Dưới đáy hố sâu, Tiêu Thiên cảm giác có một luồng hơi thở lạnh lẽo đang phả vào lưng mình.
Tiêu Thiên là một tên nhát gan, bình thường thì không sao nhưng khi gặp nguy hiểm là sẽ sợ đến tè cả ra quần không dám đối mặt.
” Hình như có gì ở sau lưng mình, sợ quá…mình không dám quay đầu lại!” Tiêu Thiên nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi vã ra như tắm, mặt mày xanh lư tàu lá chuối run rẩy.
Rồi đôi mắt đỏ lòm kia dần di chuyển ra trước mắt Tiêu Thiên, nhìn thấy đôi mắt lớn đỏ ngầu đó thì hắn sợ mất mật lăn đùng ra bất tỉnh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tiêu Thiên tỉnh lại thấy bản thân vẫn đang dưới đáy hố tối đen. Hắn vẫn an toàn, không đau đớn gì chứng tỏ sinh vật kia không hề tấn công hắn.
Do có mang theo một ngọn đuốc tự sáng, Tiêu Thiên lấy ra rồi quẹt xuống đất. Ngọn lửa nhỏ bùng lên, một phạm vi hạn hẹp được thắp sáng. Tiêu Thiên chết chân bởi ngay trước mặt mình đang là một cái đầu cực lớn mới hàm răng sắc nhọn đang há ra như trực chờ đớp lấy hắn.
Tiêu Thiên sợ hãi ngã ngửa ra, ngọn đuốc trên tay cũng rơi xuống nhưng không tắt, ánh lửa hắt vào một đoạn cơ thể khổng lồ của sinh vật kia, dài và có vảy.
Tiêu Thiên sợ đến mức muốn ngất đi nhưng không ngất nổi, hắn liền chắp tay van xin : ” Tha cho ta, tha cho ta thịt của ta không ngon đâu huhu!”
Sinh vật kia cũng không có vẻ gì làm muốn tấn công Tiêu Thiên, một giọng nói phát ra từ trong bóng tối : ” Đúng là tên nhát gan, mới có nhiêu đó đã sợ vãi ra quần thế.”
” Ủa!” Tiêu Thiên đang khóc lóc van xin thì ngẩn ra, hắn nghe có tiếng người đang chế nhạo mình.
” Ai Vậy?” Dù sợ nhưng Tiêu Thiên vẫn lên tiếng hỏi.
Sinh vật to lớn kia đã biến đâu mất, cặp mắt lớn đỏ ngầu kia dần nhỏ lại bằng kích cỡ của mắt người và vẫn phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị.
Từ trong bóng tối bước ra phạm vi ánh lửa, một thiếu nữ thân mặc cẩm bào màu tím. Tóc dài đến eo xõa ra như thác, bộ ngực lớn vun cao lộ ra khe ngực sâu hun hút khiến bất kì ai nhìn vào cũng nổi dâm tà.
Còn gương mặt nàng, nàng đeo một chiếc mặt nạ đầu rắn bằng kim loại màu tím, dù vậy cũng có thể đoán ra nàng vô cùng xinh đẹp dựa vào đôi mắt lộ ra.
Tiêu Thiên đứng hình mất 5 giây, hắn chỉ biết ngồi đó mà nhìn thiếu nữ trước mặt. Thân hình nàng bốc lửa ẩn hiện trong bóng tối, đôi chân dài trắng nõn lộ ra dưới tà váy xẻ cao quá đùi.
” Ngươi…là ai?” Tiêu Thiên run rẩy hỏi, đôi mắt không rời được bộ ngực vun cao động lòng người của nàng.
Thiếu nữ hỏi ngược lại bằng thanh âm quyến rũ mặc dù không hề có chút tình ý nào trong đó : ” Câu này ta hỏi ngươi mới đúng, con người kia sao lại chui vào hang của ta?”
Tiêu Thiên sợ hãi đáp : ” Là ta bị ngã xuống đây, không hề có ý mạo phạm ngươi…ta xin lỗi.”
