Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! – Chương 32: Mất Tất – Botruyen

Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! - Chương 32: Mất Tất

Bầu trời u ám như sắp có mưa, một thiếu niên đang độc hành trên con đường mòn tiến thẳng về ngôi nhà mục nát ngay trước mặt.

Thiếu niên đẩy cánh cửa mục nát sang một bên rồi đi vào căn nhà xập xệ tang hoang đó, bến một vị trí định sẵn thiếu niên đưa tay ra dùng đấu khí khởi động một mật thất.

Một vòng tròn dưới đất hiện ra, nó dần nhô cao để lộ ra một khoảng không gian đủ một người đứng.

Thiếu niên bước vào đó, khối đất dần hạ xuống đưa thiếu niên vào một gian không gian nằm sâu dưới đất khá rộng rãi.

Có đầy đủ đồ dùng thiết yếu, giống như một ngôi nhà dưới lòng đất. Được thắp sáng nhờ những ngọn nến không bao giờ tắt.

Ở góc phòng nơi u tối nhất của cả căn nhà, một thiếu nữ xinh đẹp đang bị xiềng xích cả tay chân. Cơ thể nàng có dấu hiệu của việc bạo hành, y phục có chút tơi tả. Gương mặt xinh đẹp khá tiều tụy, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy sự hận thù khi thấy thiếu niên kia xuất hiện.

Thiếu niên kia ung dung đi tới chỗ thiếu nữ, hắn cười nhếch : ” Thế mà vẫn còn sống? Tiểu tông chủ cứng đầu hơn ta nghĩ.”

Thiếu nữ đang rất mệt và đói nên không trả lời thiếu niên, nàng vẫn như cũ dùng ánh mắt căm thù dành cho thiếu niên.

Thiếu niên nhàn nhạt kể : ” Hôm nay ta có gặp một người…là sư phụ yêu quý của ngươi.”

Nhắc đến hai từ sư phụ, thiếu nữ bắt đầu phản ứng.

Thiếu niên nói tiếp : ” Sư phụ ngươi đang đi tìm ngươi ở khắp nơi, thật là tội nghiệp. Nàng ta còn giấu chuyện ngươi đến Tiêu Gia từ hôn ta với Nạp Lan gia tộc và cả việc ngươi mất tích đến nay gia đình ngươi và Vân Lam Tông đều chưa biết…có lẽ sư phụ nàng đã tự tin về việc sẽ tìm ra ngươi.”

” Tên…khốn! Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Dùng chút sức tàn, thiếu nữ nghiến răng gặng hỏi.

Từ khi bị bắt nhốt ở đây, nàng đã tìm vô số cách để thoát ra nhưng bất thành. Mọi sự phản kháng của nàng đều bị đáp trả bằng những trận đòn thừa sống thiếu chết.

Đã có lúc nàng nghĩ đến việc tự tử, tuy nhiên nếu cứ chết đi một cách nhạt nhẽo như vậy thì làm sao nàng yên lòng, nàng phải sống, phải kiên cường hy vọng dù chỉ là hy vọng nhỏ nhất.

Thiếu niên nở nụ cười quái dị đáp : ” Ta muốn lợi dụng sư phụ ngươi, thao túng Vân Lam Tông, từng bước làm bá chủ của cả đại lục.”

Liếc nhìn bộ dáng tàn tạ của thiếu nữ, thiếu niên lắc đầu tiếc nuối : ” Bắt ngươi vốn dĩ không phải vì ngươi nằm trong kế hoạch…mà là vì!”

Thiếu niên tiến lại ghé sát tai thiếu nữ thì thầm giọng cực kì ghê rợn : ” Ngươi đáng như vậy!”

Thiếu nữ căm phẫn, nàng dùng sức tàn vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích, ánh mắt hận thấu xương nói : ” Tiêu Ninh! Ta nguyền rủa ngươi ngũ mã phanh thây, lăng trì xử trảm, vạn kiếp không được siêu sinh.”

” Chửi tiếp đi…chửi hay lắm…hahaha!” Tiêu Ninh cười một cách sảng khoái tà dị, hắn đem tới một đĩa thức ăn cùng chút nước để bên cạnh Nạp Lan Yên Nhiên sau đó rời đi.

