Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! – Chương 36: Điều Kiện – Botruyen

Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! - Chương 36: Điều Kiện

Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ, chiếu thẳng vào chiếc giường êm ái nơi có một thiếu niên đang nằm ngủ say.

Thiếu niên có gương mặt tuấn tú nho nhã, mái tóc dài xõa ra khi đang ngủ khiến người ta có chút lầm tưởng.

Khi ánh nắng chiếu tới mặt hắn thì hắn nheo mắt tỉnh lại, Tiêu Thiên cảm thấy vô cùng thoải mái vươn vai sau đó dụi mắt đứng dậy.

Rồi như nhớ ra điều gì, Tiêu Thiên nhìn xuống nơi y phục phong phanh của mình, đan điền của hắn có cảm giác gì đó rất lạ.

Hắn nhớ lại khoảnh khắc chết đi sống đã trải qua, không chịu được mà rùng mình kinh hãi. Hắn cũng không thể tin khi đó bản thân có thể vượt qua được.

Tiêu Thiên tự hỏi : ” Thành công rồi sao?”

Hắn bán tính bán nghi, liền ngồi xuống xếp bằng hai tay vận theo phương pháp tu luyện đấu khí hắn học lỏm ở thư viện.

Sâu trong đan điền hắn, thay vì xuất hiện khối Ma Sát đen ngòm lại có một khối gì đó như một cái bọc, bao phủ bên trong là một khí tức cực mạnh.

Tiêu Thiên có thể cảm nhận được cái bọc đó nhưng không biết nó là gì, chỉ biết nó không phải Ma Sát.

Tiêu Thiên bật dậy, vẻ mặt hớn hở như được cho kẹo : ” Haha, Ma Sát vậy mà biến mất rồi, ta không còn là phế vật nữa rồi haha.”

Không giấu nổi vui mừng, Tiêu Thiên nhanh chóng chạy ra cửa định khoe với….

Khoan, hắn làm gì có ai để mà khoe về điều này, Tiêu Phủ có ai xem trọng hắn ngoài Tiêu Hồng sao. Trái lại, ở nơi xa lạ này có người tận tình giúp hắn, điều này khiến Tiêu Thiên không khỏi phân vân.

Đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra, Nguyệt Mị xuất hiện với dung nhan xinh đẹp, khoác trên mình bộ cẩm bào màu tím lộng lẫy lộ ra vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ chết người.

” Tiểu tử tỉnh rồi sao! Thấy trong người thế nào?” Nguyệt Mị vừa vào đã cất tiếng, giọng mềm mại động lòng người.

Giọng nói của nàng khiến Tiêu Thiên tâm tình khẽ động, hắn cười đáp : ” Ta thấy ổn lắm, hình như là Ma Sát đã tan biến hết rồi.”

Rồi hắn tiến tới quỳ một chân cúi đầu trước Nguyệt Mị : ” Ơn này Tiêu Thiên tuyệt đối không quên!”

Thấy Tiêu Thiên khách sáo với mình như vậy, Nguyệt Mị lắc đầu nói : ” Không cần khách sáo thế đâu, ta giúp ngươi là có mục đích mà thôi.”

” Ẹc!”

Nguyệt Mị chăm chú nhìn Tiêu Thiên, sau đó tiến lại gần đem cơ thể quyến rũ đầy đặn kia sát lại gần rồi hỏi : ” Ngươi thấy ta thế nào?”

Tiêu Thiên đảo mắt, hắn hơi nghi hoặc một điều gì đó nguy cơ xảy ra khá lớn. Tuy nhiên trước mặt mỹ nhân đẹp thế này mà lại nói dối thì không ổn, hắn e dè đáp : ” Rất…rất đẹp!”

Ánh mắt Nguyệt Mị lóe tia thỏa nãm, nàng hỏi tiếp : ” Ta giúp ngươi thoát kiếp phế vật, ngươi định sẽ trả ơn ta bằng cái gì?”

Tiêu Thiên ngập ngừng, hắn nghĩ Xà Nhân Tộc lớn thế này thì tiền bạc châu báu rất là nhiều, tài nguyên hay bảo vật cũng phong phú nên đem mấy thứ đó ra đền đáp chẳng khác nào bỏ sách trong kho, sau đó liền đáp : ” Ta sẽ làm những gì trong khả năng có thể!”

Một tiếng cười quyến rũ vang lên, Nguyệt Mị có chút không tự nhiên đề nghị : ” Ta cái gì cũng có, chỉ thiếu một người đầu ấp tay gối. Chi bằng ngươi ở lại đây cùng ta, ta sẽ đối đãi tốt với ngươi coi như là ngươi báo ơn ta ngươi thấy sao?”

