Chương 5 : Sư Vương Xuất Hiện
“ÁAAAAAAAAA!”
Tiếng hét thất thanh kèm theo hàng nước mắt long lanh chảy ra nơi khóe mắt. Tiêu Mị cắn chặt bả vai của Phong, hai tay bấu lưng hắn đến bật cả máu khóc bù lu bù loa.
Phải mất một lúc Phong mới dỗ ngon ngọt được nàng nín khóc : ” Ta xin lỗi ta không báo trước .”
” Hu hu đau chết ta rồi…ngươi là tên khốn ta ghét ngươi!” Tiêu Mị ủy khuất khóc thút thít bấu chặt lưng Phong mặc cho có vết máu do móng tay nàng gây ra trước đó.
Phong ráng chịu đau rồi từ từ hơi lui lại để kéo dương vật ra khoảng một phần ba sau đó từ từ ấn vào, cảm giác dương vật bị bóp nghẹt bởi âm đạo trinh nguyên khiến Phong như đang trên mây muốn bắn ngay lập tức nhưng cố kìm lại.
Mà mỗi khi Phong khẽ nhích người, Tiêu Mị lại ré lên một tiếng rồi bám chặt lấy hắn, cảm giác đau vẫn còn ê ẩm trong âm đạo nàng.
” Tiêu Phong!” Tiêu Mị gọi nhỏ, lúc này hai người vẫn dính chặt phần thân dưới với nhau bởi nàng sợ đau nên cứ giữ khư khư như vậy làm Phong rất khó xử và bí bách.
” Ta đây.”
” Ngươi thật sự muốn lấy ta không?”
” Ờ thì…. thật!”
” Sao ngươi nói ấp úng vậy? Nếu ngươi phụ ta thì ta sẽ…giết ngươi!”
” Được được…ta không phụ nàng…cho ta nhấp đi không ra bây giờ!” Phong khổ sở.
” Còn nữa…chuyện của chúng ta phải giấu kín không tiết lộ cho bất kì ai kể cả Tiêu Viêm hay Huân Nhi, bị lộ thì không hay ho gì còn mang vạ vào thân.”
“Rồi rồi lắm mồm quá!” Phong hết khiên nhẫn với bà cụ non này, hắn bịt miệng nàng rồi hẫy mông lên hạ xuống một nhịp thật mạnh, máu đào từ từ chảy ra mép âm đạo hòa cùng nước nhờn bôi lên dương vật gân guốc đang chui vào rút ra.
Tiêu Mị chỉ còn biết chịu trận, cả hai phối hợp không hề ăn ý, kẻ đau người sướng, kẻ mệt người thảnh thơi. Nhưng chung quy lại làm tình vẫn là làm tình, cả hai mơn trớn, hôn liếm cơ thể nhau. Phong dạy nàng từng bước nhỏ, nàng chú ý và học hỏi rất nhanh, cả hai giống như một đôi bạn mà là bạn chịch xã giao.
Sáng hôm sau, Phong vươn vai uể oải tỉnh dậy với một cơ thể mịn màng trắng nõn đang nằm bên cạnh.
Nhìn Tiêu Mị đang thở đều bên cạnh, bỗng cảm giác bình yên và hạnh phúc dâng trào trong lòng của Phong.
Dược Phu Nhân lên tiếng, giao tiếp này chỉ có hai người biết : ” Thích rồi đúng không? Đây là khả năng tối hậu của Âm Dương Hợp Hoan Công, đêm qua ngươi hăng say quá mà quên vận công pháp nên ta vận hộ ngươi, giờ cảm thấy thế nào!”
” Sư phụ vận công hộ ta?” Phong kinh ngạc.
” Ừ đúng rồi!”
” Sư phụ theo dõi bọn con làm tình sao? Mà người trốn trong nhẫn như thế có cảm nhận được gì không?”
” Ta chỉ nghe được cuộc thoại của hai ngươi thôi, con bé Tiêu Mị này ta thấy tư chất không tồi đâu, để nó là người đầu tiên cùng ngươi quan hệ thì rất có lợi cho nó, nên hốt luôn về để tránh lạc mất, vài năm nữa khi con bé trổ mã dữ không kịp đâu!” Dược Phu Nhân căn dặn.
” Con biết rồi!” Phong nhẹ đưa tay xuống gạt bỏ vài lọn tóc vương trên má nàng rồi khẽ chạm vào bờ môi hồng chúm chím đáng yêu của Tiêu Mị.
Phong chợt nhớ ra bèn hỏi : ” Vậy thực lực con bây giờ đã đạt đến cấp độ nào rồi?”
” Ngươi đoán xem!”
” Chắc là tầm Ngũ đoạn đấu khí bởi vì đêm qua cả hai không hòa hợp cho lắm.” Phong xoa cằm đoán.