Tư Đồ Gia tộc…

Là gia tộc lớn nhất Hắc Phong Thành chính vì vậy tộc phủ của bọn họ rộng lớn và tráng lệ hơn nhiều so với các gia tộc khác.

Tộc trưởng Tư Đồ Khiêm đang ngồi nhâm nhi ly trà Ô Long hảo hạng, một tên người hầu chạy vào báo cáo : ” Thưa tộc trưởng ngài Tư Đồ Mặc dẫn người đến rồi.”

” Tốt! Mời vào.” Tư Đồ Khiêm chậm rãi hạ tách trà xuống gật đầu nói.

Vài phút sau, Tư Đồ Mặc đi vào dẫn theo một thiếu niên chừng 15 – 16 tuổi khuôn mặt non nớt có chút điển trai chính là Phong.

” Thưa tộc trưởng người này chính là người mà ngài cần tìm.” Tư Đồ Mặc lễ phép cúi mình trước uy thế của Tư Đồ Khiêm.

Tư Đồ Khiêm nhíu mày quan sát một lượt đánh giá tên ngóc kia chỉ gần ngang tuổi con gái lão, thực lực còn chưa tới Đấu Sư, người này lại có thể xuất ra Mê Hồn Đan thì quả thực có chút biến thái.

Thấy Tư Đồ Khiêm nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, Phong chắp tay chào hỏi : ” Tại hạ Tiêu Phong.”

” Mời ngồi!” Tư Đồ Khiêm hạ thấp tay về hướng ghế nói.

Sau khi tất cả 3 người ngồi xuống, Tư Đồ Mặc Khiêm lên tiếng : ” Chào mừng đến Tư Đồ Gia chúng ta, nghe lão Mặc nói ngươi chính là người đưa Mê Hồn đan cho tay chân của lão!”

Phong gật đầu : ” Đúng vậy.”

” Đi thẳng vào vấn đề nhé, ta muốn thuê ngươi luyện chế cho ta 200 viên Mê Hồn đan cùng cấp, thời gian và giá cả có thể thương lượng.” Tư Đồ Khiêm hắc hắc nói, ánh mắt nhìn sắc mặt của Phong.

Phong sau vài giây, hắn nhún vai đồng ý : ” Ta đồng ý! Có điều giá cả sẽ hơi cao.”

Tư Đồ Khiêm xua tay : ” Chỉ cần ngươi có thể, bao nhiêu tiền không quan trọng.”

Phong cười cười : ” Nếu đã như vậy, nội trong 1 tháng sẽ có 200 viên Mê Hồn Đan cho ngài. Tuy nhiên ta có một điều kiện.”

” Điều kiện gì?”

” Ta muốn trở thành trưởng lão của Tư Đồ Gia!”

” Cái…cái gì?” Tư Đồ Khiêm, Tư Đồ Mặc cùng thốt lên, cả hai bật dậy khỏi ghế.

” Tên nhóc! Ngươi có thể là thiên tài nhưng ngươi nên biết một điều…nơi này là Tư Đồ Gia.” Tư Đồ Khiêm tức giận tròng mắt lóe tia sát ý, thế thế Đấu Linh Tam Tinh bùng phát khiến cả gian phòng rung chuyển.

Nhưng Phong vẫn ngồi đó, một cọng tóc cũng không bị lay chuyển.

Tư Đồ Mặc chỉ là Nhị Tinh Đại Đấu Sư, bị khí thế của tộc trưởng áp bức xém chút nữa quỳ xuống nhưng khi chứng kiến Phong còn không hề tỏ ra sợ hãi và không chút ảnh hưởng từ khí thế đó thì nét mặt lão xanh như tàu lá chuối thầm nói : ” Không thể nào!”

Phong ngồi đó, hắn hớp ngụm trà nói : ” Hoặc là ta sẽ một tay diệt cả Tư Đồ Gia các người!”

Biết đụng phải thằng con trời, hai lão già tự động quỳ xuống ngoan như cún con đồng ý với điều kiện của Phong.

Sau khi thỏa thuận thêm, Phong trở về. Trên đường về Dược Ngọc hiện lên hỏi : ” Ngươi nghĩ cách đó sẽ uy hiếp được bọn chúng?”

