Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! – Chương 33: Khởi Đầu Mới – Botruyen

Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! - Chương 33: Khởi Đầu Mới

Đấu Khí Đại Lục….

Tại một nơi gọi là Tiêu Tộc, những tưởng Tiêu Tộc đã diệt vong nhưng không. Cái ngày Tiêu Viêm đạt cảnh giới Đấu Đế đại chiến với Hồn Thiên Đế, tất cả những người thuộc Tiêu Gia có gần thuyết thống với hắn đều được hưởng thứ sức mạnh biến thái gọi là Huyết Mạch Đấu Đế, đặc biệt là con gái hắn Tiêu Tiêu tuổi còn nhỏ đã trực tiếp tăng lên Bát Tinh Đấu Thánh.

Sau đại chiến với Hồn Thiên Đế, Tiêu Viêm dành ra mười mấy năm sống an nhàn ở Tiêu Tộc. Sau khi cảm nhận được thông đạo dẫn sang một thế giới mới thì hắn đã đưa hai người vợ của mình cùng đi qua thông đạo.

30 năm sau khi Tiêu Viêm rời khỏi Đấu Khí Đại Lục.

Tại một tòa trang viên lộng lẫy, bên trong có một thiếu phụ đang ngồi thưởng thức cảnh hoa trước sân. Thiếu phụ có nhan sắc mặn mà, thân hình quyến rủ phủ bởi lớp y phục đỏ đằm thắm.

Chợt một nữ người hầu bộ dáng hớt hải chạy tới nói không thành tiếng : ” Thưa phu nhân…tiểu thư…tiểu thư hạ sinh rồi!”

Ánh mắt thiếu phụ khẽ lay động, giọng nói ngọt ngào tựa như đường mật cất lên hỏi : ” Trai hay gái?”

Nữ người hầu kia đáp : ” Dạ tiểu thiếu gia là một bé trai, vừa chào đời đã cất tiếng khóc rất to, vô cùng khỏe mạnh.”

Rồi như phát hiện ra có điều bất thường, thiếu phụ hỏi nữ người hầu : ” Sao ngươi có vẻ hốt hoảng vậy?”

Nữ người hầu kia không giấu nổi mà bật khóc, nói trong nước mắt nghẹn ngào : ” Tiểu thư sinh khó, vì mất máu quá nhiều nên…qua đời rồi!”

Rắc!

Chén trà trong tay thiếu phụ tan thành bụi phấn, nàng khẽ cau mày nói : ” Không thể nào!”

Rồi thiếu phụ hóa thành tia sáng bay vút khỏi trang viên, cách đó vài dặm là một biệt phủ rộng lớn tên là Tiêu Phủ, trong một căn phòng có tiếng trẻ con khóc, xen vào đó nữa là tiếng người người ai oán khóc than.

” Tiểu Thư chết rồi, huhu!”

Tiếng của bà đỡ nức nở, từ bên ngoài thiếu phụ kia xuất hiện làm mọi người phải lui hết sang một bên. Thiếu phụ kia không hề để ý đến một ai mà tiến vào trong phòng nơi chiếc giường đầy máu có một cô gái độ tuổi chỉ 20 đang nằm bất động ngừng thở, trên môi nở nụ cười mãn nguyện.

Gương mặt thiếu phụ xinh đẹp đến động lòng người kia lúc này đôi mắt chảy ra hai hàng lệ trong veo, tuy không có chút biểu cảm trên mặt nhưng trong lòng đau thấy trời xanh.

Nàng đưa tay về phía đứa bé mới sinh đang quấn trong khăn, một cỗ hấp lực hút đứa bé bay về phía tay nàng.

” Đứa trẻ này nên chết đi!” Lạnh lùng nói một câu, thiếu phụ chuẩn bị bóp nát đứa trẻ trước sự hốt hoảng của mọi người, nhưng khi thiếu phụ nhìn thấy gương mặt đứa trẻ thì toàn thân cứng đờ lại, gương mặt lạnh lùng cũng chuyển sang gương mặt đau khổ, nàng để đứa bé lại rồi dặn mọi người lo ma chay cho tiểu thư cẩn thận sau đó hóa thành tia sáng bay đi.

10 năm sau…..

Tiêu Phủ

Trong một khoảng sân nhỏ ở phía sau phòng đọc sách, một bé trai 10 tuổi mình mẩy lấm lem đang đuổi theo một con thỏ trước sự chứng kiến và cười đùa của những đứa trẻ khác.

” Tiêu Thiên, ngươi quả là phế vật đến con thỏ con cũng không bắt được haha.”

