến lại xem xét : ” Nàng bị sao vậy?”
Phong chạm vào tay nàng, ôi lạnh toát. Hắn đặt tay nên trán nàng thì lại có cảm giác như chạm vào lò than, có vẻ nàng bị sốt rồi.
Phong nhẹ nhàng đẩy đầu nàng gục vào vai hắn, một tay đỡ lưng một tay đỡ chân bế nàng lên rồi di chuyển tới vị trí ngủ đặt nàng xuống, dùng khăn ướt đắp lên trán nàng.
Nửa giờ sau tình trạng của nàng không khá hơn, Phong bèn cầu cứu : ” Sư phụ, giúp con với.”
” Giúp gì?”
” Giúp con cứu nàng ấy, nàng ấy sốt cao quá.” Phong khẩn khoản nói, tay nắm bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Mị.
Dược Ngọc hừ lạnh : ” Đó là điều bình thường, Âm Dương Hợp Hoan Công là như vậy. Khi quan hệ đồng thời vận công thì cả hai sẽ cùng hưởng lợi giống như song tu vậy, tuy nhiên người sở hữu công pháp có lợi nhiều hơn và người kia sẽ chỉ được lợi tạm thời.”
” Ý sư phụ là gì con chưa hiểu lắm!”
” Nói đơn giản là con bé này đã tới giới hạn rồi, ngươi có thể quan hệ với nó nốt hôm nay thôi chứ ngày mai chắc chắn con bé sẽ chết. Âm Dương Hợp Hoan Công lấy Dương bổ Âm lấy Âm bổ Dương, là ngươi rút đi Âm khí của con bé để tăng cường thực lực và vì ngươi có Âm Dương Hợp Hoan Công hộ thân nên sẽ chỉ có lợi, còn con bé này không có Âm Dương Hợp Hoan Công nên rất nhanh sẽ bị cạn kiệt Âm khí…. và chết.”
Dược Ngọc thấy đồ đệ lo lắng cho Tiêu Mị thì trấn an : ” Ngươi không phải lo, hầu hết những ai quan hệ với người tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công đều không sống quá 2 năm, đợi con bé này chết ngươi chỉ cần tìm thêm một người khác là được.”
Phong ngỡ ngàng giật mình nhìn thái độ hết sức bình thản của Dược Ngọc, có lẽ khi xưa nàng cũng từng trải qua cảm giác đó : ” Quá vô tình!”
” Vô tình thì sao…ngươi cứ mạnh như ta rồi sẽ hiểu thế nào là vô tình.” Dược Ngọc hừ nhẹ giọng âm trầm.
Phong lo lắng nhìn Tiêu Mị đang run cầm cập, hắn không muốn nàng chết. Mục đích của hắn là lập nguyên một dàn harem rồi hưởng thụ, nhưng sau khi nghe những lời nói của Dược Ngọc thì Phong có chút động tâm, hắn cởi bỏ y phục của mình và cả của Tiêu Mị sau đó ôm chầm lấy nàng rồi đắp y phục lên dùng hơi ấm của chính hắn để sưởi cho nàng.
” Cố gắng lên, ta sẽ không để nàng chết!” Phong thì thào những lời an ủi vào tai Tiêu Mị, chỉ thấy nàng khẽ nhắm đôi mắt, hai hàng nước mắt trong veo từ từ chảy xuống gò má.