Nghe rõ từng câu chữ, Tiêu Thiên sắc mặt tái mét, hắn vội nói : ” Ấy, sao có thể!”

” Sao Lại không thể? Ngươi có gì không hài lòng ở ta sao?” Nguyệt Mị khẽ nhíu mày, hơi cúi người đặt tay lên vai Tiêu Thiên. Ở góc này phần khe ngực tròn trịa trắng nõn của nàng như đập vào mắt khiến Tiêu Thiên quay mặt đi tránh né.

Tiêu Thiên liền đáp : ” A Nữ Vương cao quý ta chỉ là một tên tiểu tử 13 tuổi thôi, ta còn chưa có chút đấu khí nào trong người cả. Chúng ta thế này không xứng đâu, chi bằng Nữ Vương tìm người khác thích hợp hơn ta đi.”

Bị từ chối, Nguyệt Mị sắc mặt có hơi âm trầm, ánh mắt hơi lạnh lẽo nhìn Tiêu Thiên rồi hỏi : ” Ngươi từ chối ta?”

Rồi nàng đứng thẳng lưng quay người đi vài bước rồi quay lại ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ : ” Ngươi có hai lựa chọn, một là sống ở đây cùng ta, ăn sung mặc sướng thỏa thích tu luyện. Hai là ta sẽ nhốt ngươi vào đại lao cho ngươi sống hết quãng đời còn lại ở đó, 3 ngày thời gian ta cho ngươi suy nghĩ sau đó ngươi phải trả lời.”

Trợn mắt, Tiêu Thiên kêu than một tiếng : ” Đây là ép người sao!”

Nguyệt Mị gằn giọng : ” Còn phương án ba đây, ta sẽ trực tiếp giết ngươi rồi với xác vào rừng cho ma thú ăn thịt.”

” Í ẹ! Ác quá!” Tiêu Thiên thầm than, xem ra quả này hắn khó mà về được Tiêu Phủ rồi.

Không thể phản kháng, Tiêu Thiên bất đắc dĩ nói : ” Vậy…để ta suy nghĩ.”

” Tốt, ta thấy ngươi không phải là ngu dốt, ta hy vọng ngươi quyết định đúng đắn.” Để lại một câu, Nguyệt Mị phất áo choàng rời đi.

Sau khi nàng đi khỏi cách cửa đóng sầm lại, cơ hồ còn nghe tiếng Nguyệt Mị nhắc nhở lính canh phải trông coi thật kĩ.

Tiêu Thiên đi tới ghế ngồi xuống vò đầu bứt tai : ” Làm thế nào bây giờ, mình muốn về Tiêu Phủ.”

Sau đó hắn ló đầu ra ban công, nhưng ý định đào thoát tắt lịm khi bên dưới là độ cao vài trăm mét, té xuống chỉ có tan xác.

Hắn quay trở lại phòng, thả mình lên giường rồi suy nghĩ xem ba ngày sau trả lời thế nào cho thỏa đáng với Nguyệt Mị.

Tiêu Thiên là một tên nhóc như bao tên nhóc 13 tuổi khác, muốn chạy nhảy rong chơi không thì là muốn tu luyện hoặc làm gì mình thích, ở cái tuổi vô tư mà bị rơi vào tình thế này khiến hắn đau đầu.

Do từ bé bị miệt thị, bị xa lánh nên hiểu biết của Tiêu Thiên về những mối quan hệ còn khá là mơ hồ, tỉ như cha mẹ đối với con cái thế nào, rồi vợ chồng đối với nhau ra làm sao.

Tiêu Thiên bắt đầu đấu tranh tư tưởng, hắn thử so sánh với việc ở lại đây và trở về nhà xem bên nào thỏa đáng hơn.

3 ngày sau, Nguyệt Mị vẫn phong thái uy nghiêm xinh đẹp rạng rỡ mở cửa bước vào, Tiêu Thiên đã có câu trả lời cho mình.

” Ta…sẽ ở lại!” Hắn hít một hơi sâu lấy can đảm nói.

Nguyệt Mị khẽ nở nụ cười sau đó giấu lẹm đi nói : ” Tốt! Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc lắm!”

Nhưng Tiêu Thiên nói thêm : ” Tuy nhiên…ta có một điều kiện.”

” Còn dám ra điều kiện?” Nguyệt Mị nhíu chặt lông mày.

Tiêu Thiên lấy hết can đảm, thở ra một hơi nói : ” Ta sẽ ở đây với điều kiện, 3 năm sau Nữ Vương phải thả ta rời đi bằng không ta sẽ tự vẫn.”