” Tên phế vật, vậy mà còn nhận mình là con trai của Tiêu Xuân phu nhân.”

Trước sự cười đùa của đám bạn, cậu bé tên Tiêu Thiên chỉ biết kìm nén nước mắt mà cố bắt cho bằng được con thỏ.

Chỉ vì cậu bé lỡ để xổng con thỏ của một bạn nữ khác.

Lúc này cô bé chủ nhân của con thỏ kia bước ra, mặc bộ váy hồng cách sen tóc dài da trắng, đôi mắt đen long lanh cực kì đáng yêu. Cô bé khẽ vẫy tay khiến con thỏ chạy về nhảy vào lòng mình sau đó nói với Tiêu Thiên : ” Ta bắt được nó rồi, cảm ơn ngươi nhé Tiêu Thiên.” Nói xong cô bé bế thỏ rời đi.

” Haha đúng là phế vật, nhìn Tiêu Hồng biểu tỷ bắt nó dễ chưa kìa.”

” Chúng ta đi thôi, không thèm chơi với tên phế vật này nữa!”

Đám trẻ kéo nhau bỏ đi, để lại một mình Tiêu Thiên ngồi khóc trên sân.

Tiêu Thiên sinh ra đã bị mọi người xa lánh, không một ai chịu chơi chung bởi bẩm sinh cậu bé có một thứ trong cơ thể gọi là Ma Sát.

Thỉnh thoảng cậu bé sẽ bị Ma Sát cắn trả, cơn đau thấu xương. Ma Sát tồn tại trong đan điền cậu bé khiến cậu bé không thể tu luyện đấu khí, từ đó trở thành phế vật, yếu hơn cả một đứa trẻ kém tuổi.

Cũng có lúc Ma Sát sẽ chiếm quyền kiểm soát cơ thể của cậu bé, khiến cậu hành động kì lạ, hung hữ và mất kiểm soát. Chính điều đó khiến Tiêu Thiên vô cùng đáng thương khi ngay từ nhỏ đã chẳng có ai quan tâm bầu bạn mặc dù rất khôi ngô tuấn tú.

Phải làm rõ một chút, Tiêu Tộc cường thịnh vẫn đang ở tọa trấn Tại Ô Thản Thành. Còn Tiêu Phủ tuy có chút liên quan nhưng hoàn toàn khác biệt so với Tiêu Gia.

Phải nói đến gần 50 năm trước, Tiêu Phủ được hình thành từ một tên nhóc thấp hèn của Tiêu Gia. Được một thời gian thì tên đó mất tích, lúc đó có một thiếu nữ quá đau buồn khi biết mình có thai với hắn nhưng không thể tìm thấy hắn. Nàng đã sinh ra một bé trai, là con của nàng và kẻ đó.

Tuổi đời còn rất trẻ, nhan sắc khi bước sang tuổi 18 vô cùng xinh đẹp lại có thiên phú hơn người nên thiếu nữ kia được rất nhiều thiếu gia công tử trong vùng để mắt đến.

Nhưng mà không ai khiến nàng động lòng, nàng cùng một vài người gây dựng lại Tiêu Phủ ở một địa phương hẻo lánh không có mấy tên tuổi của Gia Mã Đế Quốc.

Đứa con trai của nàng dù không có tình yêu thương của cha từ nhỏ nhưng đổi lại được nàng cưng chiều hết mực. Đứa trẻ đó lớn lên cũng trở thành một thiên tài chói sáng. 24 tuổi đặt chân vào cảnh giới Đấu Hoàng, một mình đánh với ba Đấu Hoàng khác mà không yếu thế.

Nhưng đời trớ trêu thay, đứa con thiên tài ấy lại chết yểu sau khi bị kẻ thù ám toán, để lại người vợ trẻ và đứng con thơ cùng người mẹ cô quạnh.

Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, đứa con của người con trai tức cháu nội của người phụ nữ kia cũng đến tuổi cập kê.

Vì di truyền nét đẹp từ bà nội, từ cha và mẹ nên cô bé đến năm 17 tuổi nhan sắc chim sa cá lặn được vô vàn nam nhân để ý. Sau đó nàng vì nhẹ dạ cả tin mà đã sa vào lưới tình với một tên sở khanh dẫn đến có thai. Tưởng là sẽ có cuộc tình trong mơ nhưng không, tên sở khanh kia dứt khoát không chịu cưới nàng mà còn nói chỉ vui chơi qua đường.

” Nàng đừng bắt ta phải chịu trách nhiệm, chắc gì đó là con của ta?”