Dược Phu Nhân đáp : ” Lần đầu rất quan trọng, đêm qua tuy hai ngươi không hòa hợp nhưng là lần đầu của cả hai nên thực lực đại tăng. Thực lực hiện tại của ngươi là Thất đoạn đấu khí, còn con bé Tiêu Mị này là Cửu đoạn đấu khí, bây giờ ra ngoài làm quen với sức mạnh mới nào.”
Tiêu Phong gật đầu, nhẹ nhàng rời khỏi hang đá tiến đến bãi đất trống phía trước vận sức múa may quay cuồng. Hắn dồn đấu khí vào nắm đấm sau đó đấm mạnh vào thân cây gần đó, thân cây rung nhẹ rồi những chiếc lá vàng rơi lã tã.
Cảm nhận sức mạnh tiến bộ vượt bậc, Phong ưỡn ngực tự tin : ” Trong một đêm tăng từ Tứ đoạn lên Thất đoạn, tốc độ này sợ rằng cả Huân Nhi cũng phải há hốc mồm vì quá bá đạo.”
Phong muốn làm nóng mình, hắn đi tìm một con ma thú nhất giai để thử sức nhưng không may gặp ngay một con Huyết Lang có thực lực nhất giai đỉnh phong và bị đánh cho te tua chạy chối chết.
Phong lết cái thân tàn trở về hang đá thì gặp ngay Tiêu Mị đang bước ra, nàng hốt hoảng chạy tới đỡ lấy hắn sau đó đưa vào trong nghỉ ngơi.
” Ui da!” Phong mắt tím bầm miệng thì ọc máu rồi rên ư ử cho Tiêu Mị sát khuẩn vết thương bằng khăn sạch.
Giọng nói có chút lo lắng và hờn dỗi, Tiêu Mị nói : ” Ngươi đi đâu mà ra nông nỗi này!”
” Ta đi rèn luyện một chút, gặp con ma thú cấp thấp nhưng đánh không lại suýt thì mất mạng.” Phong làm mặt đáng thương vừa rên rỉ vừa nằm lên đùi Tiêu Mị.
” Ma thú đó ở đâu?” Tiêu Mị hỏi.
” Nó mạnh lắm.”
” Lát nữa dẫn ta đến đó, chúng ta cùng đánh nó.” Tiêu Mị nắm lấy tay Phong ôn nhu nói. Đêm qua hai người chính thức tiến đến một mối quan hệ xa hơn, nhìn hắn tơi tả như vậy trong lòng nàng hiện lên chút chua xót khó tả, nàng phải tính sổ với ma thú đó.
Hiểu ra ý trong câu nói của Tiêu Mị, Phong thầm cảm thấy vui sướng đồng ý dẫn nàng tới gặp ma thú đó.
Sau nửa ngày dưỡng thương, lúc mặt trời lên đỉnh điểm giữa trưa con Huyết Lang hồi sáng táng sấp mặt Phong đang nằm nghỉ ngơi dưới gốc cây to bên cạnh tảng đá lớn cách bờ suối không xa.
Phong dẫn Tiêu Mị đến đứng từ xa quan sát, ma thú nhất giai có thực lực ngang với đấu giả ở con người hơn nữa còn là ma thú nên thể chất vượt xa con người. Tiêu Mị nhìn con sói lông đỏ đang nghỉ ngơi thì chợt phát hiện điều bất thường nói : ” Hình như bụng của nó hơi to!”
“Bụng to?” Phong căng mắt ra nhìn, quả thật bụng con huyết lang này to bất thường, hồi sáng hắn cũng thấy rồi nhưng cứ nghĩ là nó ăn no, giờ nghĩ lại mới thấy không đúng cho lắm.
Đột nhiên một tiếng chu thê lương làm Phong và Tiêu Mị giật mình, là con huyết lang kia chu lên bởi cơn đau thắt bụng hành hạ nó, nó sắp sinh con.
Tiêu Mị nhìn ra nó sắp sinh thì chuyển sang lo lắng nói với Phong : ” Hình như nói sinh khó, chúng ta mau ra giúp nó đi.”
” Ra nó cạp mất đầu như chơi!” Phong ngăn cản ý định bồng bột của Tiêu Mị.
“Nhưng nếu không làm gì thì cả nó và đàn con chưa ra đời của nó đều mất mạng…chúng ta ra giúp nó đi ta năn nỉ ngươi!” Tiêu Mị níu tay Phong cầu cứu, đôi mắt long lanh chớp chớp đáng thương, bản chất nữ nhân luôn yếu lòng trước những điều éo le xung quanh đặc biệt là khoảnh khắc sinh nở của động vật.
Phong đành chấp nhận, nhưng phải đổi lại bằng một nụ hôn. Trong lúc đang thương lượng thiệt hơn với nàng thì Dược Phu Nhân nhắc nhở hắn : ” Có vài ma thú khác bị tiếng chu thu hút và đang tiến đến, cẩn thận chút.”
” Ặc!”
