Thoáng cái đã 3 tháng trôi qua, trong sân vườn của một trang viên rộng rãi, Tiêu Thiên đang múa một bài quyền trước sự giám sát của Vân Diễm và một vài thị nữ.
Kết thúc bằng một cú lộn người xoạc chân đẹp mắt, Tiêu Thiên tùy tiện lau đi những giọt mồ hôi trên trán rồi khom người chắp tay cúi đầu với Vân Diễm.
Vân Diễm hài lòng gật đầu, tay khẽ phất phất ra hiệu hắn tiến về phía nàng rồi nói : ” Khá lắm! Bộ Bách Quân Quyền ta đưa con luyện mới 2 tháng mà đã học được 7 phần, thiên phú không tồi.”
Vừa nói nàng vừa lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán và mặt Tiêu Thiên. Hành động của nàng trong mắt các thị nữ chỉ là một lão sư thương yêu học trò nhưng trong lòng Tiêu Thiên lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nàng như vừa là thầy, vừa là mẹ, vừa là người tình của hắn.
” Cảm ơn lão sư!” Tiêu Thiên tươi cười nói.
” Ngồi đi!” Vân Diễm nói.
Sau khi cả hai ngồi xuống, Vân Diễm nhếch miệng cười khẽ : ” Nữ Vương đi vắng rồi, con có muốn ra ngoài cùng ta một chuyến?”
” Đi cùng lão sư sao? Muốn đi!” Tiêu Thiên liền gật đầu.
Sau đó hắn hỏi : ” Nhưng là đi đâu?”
Vân Diễm đáp : ” Có một nhiệm vụ không khó lắm, ta đi thì quá dễ mà đối với con lại khó. Vốn dĩ định để cho người khác nhưng ta muốn con được va chạm nên sẽ cùng con đi. Ta chỉ hỗ trợ con mà thôi.”
Qua 3 tháng với thực lực đạt Tứ Đoạn Đấu Khí, Tiêu Thiên còn chưa tự tin đi làm bất khì nhiệm vụ nào nhưng có sự hỗ trợ của Vân Diễm thì hắn liền đồng ý ngay.
Đúng lúc này, hai bóng người xuất hiện ngay trước cửa trang viên.
Một xà nữ xinh đẹp chẳng kém Vân Diễm và một tên nhóc xà nhân ngang tuổi với Tiêu Thiên.
Thấy hai người đó tiến đến, Vân Diễm nói nhỏ với Tiêu Thiên : ” Hai người kia đến gây sự, con đừng nói gì cả để ta lo.”
Nói rồi Vân Diễm từ từ đứng dậy, uyển chuyển tiến về phía trước cười nói : ” Cơn gió nào dẫn sư đồ hai ngươi tới đây vậy?”
Xà nữ kia không hề có ý thân thiện, liền nói : ” Vân Diễm, là ngươi đã tự tiện lấy đi nhiệm vụ mà ta đặt trước? Ta tới để nói lý lẽ đây.”
Xà nữ kia cũng có vẻ ngoài ngang ngửa Vân Diễm, nhan sắc xinh đẹp thân hình hoàn hảo, chiếc đuôi màu xanh lục.
Vân Diễm nói : ” Mộc Thanh, nhiệm vụ đó vốn dĩ là giành cho những người được đào tạo trên một năm, ngươi lại ngang nhiên giành lấy để cho đệ tử của mình. Sao ta lại không thể?”
Mộc Thanh ánh mắt sắc lạnh : ” Hừ! Có thể đấy nhưng xem lại đệ tử của ngươi đi, chỉ là một tên con người yếu ớt sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được.”
” Nhiệm vụ lần này thưởng khá lớn, ngươi nên để giành cho những người thực sự có tiềm năng như đồ đệ của ta, ngươi nên nghĩ cho tương lai của tộc.” Mộc Thanh tiếp tục nói.