” Tên khốn nhà chàng, lời như thế mà cũng nói ra được ư? Ta chỉ quan hệ với mình chàng con không của chàng thì của ai?”

” Nàng dễ dãi với ta như vậy thì cũng sẽ dễ dãi với gã đàn ông khác thôi. Đừng nói nhiều ta đưa cho nàng 5 vạn kim tệ, tự lo cho đứa bé nhé.”

” Tiền ta không cần, tên khốn khiếp dám chơi không dám chịu.”

Vụ việc nàng chửa hoang nhanh chóng bị bà nội phát hiện, lúc này bà nội nàng đã là một Đấu Tông. Danh tiếng cũng nhất nhì trong Gia Mã Đế Quốc nếu không tính Tiêu Gia.

Bà nội nàng đã tàn sát cả nhà tên sở khanh kia, vì yêu thương cháu gái bà đã khuyên nên sinh đứa trẻ ra để nuôi dưỡng.

Kết quả là đứa trẻ chính là Tiêu Thiên mang trong mình Ma Sát, chính thứ này đã khiến mẹ nó chết sau khi sinh. Bà nội của mẹ nó hay còn gọi là cố nội của nó đã toan đánh chết đi đứa trẻ nghiệt chủng này vì nó mà mẹ nó chết.

Tuy nhiên khi nhìn thấy gương mặt của Tiêu Thiên thì bà cố nội nó lại không nỡ ra tay vì gương mặt Tiêu Thiên và ông cố nội nó giống nhau y đúc.

Tiêu Thiên lớn lên trong Tiêu Phủ, không cha mẹ, bạn bè xa lánh, bắt nạt. Bà cố nội thì nghiêm khắc không bênh vực, cuộc sống cứ thế kéo dài đến năm 13 tuổi.

Lúc này Tiêu Thiên đã trở thành một thiếu niên, vẻ ngoài thư sinh tuấn tú. Tóc dài ngang lưng, da sáng dáng cao. Vẻ bề ngoài của hắn có thể hớp hồn bất kì thiếu nữ thậm trí là thiếu phụ nào tâm dễ lay động.

Tuy nhiên cái mác phế vật vẫn còn đó, 13 tuổi những đứa trẻ đồng trang lứa đã có cấp bậc khoảng từ 7 đến 8 đoạn Đấu Khí.

Trong khi đó Tiêu Thiên vẫn không thể tu luyện, hắn có nghe kể về Viêm Đế Tiêu Viêm qua những câu chuyện, những cuốn sách là năm đó Tiêu Viêm từ thiên tài thành phế vật, sau đó lại trở thành thiên tài, trải qua vô vàn thử thách cùng đắng cay ngọt bùi thì Tiêu Viêm cũng đã trở thành đỉnh cao.

Nhưng đó là vì Tiêu Viêm sẵn đã là thiên tài chỉ do chút việc ngoài ý muốn nên mới thành phế vật.

Tiêu Thiên hôm nay phải đi hái thuốc, hắn nuôi một hi vọng bản thân có thể chữa được Ma Sát trong cơ thể vì hắn nghĩ vì nó mà mình không thể tu luyện.

Hắn đẹp một giỏ tre trên lưng, sau đó rời khỏi Tiêu Phủ đi vào rừng. Mấy người gác cổng ngày nào cũng thấy Tiêu Thiên đi hái thuốc, không khỏi thán phục đứa trẻ nhỏ tuổi mà đã chăm chỉ học luyện dược như vậy.

” Nè nhóc, đi một mình không sợ nguy hiểm sao?” Tên gác cổng gọi với.

Tiêu Thiên quay lại đáp : ” Dạ đi nhiều lần nên quen rồi, không sao đâu!”

Trong khi hai tên gác cổng còn cười cười nhìn theo bóng lưng Tiêu Thiên khuất dần, chợt có một giọng nói trong trẻo của tiểu cô nương cất lên : ” Tiêu Thiên đợi ta với! Ta cũng muốn đi.”

Một bóng hình xinh xắn vụt qua cổng, rất nhanh đã áp sát Tiêu Thiên. Là một tiểu cô nương khoảng 13 tuổi, dáng người nhỏ nhắn mặc bộ váy màu hồng, gương mặt xinh xắn nổi bật, da trắng như ngọc, tóc dài ngang lưng trên tay bế theo một chú thỏ trắng béo ú.

Tiêu Thiên ngoảnh lại nhìn tiểu cô nương, trong đầu không khỏi thở dài nói : ” Tiêu Hồng, đi hái thuốc nguy hiểm ta nói rồi mà, đừng đi theo.”