Thiếu nữ kia ngước nhìn lên cao, sau đó trầm giọng : ” Hừ! Lại quên lấp hang lại rồi!”
Sau đó nàng quay qua Tiêu Thiên tóm cổ áo hắn nhấc bổng lên dò hỏi : ” Tiểu tử cũng có chút nhan sắc đó chứ! Nói, còn ai ngoài ngươi biết nơi này không?”
Tiêu Thiên bị nhấc bổng như một con thú nhồi bông, qua câu hỏi của thiếu nữ có thể đoán ra nàng ta không muốn ai biết về hang ổ của mình. Tiêu Thiên tuy sợ chết nhưng nếu đã tới mệnh thì hắn cũng phải chấp nhận, ngoài hắn ra còn có Tiêu Hồng biết về cái hố này tuy nhiên Tiêu Thiên lắc đầu : ” Có mình ta thôi, xin ngươi thả ta ra.”
Thiếu nữ gật gù : ” Cũng may, để ta lấp lỗ hang lại rồi tính tới ngươi sau.”
” Hả, thả ta ra đi mà thịt ta không ngon đâu huhu!” Tiêu Thiên vùng vẫy kêu gào thảm thiết, nhưng bất lực vì bị đấu khí mạnh mẽ của thiếu nữ kia chèn ép rồi bất tỉnh lần nữa.
Sau khi làm Tiêu Thiên bất tỉnh, thiếu nữ dùng hấp lực nâng hắn lên rồi đưa theo mình đi sâu vào trong hang tối. Nàng cũng dùng sức mạnh của mình lấp lại miệng hố.
Tiêu Hồng sau khi kêu gọi được vài người trong Tiêu Phủ tới thì đã không còn thấy cái hố nào cả, chỉ thấy cánh rừng. Cái giỏ tre nằm đó cũng biết mất, mấy người đi theo Tiêu Hồng nhìn xung quanh không thấy gì bèn hỏi : ” Tiêu Hồng, Tiêu Thiên bị ngã xuống cái hố nào?”
Tiêu Hồng kể : ” Rõ ràng khi nãy ở đây có cái hố to lắm, Tiêu Thiên ngã xuống đó thật mà.”
” Haha ta ngày nào chẳng đi qua đây, chưa thấy cái hố nào như cháu miêu tả. Chắc tên phế vật đó lạc đâu đó thôi tối lại mò về.” Một người đàn ông đứng tuổi nói, sau đó kéo người quay về.
Tiêu Hồng sau khi tìm kiếm trong vô vọng thì cũng đành phải trở về.
” Tiêu Thiên ngươi đừng xảy ra chuyện gì nhé, ta sẽ đi tìm người khác đến giúp.” Môi hồng khẽ cắn chặt, Tiêu Hồng gắt gao nhìn lại nơi nàng xác định có xuất hiện hố rồi quay lưng rời đi.
Tiêu Thiên lúc này mơ hồ tỉnh dậy, thế éo nào lại có ánh sáng chiếu vào mắt hắn.
Tiêu Thiên nheo mắt, hắn nhìn kĩ lại thì phát hiện mình đang nằm trên một tảng đá khô ráo, nơi này là một hang động sâu trong lòng đất.
Ánh sáng hắt vào mắt hắn không phải ánh nến, không phải ánh đèn, cũng chẳng thể là ánh mặt trời. Nó xuất phát từ một cách cửa bằng đá ngay trước mặt hắn.
Gọi là cửa đá nhưng thực ra chỉ là hai cột đá dựng đứng song song với nhau, ở giữa là một mặt phẳng như gương nhưng lại mờ ảo quỷ dị.
Chợt mặt gương đó nổi lên những gợn sóng, một bàn tay trắng nõn thò ra, sau đó là một thân thể hoàn mỹ. Thiếu nữ đeo mặt nạ rắn xuất hiện, khi thấy Tiêu Thiên đã tỉnh lại thì liền phất tay lôi hắn về phía nàng.
Tiêu Thiên sợ đến mức không thể mở miệng nói bất kì điều gì, trực tiếp bị thiếu nữ kia đem vào trong gương.