Tiêu Thiên đứng một bên, ánh mắt âm trầm nhìn Mộc Thanh hừ lạnh thầm nghĩ : ” Dám khinh thường ta, cứ đợi đấy!.”
Trước những lời nói của Mộc Thanh giành cho Tiêu Thiên, Vân Diễm chỉ lắc đầu bình thản : ” Đừng vội đánh giá đồ đệ của ta!”
Mộc Thanh tự tin nói : ” Ngươi dám cá cược không?”
” Cá cược?” Vân Diễm ngạc nhiên.
” Phải, cá cược. Ta sẽ xin trưởng lão cho cả bốn chúng ta cùng làm nhiệm vụ, nếu ai thắng thì được phép sai khiến người thua một việc bất kể việc gì.” Mộc Thanh tự tin khoanh tay trước ngực khiến bộ ngực to tròn khẽ rung lên dưới lớp y phục màu lục bảo bó sát.
Sở dĩ nàng tự tin như vậy là vì đã tìm hiểu kĩ, nàng và Vân Diễm đều là Đấu Vương Ngũ Tinh không chênh lệch nhưng đệ tử của nàng Thanh Phong lại là Cửu Đoạn Đấu Khí vượt xa Tiêu Thiên chỉ là Tứ Đoạn Đấu Khí.
Vân Diễm sau vài giây lưỡng lự, liền gật đầu đồng ý : ” Chấp nhận!”
Mộc Thanh cười lên một nụ cười bí hiểm : ” Haha ta đợi ngày ngươi làm trò con bò trước mặt cả tộc.”
Để lại một lời cá cược, Mộc Thanh dẫn đệ tử của mình là Thanh Phong rời đi.
Vân Diễm tuy bên ngoài không biểu lộ nhưng trong lòng không khỏi lo âu, nàng và Mộc Thanh cùng là lão sư có tiếng ở trong tộc, mỗi năm cả hai đều đào tạo ra ít nhất một thiếu niên có tiềm năng cho tộc và trở lên ganh đua nhau.
Xà Nhân Tộc có một bộ phận gọi là Xà Trường Quyết, là một nơi đào tạo ra những chiến binh ưu tú của cả tộc. Đứng đầu Xà Trường Quyết là Nhị trưởng lão, thấp hơn và có trách nhiệm đào tạo những thiếu niên là các lão sư. Lão sư thường sẽ là Đấu Vương, có kiến thức và phương pháp dạy hiệu quả. Mộc Thanh và Vân Diễm là hai lão sư xếp hạng 2 và hạng 3 nên danh vọng vô cùng lớn. Dù chỉ là Đấu Vương nhưng cũng khiến cho một số Đấu Hoàng phải ghen tỵ về danh vọng.
Năm nay hai đệ tử của hai nàng lần lượt là Thanh Phong và Tiêu Thiên. Tuy nói thiên phú sau khi thoát khiếp phế vật của Tiêu Thiên khá là khủng nhưng trong một năm khó mà bắt kịp với Thanh Phong.
Thấy nàng trầm tư, Tiêu Thiên tiến tới nói : ” Lão sư, nàng đừng lo, ta sẽ không làm nàng thất vọng.”
Vân Diễm xoa đầu Tiêu Thiên : ” Ta tin tưởng con!”
Nàng nói vậy nhưng trong lòng cũng không khỏi bất an, dù sao cũng còn tới hơn nửa năm nữa, nàng nhất định sẽ dạy dỗ đệ tử của mình thật tốt.
Tối hôm đó, Tiêu Thiên ngồi bên cửa sổ ngửa mặt lên nhìn vầng trăng lưỡi liềm, nghĩ về cách làm sao để nhanh chóng tăng thực lực.
Thần Thức hiện ra ngồi bên cạnh hắn rồi tâm sự : ” Đừng vội, giai đoạn này cần đột phá từng tầng một, kẻ xuất phát trước chưa chắc đã là kẻ về đích trước.”
Tiêu Thiên hỏi : ” Là sao?”