Phong đáp : ” Đương nhiên là không hoàn toàn, bọn chúng nhất định sẽ bày mưu tính kế hãm hại con…cứ để chúng làm….hahaha.”

Dược Ngọc nhíu mày : ” Từ khi nào ngươi biết được bọn chúng sẽ làm gì?”

Phong nhún vai đáp : ” Con không biết, chỉ là kinh nghiệm mách bảo.”

Dược Ngọc không nói gì, một lát sau mới lên tiếng : ” Phải rồi! Đấu Kĩ ta dạy ngươi tu luyện đến đâu rồi?”

” Hề Hề! Bận quá nên con chưa có thời gian luyện.” Phong gãi đầu.

” Ngươi…mau về luyện cho ta, thứ quan trọng thì không lo, toàn lo những thứ đâu đâu.” Dược Ngọc bực dọc mắng.

Nàng thầm nghĩ, Phong đang ở trong thế dễ dàng, hắn lành lặn, có nàng bảo vệ, có nàng luyện đan, mọi việc hắn làm đều thuận lợi và quá dễ dàng với hắn, nếu kéo dài hắn sẽ trở nên phụ thuộc và dựa dẫm. Đổi lại nếu hắn gặp khó khăn, khó khăn này nối tiếp khó khăn khác thì sẽ rèn luyện cho hắn ý chí cùng kĩ năng vượt qua tất cả.

Với cương vị một người thầy, nàng chọn cách cứng rắn để chỉ bảo học trò của mình. Tuyệt đối không để hắn đi sai đường.

Phong trở về phủ, sau khi vận động với A Mai xong thì lăn ra ngủ khò.

Sáng hôm sau, Phong mơ hồ tỉnh giấc thì có cảm giác là lạ. Hắn không nằm trên giường mà đang nằm ở một đống rơm hôi hám thoang thoảng mùi phân gà trong một ngôi nhà hoang, trên người còn mặc đúng một chiếc quần cộc.

Hắn tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, khi đưa tay lên định gọi Dược Ngọc nhờ giúp thì chẳng còn thấy chiếc nhẫn bạch kim đó trên ngón tay mình, đó là nhẫn chứa linh hồn của nàng.

Phong hốt hoảng tìm kiếm đào tung đống rơm lên cũng không thấy, khi hắn đang tuyệt vọng thì có vài người tiến vào.

Một người cầm gậy chỉ thẳng vào mặt Phong rồi nói với những người còn lại : ” Chính là thằng này, là nó phản bội Tiêu Gia, cấu kết Gia Liệt Gia tộc.”

Người kia đáp : ” Nó là Tiêu Phong bạn Tiêu Viêm đấy à? Đánh nó một trận đi.”

Mấy người kia xúm lại, mỗi người cầm một gậy phang Phong dúi dấp mà không cho hắn một cơ hội phản kháng. Phong đau điếng ôm đầu chịu trận, hắn cảm thấy toàn thân yếu ớt như là bị phong ấn đấu khí.

Đánh đã tay rồi, nhóm người rời đi để lại tiếng cười khinh miệt.

Phong chưa hiểu hết, sau mọi chuyện lại thành ra như vậy. Hắn tiến ra ngoài cửa xem thì thấy xung quanh có vài ba ngôi nhà gỗ lớn, xung quanh nữa là những tán rừng rậm rạp.

Có vài người thấy bộ dáng tàn tạ của hắn thì nhếch mép khinh bỉ. Bọn họ cũng chỉ nhìn một cách chán ghét rồi lơ đi một cách xem thường, trong lúc Phong đang thắc mắc về tất cả mọi thứ thì có một người tay cầm dao mổ lợn tiến đến trợn mắt quát : ” Thằng kia! Còn đứng ngây ra đó mau vào bắt heo ra để thịt…còn làm biếng là ta cắt cơm.”

” Ơ!” Phong như khúc gỗ đứng đờ ra, cuối cùng bị lôi đầu vứt vào chuồng heo.

Đứng bên ngoài nhìn một cách đầy chán ghét, tên đó nói : ” Nhân lúc Tiêu Gia gặp nạn mày lại phản bội để theo Gia Liệt gia, đúng là loại ăn cháo đá bát.”

