Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! – Chương 35: Giúp Đỡ Hết Mình – Botruyen

Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! - Chương 35: Giúp Đỡ Hết Mình

Xà Thành – Xà Nhân Tộc.

Xà Nhân Tộc bao đời vẫn vậy, nữ thì xinh đẹp mặn mà còn nam thì có vẻ ngoài khá thô kệch và có phần hơi lép vế so với nữ.

Nữ Nhân Xà Tộc cho dù ở cấp bậc nào thì vẫn có thể có nhan sắc xinh đẹp, còn nam thì chỉ khi đạt cấp bậc Đấu Vương trở lên thì nhan sắc mới khấm khá hơn được,

Mà Nam Nhân Xà Tộc ở cấp bậc Đấu Vương không nhiều, chỉ vài trăm người. Đem ra so sánh với tộc nhân có gần 1 vạn ở thời điểm hiện tại thì quả là không đáng nhắc đến.

Công thêm phong tục trọng nữ khinh nam của Xà Nhân Tộc nên nam nhân cấp bậc thấp thường chịu thiệt thòi nhiều hơn so với nữ nhân cùng cấp bậc. Và vì đó là thuyền thống từ bao đời nên rất khó để thay đổi.

Trong căn phòng ngủ lộng lẫy của Nữ Vương, Nguyệt Mị đang đưa tay ngọc vuốt ve gương mặt của Tiêu Thiên một cách chậm rãi và nhẹ nhàng.

Mà Tiêu Thiên lúc này như con rối, hoàn toàn bị trúng Mị Thuật mà ngoan ngoãn nghe lời của nữ nhân kia sai khiến.

Mị Nguyệt vuốt ve gương mặt, sau đó tới cổ và phần ngực của Tiêu Thiên, tuy mang một dáng người thư sinh nhưng cơ bắp của hắn cũng khá là săn chắc, cộng thêm gương mặt tuấn tú nho nhã khiến Nguyệt Mị cũng không khỏi cảm thán một câu : ” Trong Tộc loại nam nhân thế này khá hiếm, chi bằng mình giữ lại nuôi làm phu quân.”

” Năm đó Nữ Vương Mỹ Đỗ Toa và Tiêu Viêm cũng vậy, một là Nữ Vương cao cao tại thượng của Xà Nhân Tộc, một là phế vật yếu đuối. Nhưng cuối cùng thì sao, hai người họ trở thành phu thê tình tứ.”

Nguyệt Mị cởi áo của Tiêu Thiên ra, đôi mắt đẹp nhìn ngắm cơ thể thư sinh săn chắc trắng trẻo của thiếu niên miệng khẽ nói : ” Mình cũng muốn như Mỹ Đỗ Toa, nhưng phải thử tên này trước đã.”

Bàn tay ngọc di chuyển xuống gần hạ bộ của Tiêu Thiên chợt dừng lại, Nguyệt Mị nhíu mày khi bản thân phát hiện ra có điều bất thường.

Nàng thầm nói : ” Đan điền tên này hình như bị thứ gì đó chiếm hữu, bảo sao hắn ta không có một chút đấu khí nào.”

Rồi nàng muốn xem xem rốt cuộc hắn bị làm sao, ngón tay khẽ nhấn vào phần bụng dưới của Tiêu Thiên kèm theo một cỗ đấu khí xâm nhập vào bên trong.

Nàng cảm nhận được trong đó có một khối gì đó rất cứng, nàng cũng không biết đó là thứ gì, tò mò và liên tưởng đến sự tương đồng giữa hai người cùng Tiêu Viêm và Mỹ Đỗ Toa, Nguyệt Mị thầm mỉm cười chu môi : ” Tiểu tử, xem ra ngươi có phúc lớn đấy.”

Nàng khẽ dùng ánh mắt làm tan đi Mị Thuật trong mắt Tiêu Thiên khiến hắn tỉnh táo trở lại.

Tiêu Thiên vừa mơ hồ thì vội lăn một vòng tránh xa khỏi Nguyệt Mị, hắn kéo áo lên che cơ thể rồi run rẩy nhảy ra khỏi giường thì bị một hấp lực hút lại nằm lên giường.

Nguyệt Mị hỏi : ” Tiểu tử, đan điền của ngươi bị sao vậy?”

Tiêu Thiên chợt ngây ra, quay sang nhìn nữ nhân xinh đẹp này mà trong lòng không khỏi nghĩ : ” Nàng quan tâm mình sao? Trước giờ chưa ai hỏi mình câu này.”

Thấy Tiêu Thiên không đáp, Nguyệt Mị nói tiếp : ” Ban nãy ta phát hiện đan điền của ngươi có một vật gì đó, ta cũng không biết là vật gì.”