Trước khi bị đem qua gương Tiêu Thiên sợ nhắm tịt mắt, nhưng khi mở ra thì hắn kinh ngạc như đang ở một không gian khác.
” Đây là….cổng không gian!” Tiêu Thiên thầm nghĩ ngợi.
Trái ngược với bên kia là hang động sâu trong lòng đất, bên này lại là một tòa thành rộng lớn, nguy nga và tránh lệ. Còn rộng lớn hơn cả Tiêu Phủ, thấy Tiêu Thiên há hốc mồm nhìn mọi thứ có vẻ bỡ ngỡ, thiếu nữ kia nói : ” Chào mừng ngươi đến với Xà Nhân Tộc!”
” Cái…cái gì? Xà Nhân Tộc?” Tiêu Thiên kinh hô.
Năm xưa Xà Nhân Tộc từ sa mạc tới định cư trong Ma Thú Sơn Mạch, từ đó phát triển lớn mạnh. Cường giả Đấu Tông thậm chí là Đấu Tôn cũng có tới vài người. Riêng Xà Tộc Đệ Nhất Mỹ Nữ Nữ Vương Mỹ Đỗ Toa lên tới Đấu Thánh.
Sau khi Mỹ Đỗ Toa cùng phu quân là Tiêu Viêm rời khỏi Đấu Khí Đại Lục thì Xà Nhân Tộc vẫn từng bước lớn mạnh nhưng khoảng 20 năm nay thì liền thoái ẩn rất ít khi xuất hiện.
Chính vì thế Tiêu Thiên chỉ được nghe chứ không được nhìn tận mắt một tộc nhân nào của Xà Nhân Tộc.
Tiêu Thiên nhìn nơi này, hắn run rẩy quay sang nói với thiếu nữ có dáng người cực kì quyến rũ kia : ” Ngươi đem ta về Xà Nhân Tộc làm gì? Ta là con người mà.”
Thiếu nữ đáp : ” Tất nhiên là có việc nên mới cần đến ngươi rồi.”
Nói xong nàng phất tay lấy trong nạp giới ra một cái bao lớn sau đó trói Tiêu Thiên rồi bỏ vào bao, xong xuôi thì đem về thẳng Xà Thành.
Xà Thành là trung tâm của Xà Nhân Tộc, trải qua mấy chục năm phát triển thì quy mô không hề thua kém bất kì thế lực nào ở Trung Châu.
Trên đường phố đâu đâu cũng thấy Xà Nhân đi lại tấp nập. Những Xà Nhân nào thực lực dưới Đấu Tông thì vẫn còn phần thân dưới là rắn.
Những cảnh tượng này Tiêu Thiên không nhìn thấy bởi đang trong bao và được thiếu nữ kia mang theo bay trên bầu trời.
Một lát sau thiếu nữ hạ cánh ở một khoảng ban công rộng trên thành cách mặt đất hơn trăm mét. Nàng không mở bao ra cho Tiêu Thiên mà sai hai tên lính canh gần đó đem hắn vào trong.
” Hai ngươi đem người này vào trong, tắm rửa cho sạch sẽ rồi bảo các thị nữ đem tới phòng ta.” Thiếu nữ ban lệnh xuống sau đó uyển chuyển đi vào trong điện.
Hai tên lính canh kia có thực lực Đại Đấu Sư, rất nhanh đã đem cái bao chứa Tiêu Thiên kia xuống một gian phòng ẩm ướt.
Tiêu Thiên bị trói còn bị dịt miệng nên không thể phản kháng, hai tên lính canh kia mở miệng bao rồi dốc ngược khiến Tiêu Thiên rơi bịch xuống sàn nhà trơn trượt.
” Con người?” Hai tên lính canh hốt hoảng, sau đó nhìn nhau rồi cũng bỏ ra ngoài mà không thèm cởi trói cho Tiêu Thiên.