Phải mất 3 ngày để Tiêu Thiên có thể đưa ra quyết định khó khăn này, hắn lên kế hoạch rằng mình sẽ ngoan ngoãn ở đây một thời gian sau đó đợi khi có chút thực lực và lấy được lòng tin của Nguyệt Mị thì liền ra ngoài làm cái nhiệm vụ nào đó rồi bỏ trốn.

Nguyệt Mị cũng không dễ bị lừa, nàng nghĩ ngay Tiêu Thiên chơi bài ngoan ngoãn lúc đầu rồi sau đó trở mặt. Nhưng nàng tự tin vào khả năng của mình, trong ba năm nàng không thể kiến hắn tự nguyện ở bên mình thì nàng sẽ thả hắn đi.

Cứ như thế giao kèo được lập ra, Tiêu Thiên còn có thêm một điều kiện tế nhị khác : ” Còn nữa, xin Nữ Vương giữ khoảng cách với ta. Ta mới có 13 tuổi thôi chưa phát triển hoàn thiện đâu.”

Điều kiện này khiến Nguyệt Mị đang có nét mặt âm trầm cũng trở lên biến sắc đỏ bừng lên, môi hồi khẽ cong lên ánh mắt có chút tránh né gì đó ngập ngừng nói : ” Cái này….cũng là điều kiện sao?”

Tiêu Thiên đáp : ” Đương nhiên rồi!”

Nắm tay khẽ siết chặt, Nguyệt Mị cắn môi rồi do dự gật đầu : ” Vấn đề này cần phải xem xét!”

Nói rồi nàng vội vã quay lưng rời đi dáng vẻ vô cùng gấp gáp. Thấy nàng tỏ ra biểu cảm đó Tiêu Thiên còn tưởng nàng ta bận việc gì.

Hắn thở dài tự nói : ” Xem ra bước đầu vẫn là phải tìm cách tu luyện thật nhanh mới được.”

Trong khi đang suy nghĩ, chợt có người gõ cửa làm Tiêu Thiên Giật mình : ” Ai đấy?”

” Tiêu Thiên công tử, ta là người mà Nữ Vương sai tới để dạy dỗ người!” Một giọng nói nữ nhân êm ái vang lên sau cánh cửa.

Tiêu Thiên thở dài, từ từ tiến ra cửa rồi cho người đó vào. Nàng là một Xà Nữ xinh đẹp với mái tóc đỏ rực rỡ, gương mặt mỹ lệ toát lên nét ôn nhu tha thiết làm cho người ta trầm mê. Làn da trắng ngần, đôi mắt to với đồng tử màu hung đỏ.

Nàng ta có cơ thể hấp dẫn, khoác lên người y phục màu đỏ ôm trọn bộ ngực đẫy đà, vòng eo mảnh mai quyến rũ, chiếc rốn xinh đẹp xỏ một chiếc khuyên đính viên đá quý lấp lánh. Bên dưới nàng quấn một tấm lụa đỏ và hạ thân là một đuôi rắn vảy đỏ bắt mắt.

Xà Nữ kia giới thiệu : ” Ta là Vân Diễm, là cận thần trung thành của Nữ Vương. Ta sẽ trở thành lão sư của ngươi, dạy ngươi tu luyện và kĩ năng chiến đấu.”

” Nhanh quá vậy!” Tiêu Thiên ngây ra, hắn không ngờ Nguyệt Mị đã chuẩn bị chu đáo đến mức này.

Thôi thì đằng nào cũng phải ở đây, chăm chỉ một chút để nhanh chóng tăng cấp cũng không phải lựa chọn tồi. Tiêu Thiên chắp tay cúi đầu cung kính : ” Ta là Tiêu Thiên, xin chỉ giáo.”

Vân Diễm khẽ nhíu mày : ” Từ giờ ta là lão sư của ngươi, gọi một tiếng lão sư đi.”

Tiêu Thiên đáp : ” Lão Sư!”

” Tốt lắm, giờ thì đi theo ta.” Vân Diễm nói sau đó dẫn Tiêu Thiên ra ngoài.

Đi qua hành lang rộng và dài lê thê, Tiêu Thiên được chứng kiến khung cảnh trước của tòa cung điện này. Từ đây xuống bên dưới cũng phải tới cả mấy trăm mét bậc thang. Từ đây phóng tầm mắt xuống như bao lấy Xà Thành trong tầm mắt.