Tiêu Thiên ánh mắt lóe lên tia buồn bã hắn thở dài đáp : ” Bà cố nội ta nói thứ đó gọi là Ma Sát, cả đời cũng không thể tu luyện đấu khí!”

” Ngươi là phế vật sao? Tội nghiệp, chắc bạn đồng trang lứa hay bắt nạt ngươi lắm, đứa trẻ đáng thương.” Nguyệt Mị đồng cảm, đưa tay xoa đầu Tiêu Thiên, hành động của nàng khiến Tiêu Thiên cảm động, từ bé đến giờ không ai làm vậy với hắn.

Tiêu Thiên rưng rưng nước mắt, hắn nói : ” Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi là người đầu tiên quan tâm ta như vậy, ngươi có cách nào chữa cho ta không, nếu chữa được ta nợ tỷ tỷ một cái ân tình rất lớn.”

Nguyệt Mị khẽ che miệng cười xinh đẹp, nàng nói : ” Sao lại mít ướt thế, nể tình ta có hảo cảm với ngươi nên ta sẽ giúp.”

Nghe vậy Tiêu Thiên không khỏi kích động, hắn liền cảm ơn nàng rối rít, cuối cùng thì sau bao nhiêu năm cũng đã có hy vọng.

” Nói thật ta cũng không có biện pháp, nhưng trưởng lão của bọn ta học rộng hiểu sâu để mai ta dẫn ngươi đến tìm mấy vị trưởng lão xem thế nào.” Nguyệt Mị lắc lắc đầu nhẹ nhàng nói.

Tuy không biết có chữa được không, nhưng còn cơ hội là còn hy vọng. Tiêu Thiên vô cùng cảm kích nói : ” Đa tạ tỷ tỷ, chỉ cần có chút hy vọng là được.”

Nguyệt Mị liền nhìn Tiêu Thiên bằng ánh mắt có chút thay đổi, thay vì nàng thịt hắn thì nàng lại muốn tâm sự cùng hắn khi mập mờ đoán rằng tuổi thơ của Tiêu Thiên có vẻ không đẹp.

Hiếm khi có người quan tâm mình đến vậy, Tiêu Thiên không ngần ngại mà kể hết quá khứ đau thương ra, cả buổi hôm đó hai người nằm trên giường tâm sự.

Rồi thì hắn cũng ngủ thiếp đi, Nguyệt Mị nhẹ nhàng rời khỏi giường lấy áo mỏng khoác lên người. Nàng uyển chuyển đi ra phía cửa sổ, bên ngoài là cảnh Xà Thành tấp nập xẩm tối, các con phố đã lên đèn.

Sáng hôm sau, Tiêu Thiên được Nguyệt Mị dẫn đi gặp Đại trưởng lão của Xà Nhân Tộc. Hành động này của nàng là hoàn toàn bí mật, Đại trưởng lão là một bà già. Sau khi nghe câu chuyện của Tiêu Thiên, đại tưởng lão trầm ngâm một hồi rồi nói : ” Ngươi họ Tiêu, chắc cũng là người nhà Tiêu gia. Tiêu Viêm lại là phu quân của Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương đời trước nên cũng có thể nói giữa Tiêu Gia và Xà Nhân Tộc có mối quan hệ thông gia. Tuy đã trải qua nhiều năm nhưng quan hệ này vẫn không ngừng tốt đẹp.”

” Đại trưởng lão, bà xem có thể chữa được cho hắn không?” Nguyệt Mị hỏi.

Đại trưởng lão vẫy tay gọi Tiêu Thiên đến trước mặt, sau đó bảo hắn đưa tay ra cho bà bắt mạch.

Tiêu Thiên nghe lời, bàn tay già nua của Đại trưởng lão cầm lên cổ tay hắn, đôi mắt già cỗi khẽ nhíu chặt một hồi lâu sau đó thở ra một hơi dài nói trong sự kinh ngạc : ” Là Ma Sát….là Ma Sát!”

” Ma Sát?” Nguyệt Mị nhắc lại.

Đại trưởng lão vỗ vai Tiêu Thiên cười hiền hậu : ” Tiểu tử ngươi xem ra số mệnh sẽ thay đổi rồi, làm ta nhớ Tiêu Viêm năm đó quá.”

Rồi Đại tưởng lão giải thích : ” Ma Sát là một dạng bẩm sinh tự nhiên rất khó gặp, người có Ma Sát sẽ không thể tu luyện hay nói đúng hơn sẽ là phế vật. Tuy nhiên nếu biết cách phá giải Ma Sát thì thiên phú tu luyện là nghịch thiên.”