Tiểu cô nương tên Tiêu Hồng muốn đi theo, nàng dậm nhẹ chân xuống đất, lắc đầu nũng nịu : ” Không muốn, hôm nay bằng mọi giá phải theo ngươi.”

” Ặc! Lỡ ngươi bị thương ai chịu trách nhiệm đây.”

” Ta tự chịu, ta còn bảo vệ ngươi nữa.” Tiêu Hồng có vẻ rất quyết tâm muốn đi tới cùng.

Biết là hôm nay nếu không cho nàng đi thì nàng sẽ không chịu nên Tiêu Thiên đành tặc lưỡi cho qua.

” Tùy ngươi vậy, nhưng mà nhớ không được gây ồn ào đấy.” Tiêu Thiên bất đắc dĩ nói.

” Biết rồi, đi nào!” Được đi cùng, Tiêu Hồng nở nụ cười rạng rỡ, cả hai cùng nhau vào rừng.

Dù mang danh phế vật, dù bất tài vô dụng nhưng Tiêu Thiên chẳng hiểu sao một tiểu cô nương xinh xắn, thiên phú tu luyện cao như Tiêu Hồng lại luôn bám lấy mình. Phải chăng lại giống Tiêu Huân Nhi ngày xưa bám lấy Viêm Đế Tiêu Viêm.

Nhưng mà Tiêu Thiên không hề có xông vào phòng tắm Tiêu Hồng lúc nhỏ, cũng không tiếp xúc nhiều với nàng để nàng chú ý như vậy.

Sự bám theo của nàng những tưởng sẽ làm phiền Tiêu Thiên nhưng không, chính nhờ nàng mà hắn cảm thấy tình người vẫn còn tồn tại, phế vật cũng là con người, cũng cần được quan tâm chia sẻ mà.

Cũng nhờ có mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Hồng mà Tiêu Thiên tránh được không ít phiền toái từ mấy tên bắt nạt mình.

Trên đường vào rừng hái thuốc, Tiêu Hồng đi ngay sau Tiêu Thiên, đôi mắt đẹp long lanh nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn. Chợt Tiêu Thiên không hiểu lý do gì mà dừng lại đột ngột kiến Tiêu Hồng không kịp phản ứng cứ thế đi thẳng rồi va vào người Tiêu Thiên.

Nàng chỉ thấy Tiêu Thiên bị mình đụng phải mà chúi đầu về phía trước.

Phía trước Tiêu Thiên là một miệng hố sâu hun hút tối đen, rõ ràng hôm qua không hề có cái hố này. Hắn đã dừng lại khi chân chuẩn bị bước hụt xuống hố vì hắn không hề nhận ra sự hiện diện của cái hố từ xa.

Nhờ cú húc vô ý của Tiêu Hồng khiến Tiêu Thiên chúi đầu xuống dưới.

” AAA!” Tiêu Thiên sợ hãi hét lên khu bản thân đang nghiêng về phía trước và chuẩn bị rơi xuống hố.

Tiêu Hồng nhanh tay chụp lấy cái giỏ đeo trên lưng Tiêu Thiên mà kéo lại nhưng giỏ tre bị đứt quai ngay sau đó khiến Tiêu Hồng bật ngửa ra sau còn Tiêu Thiên như con thiêu thân rơi xuống hố.

” Tiêu Thiên…KHÔNG!” Tiêu Hồng hốt hoảng kêu lên, nàng bò ra sát mét hố gọi to nhưng không thấy Tiêu Thiên trả lời.

Nàng bật khóc nức nở, sau đó vài phút khi không thể tìm thấy đường xuống liền chạy về báo cho người lớn.

Còn Tiêu Thiên lúc này đang rơi tự do trong hố, hắn điên cuồng vẫy cánh, miệng thì la hét inh ỏi.

Rồi hắn tiếp đất bằng một vật gì đó rất mềm, khiến hắn nảy tưng tưng như chơi nhún đệm lò so. Ngã cao như vậy mà không chết đúng là ảo, Tiêu Thiên sau khi nảy cả chục lần trên vật mềm mại kia thì đầu óc quay cuồng như nốc cả lít rượu.

Sau khi hoàn hồn thì hắn thấy xung quanh một màu tối đen như mực, hắn nhìn lên phía trên thì thấy một đốm sáng nhỏ chính là miệng hố, nếu như vậy thì hố vô cùng sâu và tự thân hắn leo lên là điều không thể.

Đúng lúc này sau lưng Tiêu Thiên một cặp mắt đỏ ngầu từ từ mở ra. Nó đã ở đó từ trước và sự có mặt của Tiêu Thiên đã đánh thức nó dậy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.