Thần Thức giải đáp : ” Giai đoạn này đấu khí chia làm Thập Đoạn, kẻ dại dột sẽ nhanh chóng tìm cách đột phá đấu giả, lợi ích ban đầu rõ rệt là đặt chân vào Đấu Giả nhưng căn cơ không vững chắc. Cùng lắm chỉ có thể đạt tới Đại Đấu Sư mà thôi. Ngược lại với kẻ dại là kẻ khôn, sẽ đi từng bước một, đột phá từ từ từng cảnh giới nhỏ, tuy chậm mà chắc. Một khi ngươi có căn cơ vững chắc thì việc trở thành cường giả chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
Thần Thức nói thêm : ” Tất cả những kẻ đạt cảnh giới Đấu Tông trở lên hầu hết khi mới bắt đầu tu luyện đều chậm hơn bạn bè đồng lứa. Nhưng chỉ cần họ chậm rãi vượt qua thập đoạn đấu khí thì cấp bậc đề thăng khó mà tưởng tượng được.”
” Mọi hôm ngươi toàn dạy ta những thứ tầm bậy, hôm nay thay đổi quá ta không nhận ra.” Tiêu Thiên kinh ngạc sau khi nghe những lời của Thần Thức.
Thần Thức thở dài : ” Chả phải bây giờ ngươi trở thành một tên đại dâm tặc rồi sao, nhưng mà nhờ thế ngươi mới có mối quan hệ tốt đẹp với lão sư của mình đó thôi.”
Những lời này quả không sai, nếu như hắn và Vân Diễm không xảy ra quan hệ cách đây 3 tháng thì có lẽ sự thân thiết cùng quan tâm của nàng giành cho hắn đâu được như bây giờ.
Trở lên dâm tặc cũng có cái lợi, chỉ cần lấy được hảo cảm với nữ nhân là cơ hội tăng cấp lại dồi dào.
Âm Dương Hợp Hoan Công là hút đấu khí của nữ nhân chuyển sang cho hăn, một lần quan hệ với Vân Diễm hắn đã vận công và kết quả là thực lực nhảy vọt lên hai cấp.
Do lượng đấu khí bị hút đi là quá ít so với Đấu Vương nên Vân Diễm không hề hay biết.
Những lần sau Tiêu Thiên vừa vận công hút đấu khí của nàng vừa tự thân tu luyện đấu khí của bản thân để tôi luyện, làm cho đấu khí của hắn trở lên cường đại hơn người khác. Do Âm Dương Hợp Hoan Công sẽ tạo ra một không gian riêng chuyên chứa đấu khí hấp thụ được từ những lần quan hệ.
Nghĩ là vào việc, Tiêu Thiên ngồi xuống xếp bằng tu luyện, nơi đan điền của hắn vẫn là một vòng xoáy đấu khí có điều đã lớn hơn trước. Bên cạnh là một cái bọc màu vàng, đó chính là dược lực của Bát Phẩm Đan bị phong ấn, bên cạnh những là một cái bọc màu đen, nơi chứa đấu khí sau khi được hấp thụ từ Âm Dương Hợp Hoan Công, Tiêu Thiên gọi nó là Hắc Giới.
Hắn bắt đầu ngồi luyện hóa đấu khí đó trở thành đấu khí của bản thân. Chỉ có thể luyện hóa từng chút từng chút một nhưng hiệu quả không thể bàn cãi.
Sau cả đêm ngồi luyện hóa đấu khí, Tiêu Thiên đã tăng lên Ngũ Đoạn Đấu Khí. Hắn vô cùng mừng rỡ đi khoe với Vân Diễm.
Vân Diễm gật đầu hài lòng xoa đầu hắn khen : ” Đệ tử ngoan, không phụ lòng ta.”
Rồi nàng hỏi : ” Ta thấy con không tu luyện Địa Giai Công Pháp lần trước, có vấn đề gì với nó à?”