” Thật không bà?” Tiêu Thiên không dám tin vào tai mình, hóa ra cái thứ gọi là Ma Sát kia lại chỉ xuất hiện trên người thiên tài.

Đại trưởng lão đáp : ” Tất nhiên rồi, nhưng phá giải Ma Sát cần có phương thức đặc biệt.”

Nói đoạn Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Nguyệt Mị, ý tứ rất rõ ràng là muốn xem phản ứng của nàng ta.

Nguyệt Mị cũng biết phương thức đặc biệt mà Đại trưởng lão nói tới là gì, sẽ hao tốn không nhỏ tài nguyên. Thân là Nữ Vương đương nhiệm nên Nguyệt Mị sẽ là người quyết định việc có giúp đỡ Tiêu Thiên hay không.

Để có thể đem tài nguyên hiếm có ra giúp đỡ một kẻ xa lạ, phải xem xem sau này thu lại được gì. Nguyệt Mị khẽ cắn môi, vỗ vai Tiêu Thiên rồi nhìn Đại trưởng lão gật đầu nói : ” Phiền Đại trưởng lão giúp hắn!”

Nghe thế, Tiêu Thiên không khỏi cảm động trước một nữ nhân tốt như là Nguyệt Mị.

Còn phía Đại trưởng lão, bà ta gắt gao nhìn Nguyệt Mị rồi hỏi : ” Tên nhóc này là Nữ Vương có quan hệ gì vậy? Sao người lại phải giúp hắn?”

Nguyệt Mị môi mỏng khẽ cắn, nàng không thể nói ra lý do thực sự chỉ còn cách nói dối : ” Ta và tiểu tử này có chút giao tình, lúc này không tiện nói ra.”

” Mình với nàng ta giao tình hồi nào?” Tiêu Thiên nghi hoặc, rồi thì cũng nhận ra là nàng đang nói dối với Đại trưởng lão.

Sau vài giây trầm lặng, Đại trưởng lão cũng gật gù : ” Nếu Nữ Vương đã quyết định, ta đây cũng xin tuân lệnh.”

Rồi sau đó cả ba đi vào một gian phòng bí mật nằm sâu trong mật thất của Xà Thành. Trong gian mật thất lớn này có một khối băng hình chữ nhật vỏn vẹn bằng chiếc giường. Cùng với vô số ngăn tủ lớn cất giữ thảo dược quý hiếm.

Đại trưởng lão nói về cách thức phá giải Ma Sát, Tiêu Thiên sẽ ngồi trên giường băng rồi sẽ được Nguyệt Mị dùng đấu khí mạnh mẽ của nàng xâm nhập vào cơ thể, tiến vào đan điền rồi trực tiếp phá vỡ Ma Sát. Tuy nhiên muốn làm điều đó thì Tiêu Thiên cần uống một thứ, lúc này Đại trưởng lão lấy ra trong ngăn tủ sâu nhất một cái hộp màu đỏ son, bên trong có chứa một đan dược Bát Phẩm tên là Diệt Sát Âm Đan. Khi hộp mở ra mùi thơm cùng với hào quang nó tỏa ra khiến cả gian phòng ngập trong đan hương màu u ám.

Nhìn đan dược lung linh trong hộp, Đại trưởng lão nói : ” Diệt Sát Âm Đan là một trong hai đan dược Bát Phẩm của Xà Nhân Tộc lưu giữ đã nhiều năm do Viêm Đế Tiêu Viêm tặng. nó có tác dụng phá hủy, làm tan biến mọi thứ trong nội thể của một người, có thể trị mọi loại thương tổn hay trúng kịch độc, chỉ cần làm khối chất độc tan biến là được.”

Nói nôm na là Tiêu Thiên phải nốc viên đan dược Bát Phẩm vào sau đó thì Nguyệt Mị sẽ dẫn đấu khí để giúp hắn làm tan biết Ma Sát. Nhưng đó chỉ là trên lý thuyết, thực tế thì một tên phế vật không có đấu khí sẽ nổ tan xác trước dược lực khủng khiếp của Bát Phẩm đan.

Tiêu Thiên bình thường nhát chết nhưng vì tương lai của mình, hắn quyết tâm đánh đổi.

Trước hết hắn phải cởi áo ngồi xếp bằng trên giường băng, sau đó Nguyệt Mị ngồi phía sau truyền đấu khí cho hắn. Chỉ thấy hai bàn tay xinh xắn của Nguyệt Mị khẽ chạm vào lưng Tiêu Thiên, hắn cảm nhận một luồng đấu khí mãnh liệt chảy sang cơ thể mình.