Một lát sau có hai thị nữ Xà Nhân đi vào, cả hai có phần cơ thể phía trên hấp dẫn mặc bộ đồ thị nữ nửa kín nửa hở bộ ngực đẫy đà hấp dẫn ánh nhìn, phần cơ thể dưới là đuôi rắn có vảy màu xanh nhạt. Nhan sắc hai thị nữ này cũng ưa nhìn nhưng bây giờ không phải lúc ngắm gái, Tiêu Thiên vùng vẫy.
” Bình tĩnh nào con người, bọn ta chỉ làm nhiệm vụ thôi mà!” Một trong hai thị nữ lên tiếng, giọng cũng khá hay.
Sau khi tháo hết dây trói và bịt miệng cho Tiêu Thiên, hai thị nữ nhìn hắn rồi đánh giá : ” Ồ nhan sắc cũng được đấy chứ!”
Tiêu Thiên lùi lại, hắn nhận ra mình đang trong một phòng tắm rộng, xung quanh hơi nước bay nghi ngút.
Tiêu Thiên theo phản xạ lấy tay che ngực và hạ bộ, sau đó sợ hãi kêu lên : ” Nè hai người đừng có đụng đến ta, ta còn zin đấy nhé!”
Hai thị nữ kia nhìn nhau rồi bụm miệng cười, sau đó thì không nhiều lời lao tới khống chế Tiêu Thiên rồi lột sạch quần áo hắn ra rồi mang hắn vào bồn nước nóng tắm rửa kĩ lưỡng.
Sau khi xong xuôi họ thay cho Tiêu Thiên một bộ y phục mới phong cách kiểu Xà Nhân Tộc, Tiêu Thiên bước ra khỏi phòng tắm với gương mặt phờ phạc và được hai tên lính canh ban nãy đem đi. Hai thị nữ kia thì không biết nói với nhau gì đó có vẻ khá là vui.
Tiêu Thiên muốn bỏ trốn, nhưng với cơ thể không có một chút đấu khí thì có vẻ điều này rất viển vông, tránh bị ăn đòn oan nên hắn đành ngoan ngoãn làm theo.
Đi qua dãy hành lang dài, hai lính canh đưa hắn tới trước một cánh cửa lớn trạm trổ đầy những hình thù rắn. Một trong hai tên lính ghé vào cửa bẩm báo : ” Thưa Nữ Vương, người đã tới ạ!”
Trong không có tiếng đáp, chỉ thấy cánh cửa khẽ mở ra. Tiêu Thiên bị đẩy vào bên trong trước khi cánh cửa một lần nữa khép lại.
Bên trong căn phòng trang trí như phòng ngủ nhưng rộng lớn hơn nhiều, có một chiếc giường cỡ lớn trang trí đầy cánh hoa, đồ đạc bên trong cũng liên quan đến rắn, bức tranh vẽ rắn, bình hoa hình rắn, tấm thảm thêu hình rắn.
Trên giường lúc này là một cơ thể hấp dẫn động lòng người, tấm lưng trần trắng muốt đang phô ra cho Tiêu Thiên chiêm ngưỡng. Làn eo thon thả được quấn quanh bởi những sợi xích nhỏ nhíu trang trí. Phía dưới nữa là vòng ba đầy đặn ẩn hiện sau lớp y phục mỏng ngắn màu tím.
Tiêu Thiên nuốt nước bọt, dù có nhát gan hay gì đi nữa thì hắn cũng là đàn ông, mà đàn ông nhìn thấy mỹ cảnh nhân gian thế này thì đều sẽ dựng đứng cả lên. Tiêu Thiên tế nhị lấy tay che hạ bộ rồi ngập ngừng lên tiếng : ” Ta…Ta bị bọn họ đưa vào đây!”
Thiếu nữ kia khẽ nở nụ cười, sau đó thì từ từ quay người lại khiến Tiêu Thiên xịt máu mũi.
Nàng đang không mặc áo, để lộ ra bộ ngực đồ sộ căng tròn có chút khó thở. Không gì có thể tả được nét đẹp của nàng lúc này bởi nàng không còn đeo mặt nạ nữa. Nhan sắc ấy có lẽ chỉ thua vợ Viêm Đế một bậc.