Tiêu Thiên giật mình, sau đó tìm đại một lý do, hắn không thể nói rằng mình tu công pháp dâm tặc được.
” Hihi con chưa muốn tu luyện nó ngay, cần lão sư dạy là đủ rồi.” Tiêu Thiên nhe răng nói, không quên thêm cả Vân Diễm vào.
Nghe vậy Vân Diễm lườm yêu trách mắng : ” Đừng có mà nịnh nọt, ta còn chưa tính đến chuyện lần trước con lén rình trộm thị nữ của ta tắm đâu.”
” Ách, tai nạn mà lão sư!”
” Gan to lắm! Ta còn chưa đủ để con phải đi rình rập thị nữ sao?”
” Lần đó là ta bị gài mà, thị nữ làm sao hấp dẫn bằng nàng được.”
” Dẻo miệng, phạt con chạy một trăm vòng quay trang viên.”
” Ây da đau chân quá!”
” Còn giả bộ là tối nay đừng tới phòng ta.”
” Ặc!”
Một tuần trôi qua và thời gian làm nhiệm vụ cuối cùng cũng đã đến.
Cách đây vài năm, một vị Đấu Hoàng của Xà Nhân Tộc đã phát hiện một di tích cổ ở nơi giáp danh giữa Xuất Vân Đế Quốc và Gia Mã Đế Quốc. Di tích có điểm kì lạ, thực lực trên Đại Đấu Sư không thể tiến vào, muốn tiến vào cần phải áp chế thực lực xuống ngang với Đại Đấu Sư.
Có một vài người đã từng tiến vào để làm nhiệm vụ, vừa để rèn luyện lại mang đến lợi ích cho tộc nên về sau nơi đó trở thành một nơi lịch luyện cho các thiếu niên ưu tú của tộc.
Nửa tháng trước một nhóm người mới tiến vào đó lịch luyện nhưng không thấy trở ra, một cuộc họp đã được mở ra và theo đó sẽ cử ra một vài người ưu tú tiến vào để tìm kiếm những người mất tích.
Đội này không thể vượt quá 10 người vì tính chất nguy hiểm. Lúc đầu không có Mộc Thanh và đệ tử của nàng là Thanh Phong trong đội nhưng mà nàng ta đã dùng mỹ nhân kế quyến rũ tên đội trưởng nên có được cơ hội tiến vào.
Vân Diễm biết tin không thể làm ngơ, nàng cũng đến gặp tên đội trưởng để thuyết phục hắn cho nàng và Tiêu Thiên đi cùng.
Sau một hồi bị nàng thuyết phục, tên đội trưởng cũng đồng ý.
Lúc này một nhóm khoảng 9 người đang đứng trước một tấm gương lớn mé quảng trường, đây là cổng không gian dẫn tới nơi di tích đó.
9 người bao gồm 5 tên xà nhân to con, 2 tên nhóc, 2 mỹ nhân xinh đẹp.
Đội trưởng tên là Tây Môn, thực lực chân chính ở Đấu Hoàng Nhất Tinh nhưng đã áp chế xuống Đại Đấu Sư Nhất Tinh. Cả đoàn ngoài Tiêu Thiên và Thanh Phong ra ai cũng phải áp chế thực lực.
Vì nhiệm vụ là bí mật nên khá ít người biết, chỉ có một vài trưởng lão biết việc này.
Đứng trước cánh cổng, Tiêu Thiên hồi hộp nắm tay Vân Diễm. Liếc mắt sang thì thấy Mộc Thanh đang dặn dò gì đó với tên Thanh Phong kia.
Ngay sau đó đoàn người theo sự dẫn dắt của Tây Môn đi vào cổng, rồi xuất hiện giữa một cách rừng rậm rạp bên cạnh còn có một con sông. Đây chính là nơi biên giới giữa Gia Mã và Xuất Vân đế quốc.