Sau đó thì Đại trưởng lão bóp miệng hắn rồi cho Diệt Sát Âm Đan vào rồi bắt hắn nuốt chửng.

Ngay lập tức dược lực của Bát Phẩm đan bùng nổ khiến cơ thể Tiêu Thiên muốn vỡ tung nhưng được Nguyệt Mị ở phía sau hỗ trợ kìm hãm, ngay cả Đại trưởng lão cũng vào giúp một tay.

Tiêu Thiên cảm thấy trong cơ thể mình có hai luồng sức mạnh đang đánh nhau, là đấu khí của Nguyệt Mị cùng Đại trưởng lão đang kìm hãm dược lực của Diệt Sát Âm Đan.

Cơn đau thấu xương ập tới bất ngờ khiến Tiêu Thiên thổ huyết, nhưng nếu bây giờ dừng lại rất có thể hắn sẽ mất mạng, Nguyệt Mị và Đại trưởng lão có thể bị thương nặng.

Thời gian kéo dài đến hơn một giờ, sau bao nhiêu lỗ lực thì cuối cùng đấu khí đã áp chế được dược lực của Diệt Sát Âm Đan. Lúc này Nguyệt Mị mới dần đưa đấu khí xâm nhập vào đan điền của Tiêu Thiên rồi công kích vào Ma Sát kèm theo dược lực của Diệt Sát Âm Đan.

Quả nhiên Ma Sát như khối đá cứng đầu tồn tại trong đan điền của Tiêu Thiên bắt đầu có dấu hiệu nứt vỡ.

Quá trình này khiến Tiêu Thiên đau như chết đi sống lại, tiếng hét của hắn vang vọng cả gian phòng.

” Cố lên, nếu như có thể vượt qua thì đây sẽ là một đại kì tích của ngươi!” Nguyệt Mị ngồi phía sau Tiêu Thiên lên tiếng kích lệ.

Cơ thể Tiêu Thiên bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt như mặt đất khô thiếu nước, hắn hét lên đau đớn vô cùng. Giường băng thì đang tan chảy một cách nhanh chóng khiến Đại trưởng lão hốt hoảng vội dùng đấu khí của mình để bảo vệ Tiêu Thiên không cho dược lực dư thừa trong quá trình phá hủy Ma Sát bị phân tán đi tránh Tiêu Thiên nổ banh xác.

” Nữ Vương, đã đến nước này đành liều thôi.” Đại trưởng lão gấp gáp nói.

” Ta cũng nghĩ vậy, tập trung cao vào nếu không sẽ bị thương đấy.” Nguyệt Mị bắt đầu cảm thấy không ổn nói.

Cả ba cứ như vậy đến nửa ngày trời, sau khi Ma Sát hoàn toàn bị phá hủy thì trong cơ thể của Tiêu Thiên lại có một phong ấn, phong ấn này là Nguyệt Mị cùng Đại trưởng lão thi triển lên cơ thể Tiêu Thiên mục đích là để phong ấn dược lực khủng khiếp của Diệt Sát Âm Đan còn sót lại.

Lúc này Tiêu Thiên bất tỉnh người đầy máu me, Nguyệt Mị cùng Đại trưởng lão mặt mày tái mét. Giường băng thì tan hết chỉ còn lại vũng nước nhỏ.

Đại trưởng lão buột miệng mắng một câu : ” Mẹ nó, trong một ngày mà thất thoát một đan dược Bát Phẩm với giường băng ngàn năm, tên này nợ chúng ta quá nhiều.”

” Phiền ngươi đừng tiết lộ việc này cho ai khác, nếu các trưởng lão khác biết được thì rắc rối to.” Nguyệt Mị lau chút mồ hôi còn đọng lại trên gương mặt xinh đẹp, nàng nói.

Đại trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu trầm giọng : ” Ta sẽ không nói, nhưng Nữ Vương sẽ phải nhanh chóng bù lại thất thoát này càng nhanh càng tốt.”

” Ta sẽ cố!” Nguyệt Mị đáp.

Đại trưởng lão lúc này mới hỏi : ” Ta hỏi thật, Nữ Vương và tên nhóc này có quan hệ cỡ nào mà khiến người hao tâm tổn sức thế?”

Nguyệt Mị khẽ lắc đầu nhìn Tiêu Thiên đang bất tỉnh người đầy máu me tuy thảm hại nhưng nguy kịch đã qua, nàng đáp : ” Chẳng hiểu sao ta rất có hảo cảm với tên này, ta còn có một linh cảm tốt về hắn nữa.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.