Thiếu nữ dùng đôi mắt đẹp long lanh đầy mị lực của mình nhìn Tiêu Thiên một cách đầy quyến rũ, sau đó tay ngọc khẽ đưa lên dùng đấu khí đưa hắn về phía mình.
Tiêu Thiên bị hút tới không thể phản kháng, sau đó bị thả xuống giường nằm ngay cạnh thiếu nữ xinh đẹp gần như là khỏa thân kia.
Chưa từng gặp trường hợp nào thế này nên Tiêu Thiên không biết xử lý ra sao, hắn không dám nhìn mà quay mặt đi chỗ khác.
Thấy Tiêu Thiên không nhìn ngắm mình, thiếu nữ khẽ nhíu đôi mày trên con mắt xinh đẹp, môi hồng khẽ nhếch lên : ” Cứ nhìn đi, ta cho ngươi ngắm mà!”
Tình huống gì đây, chẳng lẽ lại có kẻ số sướng đến mức độ mỹ nhân mời ăn dâng lên tận mồm sao, Tiêu Thiên nghĩ rằng có gì đó không đúng ở đây liền e dè đáp : ” Ta…ta không dám!”
Thấy Tiêu Thiên yếu đuối như một cô gái, thiếu nữ kia đưa tay ngọc lên vuốt ve gương mặt hắn rồi trầm giọng : ” Ta nói cứ nhìn đi, ta cho phép. Ngươi không được phép từ chối.”
Nghe như lời đe dọa nếu hắn không nhìn nàng sẽ cắt, Tiêu Thiên bèn từ từ mở mắt rồi quay sang nhìn thiếu nữ kia, hắn ngay lập tức không thể rời mắt khỏi nàng được nữa.
Tiêu Thiên chỉ là định nhìn một chút nhưng chẳng hiểu sao khi đã nhìn rồi thì không thể dừng lại được. Nàng ta quả thực rất xinh đẹp, cơ thể rất hấp dẫn, bộ ngực kia nhìn là muốn bóp, vòng eo kia nhìn là muốn ôm, bờ môi quyến rũ kia nhìn thôi là muốn hôn lên rồi ngậm mãi không rời.
Cái gọi là đàn ông trong cơ thể Tiêu Thiên bắt đầu nhen nhóm, hắn nhìn ngắm nàng một cách say mê không rời mắt.
Thấy hắn ngắm mình như vậy, thiếu nữ cũng hơi đỏ mặt mặc dù là bàng chủ động nhưng cũng là lần đầu nàng cho một nam nhân ngắm mình trần trụi, hơn nữa lại còn là con người.
” Ngươi….thật đẹp!” Tiêu Thiên không giấu nổi mà cảm thán.
Thiếu nữ khẽ mỉm cười đầy ngượng ngùng, nàng khẽ chu môi nói : ” Ta là Nguyệt Mị, cứ gọi ta như thế là được!”
Tiêu Thiên gật đầu : ” Nguyệt Mị, nàng thật đẹp!”
Nguyệt Mị khẽ nở nụ cười động lòng người, nàng nằm nhích lại gần hơn rồi nhẹ nhàng hỏi : ” Ngươi tên gì nào?”
Tiêu Thiên đáp một cách tự nguyện : ” Ta tên Tiêu Thiên!”
” Tiêu Thiên! Vậy ngươi có muốn ta không?” Nguyệt Mị ánh mắt quyến rũ nhìn Tiêu Thiên hỏi.
Tiêu Thiên cũng tự động gật đầu đáp : ” Được như vậy thì vinh dự cho ta quá, cả đời ta chỉ mơ được như vậy.”
Biến một thằng nhóc nhát gái thành một soái ca ngôn tình trong vòng nửa ánh mắt chỉ có thể là Nguyệt Mị, nàng ta sở hữu một thứ sức mạnh gọi là Mị Thuật. Những người bị dính phải thường là do nhìn vào ánh mắt đẹp chết người của nàng ta.
Tiêu Thiên đang bị trúng Mị Thuật, hắn không tự chủ được mà trả lời những câu hỏi của Nguyệt Mị một cách hoàn hảo theo ý của nàng ta.