Vân Diễm và Mộc Thanh hai nàng đều mang khăn che mặt, tuy không thể che hết dung mạo mỹ miều của hai nàng nhưng cũng giảm đi ít nhiều mị lực hấp dẫn.
Thấy Tiêu Thiên lớn đầu rồi còn vừa đi vừa nắm tay lão sư, Thanh Phong liền nhếch mép cười đểu : ” Tên nhát gan!”
Tiêu Thiên liếc mắt sang nhếch mép cười lại : ” Không được nắm tay lão sư tao nên ghen à? Mày ngon thì nắm tay lão sư mày ấy.”
Nghe vậy Thanh Phong tức lắm, hắn từ trước tới giờ luôn coi Mộc Thanh là lão sư một mực tôn trọng và kính nể, không hề có ý định nắm tay nắm chân với lão sư của mình. Mộc Thanh đi bên cạnh cũng nghe bọn nhỏ nói gì, nàng liền liếc mắt sang nhìn rồi cười châm chọc : ” Hừ! Bảo bọc đệ tử như con nít, hắn lớn làm sao nổi haha!”
Tiêu Thiên vênh mặt nhìn sang, hắn trề môi định nói lại nhưng Vân Diễm đã nhìn hắn, hắn liền im miệng.
Vân Diễm đáp lại lời của Mộc Thanh : ” Mỗi người có cách dạy dỗ khác nhau, ngươi không bao bọc để tử của ngươi mắc gì ta phải theo ngươi.”
” Hừ! Cứ chờ xem.” Mộc Thanh lóe lên tia tức giận, sau đó quay mặt đi không nói gì thêm.
Quãng đường tới di tích không xa nên chỉ một lát đã tới. Đứng trước một hang ngổn ngang khối đá cổ rêu phong, Tây Môn nhìn dọc nhìn xuôi để chắc chắn không ai bám theo sau đó mới dẫn cả đoàn tiến vào trong.
Nhìn hang động cổ phải có tuổi thọ mấy ngàn năm, Tiêu Thiên không nhịn được mà thốt lên : ” Hồi hộp vãi.”
Vân Diễm quay sang nhắc nhở : ” Di tích này từng là nơi khởi nguồn của Xà Nhân Tộc, nên rất linh thiêng với bọn ta, con im lặng chút.”
Tiêu Thiên liền không nói gì nữa, hắn quan sát. Lúc này Tây Môn đứng trước một khối đá cổ cao hơn đầu rộng 2 mét dựng đứng. Hắn ta dùng một thủ thuật gì đó giống như vẽ phong ấn để kích hoạt cổng của di tích.
Sau một hồi, cả hang động rung lên rồi một lỗ đen xoáy hiện ra giữa khối đá.
” Mọi người theo ta, chú ý an toàn.” Tây Môn nhắc nhở sau đó tiến vào trước, theo hắn là 4 tên đàn em.
Tiêu Thiên cũng theo vào nhưng bị Vân Diễm kéo lại đồng thời hắn nhìn sang thấy Mộc Thanh cùng Thanh Phong không khách khí mà chen lên muốn vào trước.
Tiêu Thiên cay lắm nhưng Vân Diễm tỏ ra bình thản như không nói : ” Nhường hai sư đồ ngươi đi trước!”
Mộc Thanh vênh mặt : ” Ngươi nghĩ có thể tranh cùng ta sao? An phận thế là tốt đấy.”
” Lão sư, sao không đá cho ả phát?” Tiêu Thiên đợi sau khi Mộc Thanh và Thanh Phong biến mất thì mới bực mình hỏi.
Vân Diễm đáp : ” Ganh đua là tốt nhưng không cần thiết phải thể hiện ra như cách Mộc Thanh làm đâu, như thế chỉ khiến người khác đánh giá thôi.”
Nói rồi nàng nắm tay kéo Tiêu Thiên vào lỗ xoáy. Ngay sau khi hai người biến mất thì khối đá trở lại bình thường, hang động lại im ắng hoang sơ như chưa từng có người xuất hiện.