Khi cả hai bước xuống cầu thang, hai bên là hai hàng lính canh giáp trụ đầy đủ toàn nam nhân Xà Nhân Tộc cao to vạm vỡ nhưng khá là thô kệch và xấu.

Trái lại những thị nữ qua lại thì ai cũng xinh, không có lấy một người có nhan sắc trung bình theo Tiêu Thiên cảm nhận.

Vô số ánh mắt đổ dồn sự chú ý vào Tiêu Thiên khi thấy hắn đi ngay phía sau Vân Diễm.

Tuy không còn thành kiến với con người như trước nhưng mà việc một tên nhóc con người ở giữa Xà Nhân Tộc cũng không khỏi gây chú ý.

Tiêu Thiên thì vừa đi vừa nhìn xuống phần đuôi của Vân Diễm, nó uốn éo uyển chuyển đưa nàng xuống bậc thang không hề nửa điển khó khăn.

Vân Diễm không quay đầu lại mà nói : ” Lão sư hôm nay sẽ đưa ngươi tới Công Pháp Điện để chọn công pháp tu luyện cho ngươi.”

Bất kể là ai thì cũng cần có một công pháp riêng cho mình để tu luyện, tùy theo sở thích và độ phù hợp mà sẽ chọn ra công pháp thích hợp nhất.

Bước chọn công pháp này rất quan trọng, nếu không phù hợp thì rất khó tăng cấp, mà nếu muốn đổi công pháp khác thì phải phế đi đấu khí trước đó nên việc chọn công pháp với việc chọn vợ không khác biệt là mấy.

Công Pháp Điện nằm ở phía đông của Xà Nhân Tộc, là một tòa điện cổ kính đồ sộ. Muốn đến đó nhanh chóng thì phải bay, nhưng có quy định không ai được phép bay trong thành ngoại trừ những người được cấp quyền để thi hành nhiệm vụ.

Vì thế Vân Diễm dẫn Tiêu Thiên đi bộ, cũng là dịp để hắn thưởng ngoạn khung cảnh tấp nập của Xà Nhân Tộc.

Vân Diễm vừa đi vừa nói : ” Ta cũng thật không biết ngươi có gì đặc biệt mà làm cho Nữ Vương chú ý đến vậy, còn đặc biệt nhắc ta chiếu cố ngươi thật nhiều.”

Tiêu Thiên không nói gì, chỉ biết cười cười. Thực ra hắn cũng đâu có biết giấc mơ của Nguyệt Mị.

Đi mãi thì cũng đến Công Pháp Điện, nơi này cũng có vô số xà nhân ra vào tấp nập để mua công pháp.

Mọi công pháp ở đây đều có chung một giá, hơn nữa lại không có tên ghi ở ngoài. Người mua sẽ lựa chọn theo cảm tính, may nắm thì chọn được công pháp phù hợp.

Vân Diễm dẫn Tiêu Thiên vào gặp một lão già, sau đó lão dẫn Tiêu Thiên đến một căn phòng chứa đầy các công pháp trên ngăn tủ ngăn nắp.

” Tiểu tử con người, chọn cho kĩ vào. Có thể cái ngươi chọn là Địa Giai công pháp, nhưng cũng chỉ là Hoàng giai công pháp.”

Tiêu Thiên đứng trước tủ công pháp nhiều đến đáng sợ, không nhịn được mà nuốt nước bọt. Mấy thứ này hắn có mơ cũng không nghĩ rằng mình có ngày được chạm vào. Lúc trước là phế vật chỉ dám nấp một góc nhìn đám bạn đồng trang lứa háo hức đi chọn công pháp.

” Cứ chờ đó, ta sắp mạnh rồi!” Tiêu Thiên thầm nói, bàn tay đưa lên chọn vào cuốn công pháp mà hắn cho là phù hợp nhất.

Khi hắn chạm vào cuốn công pháp có phần cũ kĩ trên tủ, ông lão cùng Vân Diễm cũng không khỏi lắc đầu vì cuốn công pháp đó là hàng ế ẩm không có ai lựa chọn.

” Ta chọn cuốn này!” Tiêu Thiên cầm cuốn công pháp đó lên, sau đó nói.

Một khi đã lựa chọn thì không thể đổi, ông lão nói : ” Mở ra xem thử đi!” ánh mắt ông lão lén liếc sang Vân Diễm như muốn nói gì đó.

Vân Diễm cũng đồng dạng nhìn sang ông lão, chung một ý nghĩ.

Tiêu Thiên từ từ mở cuốn công pháp ra, từ trong đó phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, mơ hồ cảm giác da đầu mình tê dại.

” Địa Giai Cao Cấp Công Pháp – Lôi Hợp!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.