Phong kéo Tiêu Mị ra khỏi nơi ẩn nấp và bị Huyết Lang phát hiện nhưng nó chỉ đủ sức nhe nanh gầm gừ chứ không đứng dậy nổi. Cùng lúc đó có 4 ma thú nhìn giống như thằn lằn cổ đại to ngang con chó xuất hiện bao vây lấy Huyết Lang, bọn chúng đánh hơi được mùi của thức ăn, thức ăn ở đây chính là Huyết Lang mẹ và lũ con vì sinh khó nên nó hoàn toàn không có sức phản kháng. Nhưng lũ thằn lằn này không ngờ rằng ở đây có hai kẻ phá đám chúng.
” Nàng giúp Huyết lang mẹ, ta xử lũ kì nhông đất này.” Phong phân chia cụ thể sau đó đứng ra phía trước cản đà tấn công của lũ thằn lằn.
Tiêu Mị thì thận trọng tiến lại gần Huyết lang nhẹ nhàng đưa tay ra phía trước : ” Ta không làm hại mi đâu…ta chỉ muốn giúp mi!”
Bên kia, Phong và đám thằn lằn kia đang hỗn chiến với nhau. Lần này Phong không được mượn sức của sư phụ mình nên khá chật vật chiến đấu bởi đám thằn lằn này rất nhanh nhẹn và tấn công toàn chỗ hiểm.
Bọn chúng tấn công theo đàn và phối hợp khá ăn ý nên Phong khá tơi tả, hắn quan sát thật kĩ rồi nhận ra chỗ sơ hở liền lao tới nắm đuôi của một trong số bọn thằn lằn rồi vung như chong chóng đập vào bọn còn lại, sau một hồi chiến đấu thì Phong cũng đuổi được chúng đi.
Quay lại thì thấy Tiêu Mị đã giúp Huyết Lang mẹ sinh con xong, nhìn đàn 6 – 7 con non lông vẫn còn ướt đang chen chúc bú sữa, Tiêu Mị khẽ mỉm cười hiền dịu.
Phong tiến tới cạnh Tiêu Mị, Huyết lang mẹ gầm gừ nhưng nàng đã trấn an nó. Phong thấy nàng dễ dàng cảm hóa cả thú dữ thì không khỏi ngạc nhiên, Tiêu Mị ân cần xoa đầu Huyết Lang mẹ vừa quay sang nói với Phong : ” Nó vừa sinh xong chắc mệt lắm, ngươi đi kiếm thức ăn đi!”
Phong nhíu mày, Tiêu Mị đảo mắt một cái thoáng suy nghĩ gì đó rất nhanh rồi ngước lên hôn lên môi Phong. Sau khi hôn, Tiêu Mị lí nhí nói : ” Ta cũng đói rồi!”
Vừa nói hai mắt nàng vừa chớp chớp vô cùng đáng yêu khiến tim Phong như tan chảy, hắn gật đầu rồi đi bắt thú về nướng ăn.
Vài ngày đã trôi qua, cuộc sống tại đây thật thoải mái và vui vẻ. Sáng sớm Phong và Tiêu Mị ra ngoài vui chơi, buổi trưa bắt thú nhỏ hoặc cá đem về cho Huyết Lang mẹ ăn lấy sữa chăm đàn con. Buổi chiều ngồi trên ngọn cây ngắm hoàng hôn, nhìn mặt trời khuất dần sau những dãy núi Hoàng hỏi : ” Nàng định ở lại đây đến khi nào? Ý ta là bao giờ chúng ta về Tiêu Gia!”
Tiêu Mị ánh mắt say mê ngắm nhìn hoàng hôn, miệng khẽ chu lên đáp : ” Ta muốn nhìn sói con chạy lon ton theo mẹ chúng, khi đó chúng ta sẽ về Tiêu Gia.”
” Ừ!” Phong không gấp việc về Tiêu Gia, hắn đưa tay nâng cằm Tiêu Mị lên rồi nhẹ nhàng hôn vào làn môi thơm ngát của nàng, Tiêu Mị không từ chối mà đón nhận một cách tự nguyện.
Cách đó không xa, một bóng đen to lớn với đôi cánh rộng đang bay lượn quanh khu vực lãnh thổ của mình vì lúc nãy có khẻ phá đám nhưng đã lẩn trốn. Bóng đen này là một ma thú, một con sư tử to lớn với bộ lông và bờm màu tím, trên cơ thể mọc đầy tử thạch lấp lánh, hai cánh rộng đập đầy uy lực, răng cùng móng vuốt vô cùng sắc nhọn, ánh mắt màu tím quỷ dị chết chóc.
Ma thú Lục Giai – Tử Tinh Dực Sư Vương!
Bay lượn vòng vòng mà chưa phát hiện ra kẻ phá đám giấc ngủ của mình, Sư Vương phẫn nộ gầm lên một tiếng đầy uy mãnh khiến chim chóc bay toán loạn, các ma thú cấp thấp thi nhau tìm nơi lẩn trốn.