Phong cảm thấy có điều gì đó cần lý giải, hắn lau đi đám phân heo dính trên mặt hỏi : ” Tiêu Gia giờ sao rồi?”

” Nhờ ơn của tộc trưởng nên có một số người chạy thoát được, ẩn cư trong rừng này chờ thời cơ thích hợp trở lại Ô Thản Thành…còn mày thì giờ bắt heo cho tao.” tên đó hung hăng cầm dao dọa nạt.

Hóa ra Tiêu Gia vẫn còn nhiều người chưa chết, Phong lại cảm thấy điều này không tốt. Rốt cuộc tại sao hắn lại ở đây, có phải là đã có vấn đề gì đó xảy ra rồi không.

” Là ai đưa ta đến đây? Sao ta lại ở đây?” Phong hỏi người kia.

Người kia táng cho Phong một cái sấp mặt rồi đáp : ” Mày bị đánh nhiều nên ngu rồi à! Để tao nhắc cho mày nhớ.”

Hóa ra Phong đã đến đây được một tuần, trong tình trạng hết sức thê thảm. Hắn bị Tư Đồ Gia tộc ám toán khi đang ngủ, bị phong ấn linh lực rồi vứt trong rừng mặc sống chết.

Người Tiêu Gia ẩn cư trong khu rừng này đã phát hiện ra hắn, vì có tình báo nên biết được những việc Phong làm ở Ô Thản Thành nên vô cùng chán ghét. Hắn bị đày đọa bị đánh đập như chó, là nơi trút giận của mọi người.

Điều đó có nghĩa là, hắn đã mất tất cả, trở về vạch xuất phát.

Thanh Dương Trấn…

Một thiếu niên non trẻ, lưng đeo cự kiếm, thân mặc đồ đen đang cất bước đi trên con đường thưa người. Hắn có gương mặt anh tuấn, đôi mắt kiên định, không ai khác chính là Tiêu Viêm.

Hắn đi tới một tiệm bán đồ, hỏi mua chút đồ dùng và đụng phải một thiếu nữ cùng tuổi tên Tiểu Y Tiên, thiếu nữ có thân hình nhỏ nhắn mặc bộ y phục màu trắng thanh khiết. Gương mặt non nớt trắng nõn, đôi mắt long lanh toát lên vẻ hoạt bát cùng mê lực động lòng người.

Cả hai có một chuyến đi nguy hiểm nhưng cũng có rất nhiều kỉ niệm.

Tiêu Viêm ở trong Ma Thú Sơn Mạch bị vây giết bởi một nhóm dong binh đoàn vì hắn cùng Tiểu Y Tiên có được vài thứ quý giá mà chúng muốn cướp.

Tiêu Viêm dùng bản lĩnh mà Dược Lão chỉ bảo, đem Lang Đầu Dong Binh Đoàn diệt sạch trừ hại cho dân chúng

Cả hai cưỡi chim ưng của Tiểu Y Tiên đến một nơi gọi là Dược Cốc, là một nơi tuyệt đẹp và yên tĩnh.

Ở đây cả hai sống vui vẻ, Tiêu Viêm ngày ngày tu luyện đấu kĩ, Tiểu Y Tiên ngày ngày hái thuốc. Rảnh thì nấu cơm ăn chung, hắn còn được ngắm nàng múa.

Cho đến một ngày một thứ độc trong cơ thể của Tiểu Y Tiên phát tác, Dược Lão nói đây là Ách Nan Độc Thể vô cùng nguy hiểm không nên chạm vào. Người có Ách Nan Độc Thể có thể khiến nàng chết bất kì lúc nào, đổi lại cho nàng tốc độ tu luyện kinh người.

Viêm trẩu à nhầm Tiêu Viêm chăm sóc cho nàng trong khi nàng yếu ớt, hắn nói một ngày nào đó sẽ giúp Tiểu Y Tiên chữa khỏi Ách Nan Độc Thể. Từ nhỏ sống một mình, bị mọi người xa lánh nên khi được Tiêu Viêm quan tâm chăm sóc nàng đã rất vui. Tuy nhiêm vì không muốn cản trở Tiêu Viêm tu luyện nên nàng lẳng lặng rời đi chỉ để lại một lá thư từ biệt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.